Vươn Tới Vì Sao

Cánh đồng hoa

2024-10-16 21:33:57

Lau khô tóc cho Jasmine xong, hai chị em xuống phòng khách cho em xem tivi.

Shuu đang ngồi với laptop và nghe điện thoại. Cô đến cạnh anh chàng chỉ vào tivi rồi lại chỉ vào Jasmine. Anh chàng gật đầu đứng dậy lấy remote đưa cho cô rồi ra ngoài nói chuyện tiếp.

_ Mở chương em hay xem đi Jasmine!_ Cô đưa điều khiển cho em, nói.

Dựa lưng vào sofa mềm mại, cô nghịch điện thoại xem lại số ảnh mình chụp được hồm nay chuẩn bị up Facebook và Line. Shuu nghe điện thoại xong trở vào ngồi cạnh cô, thuận tay vò tóc: (1)

_ Sao không lau cho khô?

_ Một chút là khô à... Có làm phiền anh làm việc không? _ Cô sợ âm thanh tivi ảnh hưởng.

_ Không sao. Tóc dài như vầy để tới đi ngủ còn chưa khô ấy chứ! Phòng Sara không có máy sấy tóc à?

_ Tôi không thấy._ Sara chắc là em gái Shuu.

_ Chắc là phòng của mẹ có. Đợi tôi một chút. _ Anh chàng nói rồi sải chân lên lầu.

Một lúc sau, Shuu trở lại với chiếc máy sấy trên tay đưa cho cô.

_ Cám ơn. _ Cô đón lấy rồi định đi về phòng.

_ Đi đâu vậy? _ Anh chàng gọi giật lại.

_ Tôi về phòng.

_ Ở đây có ổ cắm mà! _ Shuu chỉ vào ổ cắm đang kết nối với laptop của anh chàng.

_ Ồn lắm! Tôi trở lại ngay.

Khoảng 5 phút sau, cô quay lại phòng khách với mái tóc đã khô, phồng bồng bềnh. Shuu lại đang nghe điện thoại, Jasmine vừa xem hoạt hình vừa cười khúc khích. Cô để máy sấy tóc xuống gầm bàn rồi tìm điện thoại.

_ Ủa? Đâu rồi ta? Lúc nãy mình đâu có mang về phòng?

Nhìn sang Shuu, anh chàng cũng đang nhìn cô, ngón tay trỏ bàn tay phải đang cầm điện thoại áp vào tai gõ gõ vào ốp máy, nhướng mày. (

_ Điện thoại của tôi? Chị Umeko hả? _ Cô thì thào.

Shuu gật đầu rồi "Dạ" một tiếng, cúp máy đưa lại cho cô.

_ Có chuyện gì sao? _ Trực giác mách bảo những cuộc gọi bất ngờ thường mang chuyện chẳng lành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


_ Rose sốt cao, anh chị mang bé về thị trấn nhập viện rồi. Anh chị nhờ tôi dẫn hai chị em cô đi chơi ngày mai rồi cùng về sau. _ Shuu tóm tắt.

_ Trời đất! Đúng là trẻ nhỏ mong manh. Cứ nghĩ đưa em ấy đi chơi, ai ngờ...

_ Chị cũng dặn cô đừng quá lo lắng và hi vọng cô đừng buồn vì đã về trước như vậy. Tình hình Rose cụ thể thế nào, chị sẽ báo sau. _ Anh chàng nói thêm.

_ Giờ phút nào mà chị còn lo mấy chuyện đó chứ! _ Cô nhăn mày.

_ Yên tâm đi! Về đó có bác sĩ giỏi là ổn cả!_ Shuu lại thuận tay xoa bù xù mái tóc của cô.

_ Cái tay hư nha! Làm rối tóc con gái là một tội ác, anh không biết hả? _ Cô đánh "bốp" một cái vào tay anh chàng.

_ Không biết! Ăn bánh qui nha? _ Shuu trưng vẻ mặt vô tội, đưa một hộp bánh qui cho cô.

Cầm lấy hộp bánh, tặng anh chàng một cái lườm, cô chia sẻ với em bé ngoan đang chú tâm xem tivi bên cạnh.

Shuu cười cười quay lại với chiếc laptop đang mở.

10h đêm, chị gọi báo cho cô rằng tình trạng Rose đã ổn và được các bác sĩ cho theo dõi tại nhà. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhắc chị nghỉ ngơi rồi cũng chìm vào giấc ngủ....

Buổi sáng mùa hè ở một nơi gần gũi thiên nhiên rất mát mẻ, trong lành. Mặt trời ló dạng bên kia đổi nhuộm màu đỏ rực rồi chuyển sang vàng cam đẹp mắt. Trên những tán cây xanh, chim chóc bay lượn từng bầy cất tiếng hót ríu ran.

Ăn xong bữa sáng, ba người năng lượng tràn trề chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu mới.

_ Hai người mang đủ đồ đạc chưa? Có để gì ở nhà dì Naomi không? Chúng ta đi chơi rồi về thị trấn luôn. _ Shuu thông báo lịch trình.

_ Đồ đạc chỉ trong ba lô này thôi! Không có thêm gì khác. Nhưng lát nữa có thể ghé chào dì một tiếng không? -

Hôm qua cô ghé gặp dì có một chút là đi tới giờ luôn.

_ Được.

Shuu khoác ba lô một bên vai, khóá cửa. Cô cùng Jasmine đứng trên đường quay lại nhìn căn nhà xinh xẳn thêm một lần nữa rồi rời đi. Nhìn ánh mắt cô, Shuu hỏi dò:

_ Khi khác có dịp lại chở cô về chơi nhé? Có thể lúc đó có ba mẹ tôi ở nhà. Bà sẽ nấu đồ ngon cho cô ăn! 2)

_ Tôi không dám làm phiền hai bác đâu! _ Cô có chút luyến tiếc nơi này.

_ Dù gì ông bà cũng thiếu hơi con gái mà! Chỉ sợ gặp cô rồi suốt ngày đem ra vỗ béo ấy!_ Shuu cười cười.

_ Hôm nay chú dẫn chị và con đi đâu chơi vậy ạ? _ Jasmine hiếu kỳ.

_ Ngọn đồi thị trấn bên cạnh. Hai năm trước chú cùng ba mẹ và Sara đã đến chơi. Mùa này có rất nhiều hoa dại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


_ Waaaa..._ Cô bé phấn khích nhảy nhót rồi níu tay cô và Shuu giục. _ Chú và chị nhanh lên, nhanh lên!

Trước khi đi, ba người ghé nhà dì Naomi nói lời tạm biệt. Dì chu đáo chuẩn bị sẵn ba phần sushi gửi cô mang theo và dặn do lần khác lại tới chơi.

Ôi! Sao cô mê mần cái khung cảnh yên bình của vùng quê này và yêu mến người dì đôn hậu này quá đỗi!

Leo theo con dốc thoai thoải để lên đỉnh đổi, mọi mệt nhọc của cô như tan biến hết khi nhìn thấy biển hoa rập rờn trong ánh nắng. Mắt cô mở to long lanh không chớp, đôi môi vì ngạc nhiên mà nhất thời không khép lại được.

Shuu phì cười nhìn vẻ mặt thất thần của hai chị em. Anh chàng thích thú lấy điện thoại chụp nhanh một tấm.

Ngọn đồi được phủ kín bởi các loài hoa đủ màu sắc sặc sỡ vàng, cam, hồng, tím... Và màu xanh của cỏ lá. Xung quanh đã có những người dân bản xứ đi tập thể dục còn nán lại trên những chiếc ghế gỗ ngồi ngắm cảnh và vài người khách du lịch như ba người họ. Vài cô bé lưng đeo gùi đựng đầy hoa, tay cầm những chiếc vòng hoa chào bán.

Shuu đưa cho cô và Jasmine mỗi người một chai nước, ung dung hỏi:

_ Hết mệt chưa?

_ Hết rồi ạ! _ Jasmine bừng bừng khí thế.

_ Mệt mà thấy được cảnh này cũng đáng! _ Cô uống một ngụm nước, cảm thán.

_ Cháu muốn xuống dưới đó có được không chú? _ Cô bé đưa tay chỉ về phía đồi hoa.

_ Được. Đừng hái hoa, giẫm hoa là được. _. Shuu dặn dò.

Jasmine "dạ" rõ to rồi đưa lại chai nước cho Shuu, chạy về phía biển hoa. Cô nhìn theo Jasmine đang chìm ngập trong sắc hoa, mái tóc được cô tết thành đuôi sam ở phía sau, chiếc váy trắng bồng bềnh trông như một nàng tiên hoa bé nhỏ vậy.

Cô lân la lại gần các cô bé bán vòng hoa nhờ các em chỉ cho mình. Các cô bé có nước da bánh mật và nụ cười hồn nhiên nhiệt tình lấy hoa dại trong giỏ hướng dẫn cô cách làm. Shuu ngồi ở một băng ghế nhàn nhã... "trông" hai đứa trẻ!

Sau 10 phút mày mò, cô đã thành công làm ra được chiếc vòng hoa nhỏ xinh cho Jasmine. Gửi các em bé một món tiền, cô mang vòng hoa tìm "nàng tiên" nhỏ của mình.

_ Tặng em nè! Bé cưng! _ Cô khẽ đặt vòng hoa lên tóc em, ngắm nghía.

_ Đẹp quá! Cám ơn chị! Em cũng muốn nhìn!

_ Đề chị chụp ảnh gửi cho ba mẹ và Rose xem nha! Em cười đi! _ Cô lấy điện thoại di chuyển ra xa em một chút rồi chụp thật nhiều ảnh.

Bỗng, cô cảm thấy trên đầu mình có thêm vật gì đó nằng nặng, giơ tay lên sờ thì mới biết đó là một vòng hoa. Cô quay lại nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng đón nắng sớm, làn da trắng như phát sáng, đôi mắt xanh lục trong veo trong nắng, dịu dàng mỉm cười.

Cô thấy trái tim trong lồng ngực khẽ rung... 2

/End chap 54/

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vươn Tới Vì Sao

Số ký tự: 0