Trực Tiếp Tới L...
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
2024-09-08 16:04:42
Đến tối, chị gái cũng làm như hôm qua, chuẩn bị rượu và xuân dược ngồi trong phòng khách chờ anh rể trở về.
Mà Lâm Nhã cũng giống như tối hôm qua, đã sớm nằm trong phòng ngủ của hai người chờ anh.
Lúc này, tâm trạng của cô phức tạp cực kỳ.
Theo lý thuyết, cô vốn nên cảm thấy sợ hãi và kháng cự mới đúng. Nhưng mới nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, vậy mà hạ thể của cô lại không chịu khống chế… ướt!
Đang suy nghĩ miên man, Lâm Nhã bỗng nghe được phía ngoài truyền tới một giọng nói mang theo chút làm nũng và oán giận: “Không phải anh đã nói tắm rửa xong sẽ uống hai ly ư? Sao đột nhiên lại không muốn uống nữa?”
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng nói và tiếng bước chân của người đàn ông đồng thời vang lên:
“Ừm, không uống.” Không có giải thích, giọng nói lạnh nhạt nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy tâm viên ý mã.
Trái tim Lâm Nhã đập thình thịch lên.
Cô nghe được tiếng bước chân đang tới gần phòng ngủ, anh rể sắp bước vào phòng!
Cô gần như dùng tốc độ nhanh nhất, không đợi tiếng mở cửa cạch cạch vang lên, Lâm Nhã đã mở tủ quần áo trốn thẳng vào trong.
Bên trong tối đen như mực.
Cô không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn ra phía ngoài, chỉ nhắm chặt mắt mũi, thầm cảm thấy may mắn ---
Cũng may cô không ngủ trên giường, nếu không chờ khi anh rể đi tới, thấy giường bị rối tung, sợ rằng anh ấy sẽ phát hiện ra có điểm không đúng!
“Không uống thì thôi vậy.” Giọng của chị gái cũng lọt vào phòng theo. Sau khi dừng nhẹ một hồi, chị ấy lại nói nhỏ: “Có phải anh mệt rồi không?”
Nói xong, Lâm Nhã nghe được tiếng y phục rớt xuống đất.
Biết rõ là không nên nhưng cô vẫn mở to hai mắt, xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài.
Chị gái mặc váy ngủ màu đỏ thẳm, nửa người tựa trên giường, mái tóc quăn màu vàng óng rũ trên cặp vai ngọc trắng nõn.
Vẻ mặt chị dịu dàng kiều mị, yếu ớt không xương mà dán tới, thổ khí như lan bên cạnh người đàn ông: “Vậy trực tiếp bắt đầu…?”
Chị gái quyến rũ động lòng người như vậy, trước nay cô chưa từng thấy bao giờ.
Vậy kế tiếp, hẳn người bàng quang theo dõi trận tính ái kịch liệt xuyên đêm sẽ đổi từ chị gái sang cô.
Biết rõ là không nên nhưng trong tim Lâm Nhã vẫn trào dâng cảm giác kỳ dị.
Cô chợt nhắm chặt hai mắt, cố gắng muốn khuyên mình không nên quan tâm tới động tĩnh phía ngoài, nhưng chợt cô nghe người đàn ông nói:
“Hơi mệt, hôm nay không được.”
…
Mà Lâm Nhã cũng giống như tối hôm qua, đã sớm nằm trong phòng ngủ của hai người chờ anh.
Lúc này, tâm trạng của cô phức tạp cực kỳ.
Theo lý thuyết, cô vốn nên cảm thấy sợ hãi và kháng cự mới đúng. Nhưng mới nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, vậy mà hạ thể của cô lại không chịu khống chế… ướt!
Đang suy nghĩ miên man, Lâm Nhã bỗng nghe được phía ngoài truyền tới một giọng nói mang theo chút làm nũng và oán giận: “Không phải anh đã nói tắm rửa xong sẽ uống hai ly ư? Sao đột nhiên lại không muốn uống nữa?”
Cô sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng nói và tiếng bước chân của người đàn ông đồng thời vang lên:
“Ừm, không uống.” Không có giải thích, giọng nói lạnh nhạt nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy tâm viên ý mã.
Trái tim Lâm Nhã đập thình thịch lên.
Cô nghe được tiếng bước chân đang tới gần phòng ngủ, anh rể sắp bước vào phòng!
Cô gần như dùng tốc độ nhanh nhất, không đợi tiếng mở cửa cạch cạch vang lên, Lâm Nhã đã mở tủ quần áo trốn thẳng vào trong.
Bên trong tối đen như mực.
Cô không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn ra phía ngoài, chỉ nhắm chặt mắt mũi, thầm cảm thấy may mắn ---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may cô không ngủ trên giường, nếu không chờ khi anh rể đi tới, thấy giường bị rối tung, sợ rằng anh ấy sẽ phát hiện ra có điểm không đúng!
“Không uống thì thôi vậy.” Giọng của chị gái cũng lọt vào phòng theo. Sau khi dừng nhẹ một hồi, chị ấy lại nói nhỏ: “Có phải anh mệt rồi không?”
Nói xong, Lâm Nhã nghe được tiếng y phục rớt xuống đất.
Biết rõ là không nên nhưng cô vẫn mở to hai mắt, xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài.
Chị gái mặc váy ngủ màu đỏ thẳm, nửa người tựa trên giường, mái tóc quăn màu vàng óng rũ trên cặp vai ngọc trắng nõn.
Vẻ mặt chị dịu dàng kiều mị, yếu ớt không xương mà dán tới, thổ khí như lan bên cạnh người đàn ông: “Vậy trực tiếp bắt đầu…?”
Chị gái quyến rũ động lòng người như vậy, trước nay cô chưa từng thấy bao giờ.
Vậy kế tiếp, hẳn người bàng quang theo dõi trận tính ái kịch liệt xuyên đêm sẽ đổi từ chị gái sang cô.
Biết rõ là không nên nhưng trong tim Lâm Nhã vẫn trào dâng cảm giác kỳ dị.
Cô chợt nhắm chặt hai mắt, cố gắng muốn khuyên mình không nên quan tâm tới động tĩnh phía ngoài, nhưng chợt cô nghe người đàn ông nói:
“Hơi mệt, hôm nay không được.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro