Cảm Giác Kỳ Quá...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
Cách nhau quá xa, cô chỉ có thể nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện lại không biết cụ thể bọn họ đang nói gì.
Dù sao cũng không liên quan tới cô, thấy tình hình như vậy, Lâm Nhã vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có lẽ là cô thở phào quá sớm, giây tiếp theo, đột nhiên cô phát hiện người đàn ông đang đứng bên kia lại dõi tầm mắt về phía bên này.
Thoạt nhìn vẻ mặt anh rất bình tĩnh lơ đãng, câu được câu không mà nghe người xung quanh nói chuyện.
Lâm Nhã mới vừa ngơ ngác đã thấy ánh mắt anh dời đi không một tiếng động, dừng trên cánh tay cô.
Cô vô thức cúi đầu, lúc này mới phát hiện --- không biết từ lúc nào cánh tay cô đã bị nam sinh bên cạnh nắm lấy.
Tư thế không hề mờ ám chút nào, chỉ là cậu ta lo lắng cô đi đường không vững.
Lâm Nhã vốn không có cảm giác gì, nhưng không biết vì sao khi thấy tầm mắt anh rể xẹt qua cô lại cảm thấy nơi tay như bị cái gì đó làm phỏng.
Cô bị dọa sợ, vừa định rút cánh tay về đã thấy người đàn ông thu hồi tầm mắt.
Anh há miệng, vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với người bên cạnh.
Thậm chí anh như không hề đặt cô trong lòng.
Trong lòng Lâm Nhã bỗng cảm thấy chùng xuống, nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại.
Cô không ngừng nói thầm với bản thân --- Không có gì lạ, hai người vốn không thân thiết, chẳng lẽ cô còn muốn anh tùy tiện chào hỏi cô ngay trước mặt nhiều người như vậy hay sao?
Lâm Nhã cứng đờ mặt từ chối vài lần nhưng nam sinh kia vẫn đi theo cô.
Thậm chí cậu ta còn muốn nói chuyện với cô: “Mình thấy tửu lượng của cậu không tốt lắm, sớm biết vậy vừa rồi mình đã không để cậu uống nhiều tới thế.”
Lâm Nhã nghĩ thầm, cậu ta còn không biết xấu hổ nói ra lời này, rõ ràng mới rồi người khuyên cô uống nhiều nhất chính là cậu ta.
Nhưng cô vẫn luôn nhát gan, lời nghẹn trong miệng nửa ngày vẫn không thể phát ra được, chỉ có thể không chút tiếng động viết đầy vẻ mất hứng lên mặt sau đó sải bước rời đi, mới đi hai ba bước đã bỏ lại nam sinh ở phía sau.
Vốn tưởng cậu ta sẽ thức thời trở về, lại không nghĩ tới mới vừa đi ngang qua con đường gần chỗ anh rể, giọng nói của nam sinh kia đã theo lên.
“Lâm Nhã, cậu sao vậy?” Nam sinh kia chạy chậm đuổi theo: “Có phải cậu không thích mình lắm không? Mình không có ý khác, mình chỉ…”
Khoảng cách gần như vậy, ngay cả mấy người đàn ông bụng phệ bên cạnh anh rể cũng vô thức quay đầu nhìn lại. Sau khi thấy hai người bọn họ, đám ông chủ lộ ra nụ cười ý “tuổi trẻ thật tốt”.
Dù sao cũng không liên quan tới cô, thấy tình hình như vậy, Lâm Nhã vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có lẽ là cô thở phào quá sớm, giây tiếp theo, đột nhiên cô phát hiện người đàn ông đang đứng bên kia lại dõi tầm mắt về phía bên này.
Thoạt nhìn vẻ mặt anh rất bình tĩnh lơ đãng, câu được câu không mà nghe người xung quanh nói chuyện.
Lâm Nhã mới vừa ngơ ngác đã thấy ánh mắt anh dời đi không một tiếng động, dừng trên cánh tay cô.
Cô vô thức cúi đầu, lúc này mới phát hiện --- không biết từ lúc nào cánh tay cô đã bị nam sinh bên cạnh nắm lấy.
Tư thế không hề mờ ám chút nào, chỉ là cậu ta lo lắng cô đi đường không vững.
Lâm Nhã vốn không có cảm giác gì, nhưng không biết vì sao khi thấy tầm mắt anh rể xẹt qua cô lại cảm thấy nơi tay như bị cái gì đó làm phỏng.
Cô bị dọa sợ, vừa định rút cánh tay về đã thấy người đàn ông thu hồi tầm mắt.
Anh há miệng, vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với người bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí anh như không hề đặt cô trong lòng.
Trong lòng Lâm Nhã bỗng cảm thấy chùng xuống, nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại.
Cô không ngừng nói thầm với bản thân --- Không có gì lạ, hai người vốn không thân thiết, chẳng lẽ cô còn muốn anh tùy tiện chào hỏi cô ngay trước mặt nhiều người như vậy hay sao?
Lâm Nhã cứng đờ mặt từ chối vài lần nhưng nam sinh kia vẫn đi theo cô.
Thậm chí cậu ta còn muốn nói chuyện với cô: “Mình thấy tửu lượng của cậu không tốt lắm, sớm biết vậy vừa rồi mình đã không để cậu uống nhiều tới thế.”
Lâm Nhã nghĩ thầm, cậu ta còn không biết xấu hổ nói ra lời này, rõ ràng mới rồi người khuyên cô uống nhiều nhất chính là cậu ta.
Nhưng cô vẫn luôn nhát gan, lời nghẹn trong miệng nửa ngày vẫn không thể phát ra được, chỉ có thể không chút tiếng động viết đầy vẻ mất hứng lên mặt sau đó sải bước rời đi, mới đi hai ba bước đã bỏ lại nam sinh ở phía sau.
Vốn tưởng cậu ta sẽ thức thời trở về, lại không nghĩ tới mới vừa đi ngang qua con đường gần chỗ anh rể, giọng nói của nam sinh kia đã theo lên.
“Lâm Nhã, cậu sao vậy?” Nam sinh kia chạy chậm đuổi theo: “Có phải cậu không thích mình lắm không? Mình không có ý khác, mình chỉ…”
Khoảng cách gần như vậy, ngay cả mấy người đàn ông bụng phệ bên cạnh anh rể cũng vô thức quay đầu nhìn lại. Sau khi thấy hai người bọn họ, đám ông chủ lộ ra nụ cười ý “tuổi trẻ thật tốt”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro