Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 27
2024-11-17 09:08:44
Hoàng Hậu thấy biểu cảm tham tiền của Giang Nhược, ánh mắt thoáng sáng lên, nói: “An Vương phi, bổn cung gần đây vừa nhận được một cuộn gấm Tứ Xuyên màu tím hiếm có, lát nữa sẽ sai người đưa đến An Vương phủ.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giang Nhược càng thêm rạng rỡ: “Thần thiếp cảm tạ Hoàng Hậu nương nương.”
Thái Hậu cảm thấy không muốn phí lời với Giang Nhược thêm nữa, liền phất tay: “Được rồi, ai gia mệt rồi, các ngươi lui ra đi!”
“Thần thiếp cáo lui!”
Giang Nhược hành lễ xong, không khách khí mà cầm lấy khay có ngọc như ý, vừa đi vừa ngắm nghía món bảo vật trong tay. Hoàng Hậu nhìn dáng vẻ tham tiền của Giang Nhược, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường.
Thật là một kẻ tầm thường, không biết giữ phong thái cao quý chút nào.
Sau khi tạm biệt hai vị chủ nhân của hoàng cung, Giang Nhược đi theo một cung nữ dẫn đường ra cổng cung… Bước chân có vẻ hơi gấp gáp, như thể muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng đang đi giữa đường, Quý tổng quản đột ngột xuất hiện, chặn đường nàng lại. Ông ta nở nụ cười niềm nở, nói, “An Vương phi, Hoàng Thượng có việc muốn gặp ngài, mời ngài theo lão nô đi một chuyến.”
Giang Nhược nghe vậy, khuôn mặt lập tức sụp xuống, trong lòng thầm oán: Không yên để người ta rời đi được sao!
“Làm phiền công công dẫn đường.”
Quý tổng quản cúi người cung kính, “An Vương phi, xin mời!”
---
Tại An Vương phủ.
Tiêu Thừa Cẩn bị đưa ra ngoài phơi nắng, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng khổ nỗi chẳng thể cử động được. Cái tên xú nữ nhân kia tiến cung đã lâu, không biết có bị người trong cung khi dễ hay không. Rõ ràng có thể tìm cớ không đi mà!
Đám nô tài trong An Vương phủ rốt cuộc là làm ăn kiểu gì? Chút chuyện nhỏ thế này cũng không làm nổi sao?
Lâm quản gia thì lại đi qua đi lại quanh chỗ Tiêu Thừa Cẩn nằm, miệng lẩm bẩm: “Giờ này thì vương phi cũng nên trở về rồi chứ? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Ai da, thật lo chết đi được.”
Tiêu Thừa Cẩn nghe Lâm quản gia lầm bầm không ngớt, hận không thể bật dậy mà cho ông ta hai cái bạt tai. Đúng là đồ nô tài ngu ngốc, sao lúc nàng vào cung lại không tìm cách ngăn cản? Đúng là đồ vô dụng!
---
Tại Thừa Cung.
Giang Nhược khẽ hành lễ rồi cúi mắt, tay mân mê ngọc như ý, “Không biết Hoàng Thượng triệu thần thiếp tới là vì chuyện gì?”
Tiêu Quân Trạch buông tấu chương xuống, ra hiệu cho Quý tổng quản. Quý tổng quản hiểu ý, liền ra dấu cho vài tên thái giám lui ra ngoài.
Giang Nhược nghĩ thầm: Làm tới mức bí mật thế này, chẳng lẽ cẩu hoàng đế định ám sát mình? Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì liều mạng với hắn!
“An Vương phi, trẫm triệu ngươi đến đây là muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”
Giang Nhược ngước lên, đôi mắt trong trẻo chớp chớp, “Giao dịch?”
Tiêu Quân Trạch không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “An Vương phi, việc An Vương có thể tỉnh lại hay không vẫn là điều không chắc chắn. Ngươi cũng nên tính toán cho tương lai của mình.”
Hắn đổi giọng, ánh mắt sắc bén, “Trừ phi, An Vương phi... muốn tuẫn táng theo An Vương!”
Ý là ngươi sống hay chết, quyền quyết định đều nằm trong tay trẫm. Chỉ có một con đường duy nhất để bảo toàn tính mạng của ngươi – đó là phục tùng trẫm.
Nghe đến đây, sắc mặt Giang Nhược tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Không… thần thiếp không muốn phải tuẫn táng theo Vương gia.”
Tiêu Quân Trạch nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, đáy mắt thoáng hiện lên chút khinh miệt.
“Theo trẫm được biết, An Vương trong tay có lệnh bài của tiên hoàng hoặc là di chiếu. Chỉ cần ngươi có thể tìm ra và giao nó cho trẫm, trẫm sẽ chấp thuận cho các ngươi ly hôn, và còn hứa ban cho ngươi vinh hoa phú quý không giới hạn.”
Ân uy cũng thi, cũng không tin ngươi không thỏa hiệp.
Giang Nhược đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lát, như là đã hạ quyết tâm, “Thỉnh Hoàng Thượng cho thần thiếp thêm chút thời gian.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giang Nhược càng thêm rạng rỡ: “Thần thiếp cảm tạ Hoàng Hậu nương nương.”
Thái Hậu cảm thấy không muốn phí lời với Giang Nhược thêm nữa, liền phất tay: “Được rồi, ai gia mệt rồi, các ngươi lui ra đi!”
“Thần thiếp cáo lui!”
Giang Nhược hành lễ xong, không khách khí mà cầm lấy khay có ngọc như ý, vừa đi vừa ngắm nghía món bảo vật trong tay. Hoàng Hậu nhìn dáng vẻ tham tiền của Giang Nhược, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường.
Thật là một kẻ tầm thường, không biết giữ phong thái cao quý chút nào.
Sau khi tạm biệt hai vị chủ nhân của hoàng cung, Giang Nhược đi theo một cung nữ dẫn đường ra cổng cung… Bước chân có vẻ hơi gấp gáp, như thể muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng đang đi giữa đường, Quý tổng quản đột ngột xuất hiện, chặn đường nàng lại. Ông ta nở nụ cười niềm nở, nói, “An Vương phi, Hoàng Thượng có việc muốn gặp ngài, mời ngài theo lão nô đi một chuyến.”
Giang Nhược nghe vậy, khuôn mặt lập tức sụp xuống, trong lòng thầm oán: Không yên để người ta rời đi được sao!
“Làm phiền công công dẫn đường.”
Quý tổng quản cúi người cung kính, “An Vương phi, xin mời!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
---
Tại An Vương phủ.
Tiêu Thừa Cẩn bị đưa ra ngoài phơi nắng, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng khổ nỗi chẳng thể cử động được. Cái tên xú nữ nhân kia tiến cung đã lâu, không biết có bị người trong cung khi dễ hay không. Rõ ràng có thể tìm cớ không đi mà!
Đám nô tài trong An Vương phủ rốt cuộc là làm ăn kiểu gì? Chút chuyện nhỏ thế này cũng không làm nổi sao?
Lâm quản gia thì lại đi qua đi lại quanh chỗ Tiêu Thừa Cẩn nằm, miệng lẩm bẩm: “Giờ này thì vương phi cũng nên trở về rồi chứ? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Ai da, thật lo chết đi được.”
Tiêu Thừa Cẩn nghe Lâm quản gia lầm bầm không ngớt, hận không thể bật dậy mà cho ông ta hai cái bạt tai. Đúng là đồ nô tài ngu ngốc, sao lúc nàng vào cung lại không tìm cách ngăn cản? Đúng là đồ vô dụng!
---
Tại Thừa Cung.
Giang Nhược khẽ hành lễ rồi cúi mắt, tay mân mê ngọc như ý, “Không biết Hoàng Thượng triệu thần thiếp tới là vì chuyện gì?”
Tiêu Quân Trạch buông tấu chương xuống, ra hiệu cho Quý tổng quản. Quý tổng quản hiểu ý, liền ra dấu cho vài tên thái giám lui ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nhược nghĩ thầm: Làm tới mức bí mật thế này, chẳng lẽ cẩu hoàng đế định ám sát mình? Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì liều mạng với hắn!
“An Vương phi, trẫm triệu ngươi đến đây là muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”
Giang Nhược ngước lên, đôi mắt trong trẻo chớp chớp, “Giao dịch?”
Tiêu Quân Trạch không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “An Vương phi, việc An Vương có thể tỉnh lại hay không vẫn là điều không chắc chắn. Ngươi cũng nên tính toán cho tương lai của mình.”
Hắn đổi giọng, ánh mắt sắc bén, “Trừ phi, An Vương phi... muốn tuẫn táng theo An Vương!”
Ý là ngươi sống hay chết, quyền quyết định đều nằm trong tay trẫm. Chỉ có một con đường duy nhất để bảo toàn tính mạng của ngươi – đó là phục tùng trẫm.
Nghe đến đây, sắc mặt Giang Nhược tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Không… thần thiếp không muốn phải tuẫn táng theo Vương gia.”
Tiêu Quân Trạch nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, đáy mắt thoáng hiện lên chút khinh miệt.
“Theo trẫm được biết, An Vương trong tay có lệnh bài của tiên hoàng hoặc là di chiếu. Chỉ cần ngươi có thể tìm ra và giao nó cho trẫm, trẫm sẽ chấp thuận cho các ngươi ly hôn, và còn hứa ban cho ngươi vinh hoa phú quý không giới hạn.”
Ân uy cũng thi, cũng không tin ngươi không thỏa hiệp.
Giang Nhược đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lát, như là đã hạ quyết tâm, “Thỉnh Hoàng Thượng cho thần thiếp thêm chút thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro