Vũng Nước Đục

Chương 65 - Tuần hoàn

Lạc Hồi

2024-05-14 02:38:08

Đêm sinh nhật lần thứ mười chín của tôi, tôi lại uống say mèm.

Vốn tôi không định uống say vì tôi nhớ mang máng năm ngoái tôi ôm bồn cầu gần như nôn cả dạ dày ra ngoài, nên tôi đã tự thề với mình: Mẹ nó chứ tôi sẽ không bao giờ uống nhiều như vậy nữa.

Nhưng bầu không khí ập đến, còn bởi vì qua sinh nhật tôi sẽ nhanh chóng trở thành người có nhà có xe nên bị chuốc không ít rượu.

Liễu Phường tặng tôi một căn biệt thự để làm quà, nó được mua ở chỗ cách căn biệt thự của anh tôi không xa. Lúc nhận được sổ đỏ tôi rất sốc, muốn nói Liễu Phường có hơi lãng phí vì bình thường tôi đều ở chỗ của anh tôi nên hoàn toàn không cần phải mua nhà làm gì. Liễu Phường cười, bà bảo nhà là tài sản chứ không phải để cho con ở.

Tôi bất lực, bà bảo muốn vài năm nữa sẽ sang Lệ Thủy Uyển qua tên tôi nên tôi liền hỏi bà một căn Lệ Thủy Uyển còn chưa đủ sao, tôi cần nhiều tài sản đến thế à.

Liễu Phường nghe xong đã hỏi tôi, Châu Bạc Tân tặng con cái gì?

Môi trường ở viện điều dưỡng rất tốt, sắp bắt đầu vào mùa đông cũng không có cảm giác hoang vắng, hiện giờ mỗi tháng Liễu Phường sẽ ở lại đó một khoảng thời gian, bệnh tình được kiểm soát khá tốt. Nụ cười trên mặt bà rất ấm áp, mùa mưa trong đôi mắt đó cũng đã hoàn toàn kết thúc, khi nhìn tôi rất dịu dàng, "Mẹ cảm thấy có lỗi vì không thể tổ chức được sinh nhật mười tám tuổi cho con đàng hoàng."

Tôi hiểu suy nghĩ Liễu Phường và Châu Bạc Tân.

Sinh nhật mười tám tuổi của tôi thật sự không được mấy tốt đẹp, nên đến sinh nhật mười chín tuổi thì hai người bọn họ cứ như đang tranh đấu, Châu Bạc Tân trực tiếp tặng cho tôi một chiếc xe thể thao. Tôi vừa mới lấy được bằng lái cách đây không lâu nên vốn chưa có ý định mua xe.

Tôi mỉm cười thở dài, Liễu Phường liền đoán ra được, "Mua xe cho con?"

"Hai người đã bàn bạc xong hết rồi đấy ạ?" Tôi hỏi.

"Hừ, ai mà bàn bạc với thằng bé chứ, thằng bé tặng không đắt được bằng của mẹ." Khóe miệng Liễu Phường nhếch lên một độ cong rất nhỏ giống như một cô nhóc đang làm nũng.

Đèn trần chiếu xuống khiến biệt thự của anh tôi khá sáng sủa, tôi sống ở đây khá lâu nhưng vẫn không hề phát hiện ra anh tôi đã mua một cái đèn trần lóa mắt đến vậy. Ánh đèn còn có thể thay đổi tần số, đôi khi là ánh sáng màu trắng chiếu thẳng xuống rồi trong chốc lát lại biến thành ánh đèn trong suốt đủ sắc màu méo mó, xoay vòng và làm khung cảnh xung quanh mơ hồ, hơi bị ngầu.

Đại Thành ngồi trên sô pha, một tay ôm bạn gái còn tay kia cầm chai bia đen muốn cụng với tôi, tôi choáng mắt không cụng lại được, cậu ta hét lên bảo tôi là đồ kém cỏi, có nhà có xe thì cũng vẫn là đồ kém cỏi!

Đm, cái tên này sau khi theo đuổi được nữ thần liền kiêu ngạo hơn không ít, đúng là mẹ nó mắc nợ mà.

"Mày theo đuổi được nữ thần của mày bao lâu rồi? Lại bắt đầu nói tục à?" Tam Tử ngồi bên cạnh đùa giỡn với cậu ta.

Nữ thần của Đại Thành cười rộ lên, nâng ly cụng với mấy người chúng tôi. Đại Thành "uầy ui" vài cái, "Tụi mày đừng có phá rối tao, hôm nay không bàn đến tao, đã bảo người chiến thắng nhân sinh là anh Lễ rồi, không đúng, bây giờ phải gọi là Trần tổng!"

Tôi cực kỳ vui vẻ, "Không hẳn là người chiến thắng nhân sinh, điều tiếc nuối duy nhất chính là cái tên Liễu Viên kia chín năm sau sẽ ra tù!"

"Thôi bớt, năm nay ông ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Đợi ông ta ra tù cũng là bảy mươi tám mươi tuổi, muốn dùng điện thoại chắc cũng khó. Đừng vì loại người đó mà tiếc nuối chứ." Đại Thành nói.

Hốc mắt tôi nóng lên, chai rượu còn quá nửa trong tay không cầm vững được bị Tam Tử lấy đi mất, tôi nghe cậu ta nói, "Ây dà, anh, đừng uống nữa."

Tôi chưa say.

Thật sự chưa say, ý thức của tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi biết tôi là ai và tôi đang ở đâu. Tầm mắt tôi đảo một vòng nhìn thấy hai người anh em của tôi, Tam Tử đã lên đại học nhưng vẫn không thoát khỏi kiếp độc thân, quá thảm. Xem ra nhà cậu ta đúng thật là có gen độc thân rồi, mẹ cậu ta lo cậu ta không tìm được đối tượng cũng chẳng phải là vô lý.

Tôi còn nhìn thấy được đôi nữ nữ ngồi thì thầm với nhau bên quầy bar, rõ ràng là đến hội họp tham dự sinh nhật tôi mà hai cái người phụ nữ này cứ như đang đến để hẹn hò vậy.

Tôi hoàn toàn không biết sao Hồ Ly lại có thể đến được với chị tôi, tôi thật sự không có chút hiểu biết nào về cái giới đồng tính luyến ái, chỉ nhớ lúc trước chị tôi từng nói với tôi một câu "đến tận bây giờ chị vẫn chưa có bạn trai".

Không ngờ ý của chị lại là chị là đồng tính luyến ái?

Đệt.

Điện thoại của Tam Tử đột nhiên vang lên, cậu ta rút cái tay đang đỡ tôi ra để nghe điện thoại khiến tôi có cảm giác thế giới của tôi lại bắt đầu chao đảo, sau khi ngã xuống tôi mới nhận ra mình ngã lên sô pha.

"Em chưa nói à, Châu tổng không rảnh quan tâm đến anh, anh nhớ cho rõ mấy dịp lễ tết gửi chút đồ đến quầy lễ tân của Cực Ánh là được rồi, làm ơn đừng có chạy đến nhà của người ta."

"Em..." Tam Tử "xì" một tiếng, "Em đến được nhà của người ta là vì để mừng sinh nhật anh em, cái đó giống anh chắc?"

Tôi nghe được liền rất vui.

Người anh cả này của Tam Tử rất buồn cười, tên là gì thì tôi quên mất rồi. Đầu năm nay anh tôi triệt để kéo Lý Châu xuống đài, giới xe trong thành phố Mạch đang chờ người lên ngôi mà vừa hay năm ngoái anh cả của Tam Tử bắt đầu vận hành xe nên anh tôi bèn thuận nước đẩy thuyền để cho anh cả Tam Tử tiếp nhận.

Anh ta vẫn nhớ kỹ ân huệ của anh tôi nên muốn báo ân và cũng muốn mượn cơ hội này để lôi kéo quan hệ với anh tôi. Cái ý nghĩ này rất bình thường, người thông minh đều có thể nhìn ra, cũng không có gì phải kiêng dè, có ai mà không muốn chắp nối quan hệ với Châu Bạc Tân đâu chứ.

Nhưng Tam Tử cực kỳ phiền muộn, suốt ngày bảo anh trai của cậu ta bớt tìm cảm giác tồn tại lại.

Tôi kéo cậu ta một cái, kêu cậu ra đưa điện thoại cho tôi, Tam Tử không chút thương xót đánh lên tay tôi, "Mày cũng bớt làm phiền tao đi, uống đến cái mức chẳng biết bản thân mày là ai nữa."

Tôi nghe cậu ta với anh của cậu ta nhắc đến Châu Bạc Tân, bấy giờ tôi mới chợt nhân ra vừa nãy tôi nhìn xung quanh thì không thấy bạn trai tôi đâu. Tôi chợt ngồi phắt dậy trên sô pha, nhất thời có cảm giác mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh, sau khi gọi xong chuông điện thoại vang lên trên bàn. Đại Thành nghe tiếng chuông điện thoại bèn hét lên bằng tông giọng rất lớn: "Anh Lễ! Điện thoại của anh mày kêu nè!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ nó tôi biết chứ, là do tôi gọi mà.

Sinh nhật của tôi vào đầu mùa đông.

Kể cả mỗi lần sinh nhật trước đây, dường như tôi đều không thể tránh khỏi từ sự hoan lạc rơi mạnh xuống va vào cái lạnh của mùa đông, máu toàn thân như đông cứng còn hô hấp thì đình trệ.

Nhiệt độ bên ngoài không được sưởi ấm khiến tôi thật sự đã tỉnh rượu hơn phân nửa, tháng mười một vẫn chưa vào mùa đông nhưng Châu Bạc Tân chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, hơn nữa cúc tay áo còn bị cởi ra, xắn lên để lộ cổ tay.

Xương cổ tay anh nhô ra ngoài, các mạch máu màu xanh uốn lượn chạy từ mu bàn tay đến cổ tay rồi đến cánh tay liền mất hút.

Hôm nay không có gió nên khói trắng bay thẳng lên.

Vốn Châu Bạc Tân đang chống khuỷu tay lên lan can để hút thuốc, tôi không nói một lời kéo anh qua để anh nhìn tôi. Còn tiện tay cầm luôn điếu thuốc trong tay anh rít một hơi, híp mắt rít vào rồi thở ra phà hết vào mặt anh. Tôi đã quen việc hút thuốc của anh nên bây giờ không còn cảm thấy quá nồng nữa.

"Anh, sao anh lại ra đây?" Tôi đưa tay ôm anh, mỗi khi ôm anh như vậy tôi luôn có cảm giác sau khi lên đại học mình đã cao thêm, có vẻ như không cần phải vất vả ngẩng đầu nhìn anh như trước nữa. Nhưng kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy tôi chỉ cao lên 0,2 cm, gần như không đáng kể.

Không sao cả, năm hai mươi ba tuổi vẫn có thể cao thêm [1], phải tràn ngập hy vọng chứ.

[1] 二十三,窜一窜: câu tục ngữ truyền thống ở Trung Quốc rằng sẽ có thể cao thêm ở độ tuổi 23

Châu Bạc Tân bị tôi ôm như vậy nhưng chẳng có chút phản ứng gì, anh rất bình tĩnh lấy điếu thuốc của anh về, nửa người trên hơi ngả về sau.

Ồ, tôi hiểu rồi.

Tôi lại sấn tới hôn lên cằm anh, giọng nói cũng mềm mại, "Em chơi vui vẻ với người khác làm anh ghen rồi sao?"

Châu Bạc Tân nhìn tôi một lúc, không hiểu sao yết hầu lại lăn lên xuống. Sau đó anh im lặng nhìn sang chỗ khác.

"Anh ơi, anh - hai, anh, anh ơi."

"Bớt đi." Cuối cùng Châu Bạc Tân cũng lên tiếng, lòng bàn tay anh đẩy mặt tôi rồi đẩy luôn cả người tôi ra.

"Hôm nay là sinh nhật của em, em muốn nghe anh nói là anh ghen, anh có nói hay không đây?" Tôi bóp eo anh, dùng hai ngón tay kéo thắt lưng bên hông anh để kéo anh vào trong lòng. Ở bên Châu Bạc Tân gần một năm tôi học được rất nhiều thứ từ trên người anh, bao gồm cả cách làm thế nào để đối phương hoàn toàn cảm nhận được ham muốn kiểm soát của mình cũng như không cách nào từ chối.

Nhưng tôi vừa nói xong câu đó, Châu Bạc Tân liền nở một nụ cười rất khinh miệt! Dáng vẻ như thể đã hoàn toàn nhìn thấu được tôi. Anh hoàn toàn không quan tâm tư thế hiện tại là do ai chiếm quyền chủ động, cứ như để mặc tôi làm loạn cũng sẽ chẳng làm ra được cái gì.

Đúng vậy, tôi sợ.

Hơn nữa những mánh khóe của tôi đều học được từ anh nên tôi thật sự không dám làm gì anh.

Tôi đây chỉ có thể đổi phương pháp, sụt sịt mũi dụi vào lồng ngực anh, "Anh ơi, em muốn nghe..."

"Anh ghen." Châu Bạc Tân ngắt lời tôi, giọng nói rất trầm, "Trần Lễ, không chỉ riêng anh mà người khác cũng có thể làm em vui, anh rất không thích cảm giác này."

...... Shhh. ngôn tình hoàn

Tôi, đệt. Cái này khác với những gì tôi nghĩ, tính sát thương của mấy lời này cũng quá lớn rồi. Tôi có cảm giác nhưng toàn bộ trái tim đều bị anh làm đốt cháy, lăn đi lộn lại không biết nên rơi vào chỗ nào mới được.

Châu Bạc Tân bực bội hít sâu một hơi, quay người muốn tiếp tục hút thuốc. Lời này đã nói ra thì sao tôi lại có thể để anh cứ thế một mình hút thuốc được chứ, tôi đưa tay rút điếu thuốc của anh ra rồi nghiền nát, siết chặt vòng tay mạnh mẽ ôm lấy anh.

"Anh nói những lời này sẽ khiến em đau lòng đó, cái này gọi là PUA người khác đó anh biết không? Hẳn anh biết em đối xử với anh khác với bọn họ nhiều cỡ nào mà. Nếu không có anh, em sẽ hoàn toàn không thể cảm nhận được niềm vui; nếu không có anh, căn bệnh tâm thần phân liệt của em cũng sẽ không ổn định lại, thay vào đó em sẽ trở thành một con quái vật ngày ngày bị nhốt trong phòng; nếu không có anh..."

"Được rồi." Châu Bạc Tân khàn giọng ngắt lời tôi.

Tôi "hừ" một tiếng, "Không phải là chỉ nghe em nói mấy lời này thôi sao? Anh đau lòng à?"

"Đau lòng." Anh đáp.

Tôi bật cười, nói "em yêu anh" rất nhiều lần.

Làm trên người khác chính là PUA, nhưng với cả hai chúng tôi thì không. Tôi thích anh như vậy, cảm giác an toàn của tôi cần phải được lấp đầy bởi một cách biến thái như thế, vậy nên tôi mới nói chúng tôi đúng thực là trời sinh một cặp.

Nếu không phải tôi và anh, dù cho chúng tôi có ở bên ai cũng đều sẽ rất đau khổ. Đến tận bây giờ tôi vẫn đồng tình với việc tình yêu giữa tôi và anh rất giống "vũng nước đục", vừa đen kịt vừa không biết những nguy hiểm ẩn giấu bên trong, dường như chỉ cần bất cẩn sẽ vạn kiếp bất phục.

Vũng nước đục.

Tôi thầm nhẩm từ này mấy lần ở trong đầu, dù có dùng ẩn dụ gì để nói về Châu Bạc Tân thì tôi cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, tôi cảm thấy vũng nước đục cũng rất được, khá là tốt đó, chẳng còn gì tốt hơn được nữa.

-

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời gian một năm trôi qua rất nhanh, một khi cuộc sống trở nên phong phú và viên mãn sẽ khiến cho tôi khó mà nhớ rõ lại khoảng thời gian khi trước, tôi cũng sắp quên mất năm ngoái lúc quay về thôn Lộc tôi đã có tâm trạng như nào.

Sinh nhật tôi cách ngày giỗ của Châu Khinh La rất gần, chỉ có một tháng.

Tháng trước tôi vừa xin nghỉ, tháng này tôi lại xin nghỉ tiếp nên trợ giảng hỏi tôi có chuyện gì mà buộc phải về nhà, tôi bảo ba tôi mất được một năm nên quay về viếng mộ, nếu không tin thì tôi có thể gọi điện cho mẹ tôi để bà ấy xin nghỉ thay tôi. Trợ giảng lập tức hạ hỏa và nhanh chóng phê duyệt đơn xin nghỉ của tôi.

Dường như thôn Lộc sẽ không bao giờ thay đổi, thời gian ở chỗ này không hề trôi qua. Dù cho tôi có đến đây vào năm nào thì trên đường vẫn sẽ luôn có những đứa trẻ như mãi dừng ở độ tuổi đó kết bè kết phái chạy đến; ông chủ tiệm tạp hóa ven đường mà tôi trông thấy vào năm ngoái ngồi trên chiếc ghế vào giữa thời tiết không mấy ấm áp, khi thấy có người bước vào liền dùng tiếng địa phương để hỏi một câu "có mua đồ không", thái độ không mấy thân thiện.

Đây là do anh tôi mới phiên dịch lại cho tôi năm nay, trước đây anh sẽ không thèm dịch lại cho tôi đâu.

Từ cổng thị trấn đi vào phải ngồi taxi, điều khiến tôi ngạc nhiên đó là năm nay giá khởi điểm của xe taxi ở thôn Lộc tăng thêm một tệ! Từ năm tệ biến thành sáu tệ, không hiểu sao tôi lại thấy phấn khích, cứ như thể một tệ này không phải là từ trong túi tôi lấy ra.

Ờ, đúng thật là không phải, anh tôi trả tiền.

Tài xế taxi vẫn nói chuyện với chúng tôi, khí chất của tôi và anh tôi thật sự không phù hợp với thôn Lộc nên dù có đổi bao nhiêu tài xế thì xem ra ai cũng đều có một bụng lời muốn nói với người ngoài thôn như chúng tôi.

Tôi vẫn nghe không hiểu còn anh tôi vẫn không thích nói chuyện, anh cong môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi có hơi xấu hổ cười cười đáp bừa "vâng vâng dạ dạ", một bên đối phó một bên thì nhéo eo anh tôi, thì thầm bên tai anh, "Phiên dịch lại cho em mau lên, em đã lúng túng trò chuyện với tài xế hết ba năm rồi, năm nay phải để em trò chuyện cho rõ ràng đi chứ."

Bàn tay anh tôi vươn tới bắt được bàn tay đang bóp eo anh của tôi, anh nắm chặt lấy khiến tôi không thể rút tay ra được.

Nửa chặng đường sau đó tôi chỉ có thể bị anh nắm tay, vang lên bên tai là một ngôn ngữ vùng miền do tài xế nói mà tôi không thể hiểu được, và cả tiếng anh tôi thi thoảng cười khẽ. Tôi biết, chắc chắn là do tôi ứng phó lung tung với lời nói của tài xế nên tạo thành hiểu lầm nào đó, nhưng tôi đã thoải mái hơn vì có thể chọc cho anh cười cũng tốt mà.

Hôm nay là ngày giỗ của Châu Khinh La, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua tôi nhìn thấy anh thư giãn đến vậy

Lúc xuống xe anh tôi bước xuống trước, thân hình cao lớn của anh đứng bên ngoài ghế lái, khom lưng nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe. Tài xế hạ cửa kính xe xuống với vẻ mặt khó hiểu, giọng anh tôi rất nhạt, "Em ấy không nghe hiểu được tiếng địa phương của thôn Lộc."

Cái đệt! Tôi vẫn còn ở trong xe chưa đi xuống đó! Anh cứ thế mà vạch trần tôi luôn! Xấu hổ vãi, không chỉ có tôi xấu hổ mà ngay cả tài xế cũng thấy ngượng. Trò chuyện với một người nghe không hiểu suốt nửa tiếng đồng hồ vậy mà.

Sau đó anh tôi lại nói thêm hai câu bằng ngôn ngữ địa phương.

Mặc dù quả thật tôi rất mê đắm dáng vẻ nói tiếng địa phương của anh tôi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy, cảm giác như thể khí chất cả người anh đã trở nên nhẹ nhàng hơn, với tôi mà nói việc này rất mới mẻ nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là tôi nghe không hiểu.

Tôi cũng không để ý đến sự xấu hổ vì đã phải giả vờ trong suốt chuyến đi ban nãy, dùng tốc độ nhanh nhất đễ chặn cửa kính phía tài xế, "Hai câu anh ấy nói ban nãy có nghĩa là gì thế ạ?"

Tài xế sửng sốt rồi nhìn tôi cười ha hả, tiếng cười của tài xế khiến tôi có một dự cảm không lành, không biết liệu có phải anh tôi bịa ra lời nói dối gì về tôi hay không. Tôi đưa tay túm lấy anh và kéo anh đến gần một chút, yêu cầu anh phải mặt giáp mặt, "Mau khai báo đi, anh nói gì vậy hả?"

Anh tôi vẫn mỉm cười, tôi nheo mắt lại nhìn tài xế thì vừa đúng lúc thấy tài xế nhìn vào chiếc nhẫn cùng kiểu dáng của tôi và anh tôi bằng ánh mắt rất thấu hiểu.

Trong lòng tôi giật thót, cả người như bị ấn nút tạm dừng, tôi đột ngột kéo anh tôi rời đi. Tôi mơ hồ đoán ra được ban nãy anh nói cái gì, sau khi nhận ra lại cảm thấy xấu hổ. Nếu là bình thường chắc chắn tôi sẽ không ngượng đến mức này nhưng chủ yếu là vừa rồi tôi không biết là những lời đó nên đã kéo anh lại yêu cầu anh giải thích rõ ràng, bấy giờ tôi nhận ra nên có hơi xấu hổ.

Đi được vài bước rồi nhưng tôi vẫn muốn được nghe nguyên văn nên bèn cong ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh, "Rốt cuộc là nói cái gì thế?"

"Chẳng phải em đã đoán ra rồi sao."

"Em muốn nghe nguyên văn... rằng em là bạn trai của anh?"

"......"

"Rằng em không phải em trai của anh? Rằng em không chỉ là em trai của anh?"

"......"

"Châu Bạc Tân!"

"......"

"Anh ơi, anh trai tốt, xin anh đó, anh nói cho em biết đi mà?"

- ---

Kết thúc chính truyện.

.........

Tác giả có lời muốn nói:

Chính truyện đến đây là kết thúc! Rất cảm ơn mỗi bạn độc giả đã làm bạn với tui, làm bạn với tiểu Lễ và Châu Bạc Tân trong vũng nước đục, cúi đầu chào! Viết vũng nước đục thật sự rất vui vì tui viết những gì tui muốn viết và tui không ngờ sẽ có nhiều người yêu thích đến vậy, thật sự rất cảm ơn mấy bạn! Yêu mấy bạn nhiều.

- ---

《C: Trên Trường Bội có tổng hai ngoại truyện, mọi người có thể đọc trên W cam và W xanh. Tác giả có up một vài ngoại truyện vụn vặt được up trên weibo và C có tổng hợp lại đặt tên là "Bonus", phần này mọi người có thể đọc trên W xanh của C》

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vũng Nước Đục

Số ký tự: 0