Bị Cắm Tới Phun...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
“Hức hức… Nhẹ… Nhẹ một chút…”
Cô như bị thao đau, không ngừng phát ra tiếng nức nở cầu xin.
Nhưng tiếng rên rỉ của cô dâm mị như vậy, sẽ chỉ khiến dục vọng của anh càng thêm tăng vọt không chỗ phát tiết.
Thân thể cô mềm mại, nhỏ nhắn lại non nớt vô cùng, thật sự khiến người ta muốn thao hỏng cô.
Lâm Nhã hoàn toàn không nên đánh giá thấp lực tàn phá của một người đàn ông vừa say rượu vừa bị rót thêm xuân dược.
Thậm chí phải nói là, trong nửa giờ trước đó, rõ ràng anh đã đối xử đủ dịu dàng với cô.
Mà lúc này đây, có thể là do xuân dược dần có tác dụng, chuyện dần dần mất khống chế.
Anh không hề lãnh đạm lý trí như dáng vẻ thường thấy lúc ban ngày, thay vào đó là vẻ hung ác, cực kỳ giống một đầu dã thú, một đầu dã thú muốn cắn xé cô nuốt vào bụng.
Thậm chí… anh lúc này cũng không giống anh mà cô từng gặp lúc nửa đêm trước kia.
Lực lượng của xuân dược và rượu cồn thật sự quá mạnh mẽ…
Cô chỉ cảm thấy nửa người dưới đã không thuộc về mình, hai chân dựng cao cao, vì lực va chạm của người đàn ông mà mũi chân không ngừng lắc lư.
Dưới sự ra vào của anh, khoái cảm ngập trời cũng càng lúc càng chồng chất.
Trong hoa huyệt đâu đâu cũng có điểm mẫn cảm, mỗi khi côn thịt vừa cứng vừa nóng hung ác ra vào lại hung ác đè ép lên thịt mềm nhạy cảm kia.
Nơi bụng dưới và nơi giữa hai chân như tê dại đi, trong hoa huyệt càng lúc càng ướt át, dâm dịch ma sát với côn thịt phát ra tiếng òm ọp khiến người ta đỏ mặt.
Thậm chí gương mặt không tỳ vết của Lâm Nhã đã đỏ tới mang tai.
Khi tình dục tới đỉnh, thần trí của cô cũng trở nên mê loạn không chịu nổi.
Anh quá sâu… quá nhanh… quá lớn…
Cô nức nở: “Từ bỏ… A… Quá nhiều…”
Vì tránh né khoái cảm khiến người ta tuyệt vọng kia, thậm chí cô còn muốn trốn đi, nhưng thân thể chưa kịp di động đã bị người đàn ông vững vàng ôm chặt trong lòng.
Anh đè lấy cánh tay cô, cúi đầu hôn một cái, nhưng động tác chưa từng ngừng.
Bụng dưới bắt đầu co quắp, đường động điên cuồng mấp máy, cảm giác buồn tiểu càng lúc càng rõ ràng.
Đầu óc Lâm Nhã trống rỗng, không thể cảm giác được gì khác ngoài côn thịt đang điên cuồng ra vào kia.
Cắm vào, rút ra.
Cắm vào, rút ra.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng ---
“A a a a…”
Cô rít gào lên, tao huyệt cuối cùng cũng không khống chế nổi mà co quắp lại, trong đường động phun ra lượng lớn chất lỏng trong suốt.
Trong mắt Lâm Nhã tràn đầy khiếp sợ và xấu hổ.
Cô… Cô đái ra.
Vậy mà cô lại có thể bị anh rể cắm tới đái ra.
Cô như bị thao đau, không ngừng phát ra tiếng nức nở cầu xin.
Nhưng tiếng rên rỉ của cô dâm mị như vậy, sẽ chỉ khiến dục vọng của anh càng thêm tăng vọt không chỗ phát tiết.
Thân thể cô mềm mại, nhỏ nhắn lại non nớt vô cùng, thật sự khiến người ta muốn thao hỏng cô.
Lâm Nhã hoàn toàn không nên đánh giá thấp lực tàn phá của một người đàn ông vừa say rượu vừa bị rót thêm xuân dược.
Thậm chí phải nói là, trong nửa giờ trước đó, rõ ràng anh đã đối xử đủ dịu dàng với cô.
Mà lúc này đây, có thể là do xuân dược dần có tác dụng, chuyện dần dần mất khống chế.
Anh không hề lãnh đạm lý trí như dáng vẻ thường thấy lúc ban ngày, thay vào đó là vẻ hung ác, cực kỳ giống một đầu dã thú, một đầu dã thú muốn cắn xé cô nuốt vào bụng.
Thậm chí… anh lúc này cũng không giống anh mà cô từng gặp lúc nửa đêm trước kia.
Lực lượng của xuân dược và rượu cồn thật sự quá mạnh mẽ…
Cô chỉ cảm thấy nửa người dưới đã không thuộc về mình, hai chân dựng cao cao, vì lực va chạm của người đàn ông mà mũi chân không ngừng lắc lư.
Dưới sự ra vào của anh, khoái cảm ngập trời cũng càng lúc càng chồng chất.
Trong hoa huyệt đâu đâu cũng có điểm mẫn cảm, mỗi khi côn thịt vừa cứng vừa nóng hung ác ra vào lại hung ác đè ép lên thịt mềm nhạy cảm kia.
Nơi bụng dưới và nơi giữa hai chân như tê dại đi, trong hoa huyệt càng lúc càng ướt át, dâm dịch ma sát với côn thịt phát ra tiếng òm ọp khiến người ta đỏ mặt.
Thậm chí gương mặt không tỳ vết của Lâm Nhã đã đỏ tới mang tai.
Khi tình dục tới đỉnh, thần trí của cô cũng trở nên mê loạn không chịu nổi.
Anh quá sâu… quá nhanh… quá lớn…
Cô nức nở: “Từ bỏ… A… Quá nhiều…”
Vì tránh né khoái cảm khiến người ta tuyệt vọng kia, thậm chí cô còn muốn trốn đi, nhưng thân thể chưa kịp di động đã bị người đàn ông vững vàng ôm chặt trong lòng.
Anh đè lấy cánh tay cô, cúi đầu hôn một cái, nhưng động tác chưa từng ngừng.
Bụng dưới bắt đầu co quắp, đường động điên cuồng mấp máy, cảm giác buồn tiểu càng lúc càng rõ ràng.
Đầu óc Lâm Nhã trống rỗng, không thể cảm giác được gì khác ngoài côn thịt đang điên cuồng ra vào kia.
Cắm vào, rút ra.
Cắm vào, rút ra.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng ---
“A a a a…”
Cô rít gào lên, tao huyệt cuối cùng cũng không khống chế nổi mà co quắp lại, trong đường động phun ra lượng lớn chất lỏng trong suốt.
Trong mắt Lâm Nhã tràn đầy khiếp sợ và xấu hổ.
Cô… Cô đái ra.
Vậy mà cô lại có thể bị anh rể cắm tới đái ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro