Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 29
2024-11-17 09:08:44
“Kỷ thúc, nếu ngài không ngại thì đi cùng ta về An Vương phủ trước đi! Mấy ngày nữa ta sẽ sắp xếp người đưa ngài về quê.”
Ha ha! Cùng nhau về Tễ Châu sống cuộc sống bình dị thôi!
Kỷ Vân Sách tuy đã ở kinh thành nhiều năm, nhưng từ lúc Giang Nhược xuất giá, ông đã cảm thấy mình như cây bèo không rễ, trôi dạt không phương hướng. Giờ phút này, đối mặt với lời mời của Giang Nhược, trong lòng ông không khỏi xúc động, đôi mắt cay cay, chỉ biết gật đầu.
“Kỷ thúc, về sau chúng ta vẫn là người một nhà.”
Ám Nhị lén lút dựng tai nghe Giang Nhược nói, lập tức giục ngựa đi nhanh thêm vài bước. Vương phi ơi! Trời đã đứng bóng rồi, mau mau quay về Vương phủ đi!
Xe ngựa vừa rời khỏi phủ Thừa tướng thì Giang Vân Dao từ trong phủ bước ra, mặt đầy vẻ âm trầm. Chỉ là một Vương phi lấy về để xung hỉ mà thôi, cũng dám nghênh ngang rêu rao khắp nơi trên đường.
Xe ngựa dừng lại trước cửa An Vương phủ. Thị vệ canh cổng nhanh chóng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Vương phi!”
“Miễn lễ!”
Giang Nhược cười tươi, dẫn Kỷ Vân Sách cùng vào An Vương phủ. Sau khi sai người sắp xếp chỗ ở cho Kỷ Vân Sách xong, nàng vui vẻ quay lại sân riêng của mình.
Vừa bước vào sân, nàng nhìn thấy Tiêu Thừa Cẩn vẫn nằm bất động trên chiếc sạp phơi nắng, suýt chút nữa tức đến bốc khói.
Trời ơi! Tiêu Thừa Cẩn đã nằm phơi ngoài này từ sáng đến giờ sao?
Giang Nhược cau mày, một tay chống hông, tay kia chỉ vào Tiêu Thừa Cẩn trên sạp, giọng lạnh lùng hỏi: “Lâm quản gia, Vương gia phơi nắng bao lâu rồi?”
Lâm quản gia nhìn vẻ mặt hung dữ của Giang Nhược, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, chột dạ trả lời khẽ: “Từ lúc ngài vào cung, Vương gia đã phơi nắng đến giờ.”
Nhìn Vương phi đang nghiến răng kèn kẹt, ông bắt đầu hối hận. Nhưng mà... Vương phi bảo ông đưa Vương gia ra phơi nắng nhiều để nhanh chóng tỉnh lại. Ông chỉ làm theo lời dặn thôi mà!
Đây là lần đầu tiên Vương phi giao nhiệm vụ cho ông, không biết liệu nàng có đuổi ông ra khỏi Vương phủ vì chuyện này không...
Giang Nhược nghe xong câu trả lời “hài lòng” đó, nghiến răng nói: “Ngươi định phơi nắng chủ tử của các ngươi thành người khô luôn à?”
May mà bây giờ không phải mùa hè, nếu không thật sự phơi đến ngất mất.
Tiêu Thừa Cẩn đang phơi nắng đến mơ màng, nghe tiếng Giang Nhược, trong lòng ấm ức như đứa trẻ. Hừ, xú nữ nhân, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Đám nô tài này đúng là phải dạy dỗ lại mới được, chẳng làm được việc gì ra hồn, toàn một lũ phế vật! Hắn có lý do để nghi ngờ rằng bọn chúng đang lợi dụng lúc hắn không thể cử động để cố ý hành hạ hắn.
Giang Nhược bất đắc dĩ vỗ trán, lớn tiếng quát: “Mau mau đưa Vương gia về phòng!”
Lâm quản gia run rẩy vội vàng gọi mấy người đàn ông khỏe mạnh, lật đật khiêng Tiêu Thừa Cẩn về phòng.
Giang Nhược đóng cửa cẩn thận, rồi từ không gian lấy ra một ly nước linh tuyền, cẩn thận đút từng ngụm cho Tiêu Thừa Cẩn. Trong lúc đó, nàng không ngừng lẩm bẩm mắng: “Đám nô tài này, hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy?”
“Nhìn xem, khuôn mặt tuấn tú này đã bị phơi đen rồi.”
Tiêu Thừa Cẩn nghe những lời này, trong lòng cảm động vô cùng. Tuy nữ nhân này thật đáng ghét, nhưng ít ra nàng còn biết lo cho hắn hơn đám nô tài kia!
Thế nhưng câu nói tiếp theo của nàng suýt nữa khiến Tiêu Thừa Cẩn sặc nước.
Giang Nhược lẩm bẩm: “À, ta biết rồi, bọn họ nhất định là muốn phơi ngươi chết, sau đó để ta - Vương phi mới vào cửa - kế thừa tài sản của ngươi!”
“Hắc hắc! Ngẫm lại thấy ý này cũng không tệ lắm đâu!”
Tiêu Thừa Cẩn: Xú nữ nhân, dù có phơi chết ta, tài sản An Vương phủ cũng không đến lượt ngươi thừa kế đâu. Ngươi chỉ có thể bồi táng cùng ta thôi!
Giang Nhược đút nước cho Tiêu Thừa Cẩn xong, lại không kìm được mà véo nhẹ vào gương mặt tuấn tú của hắn, “Ta đi ăn trưa đây, ngươi cứ ngủ một lát đi!”
Ha ha! Cùng nhau về Tễ Châu sống cuộc sống bình dị thôi!
Kỷ Vân Sách tuy đã ở kinh thành nhiều năm, nhưng từ lúc Giang Nhược xuất giá, ông đã cảm thấy mình như cây bèo không rễ, trôi dạt không phương hướng. Giờ phút này, đối mặt với lời mời của Giang Nhược, trong lòng ông không khỏi xúc động, đôi mắt cay cay, chỉ biết gật đầu.
“Kỷ thúc, về sau chúng ta vẫn là người một nhà.”
Ám Nhị lén lút dựng tai nghe Giang Nhược nói, lập tức giục ngựa đi nhanh thêm vài bước. Vương phi ơi! Trời đã đứng bóng rồi, mau mau quay về Vương phủ đi!
Xe ngựa vừa rời khỏi phủ Thừa tướng thì Giang Vân Dao từ trong phủ bước ra, mặt đầy vẻ âm trầm. Chỉ là một Vương phi lấy về để xung hỉ mà thôi, cũng dám nghênh ngang rêu rao khắp nơi trên đường.
Xe ngựa dừng lại trước cửa An Vương phủ. Thị vệ canh cổng nhanh chóng hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Vương phi!”
“Miễn lễ!”
Giang Nhược cười tươi, dẫn Kỷ Vân Sách cùng vào An Vương phủ. Sau khi sai người sắp xếp chỗ ở cho Kỷ Vân Sách xong, nàng vui vẻ quay lại sân riêng của mình.
Vừa bước vào sân, nàng nhìn thấy Tiêu Thừa Cẩn vẫn nằm bất động trên chiếc sạp phơi nắng, suýt chút nữa tức đến bốc khói.
Trời ơi! Tiêu Thừa Cẩn đã nằm phơi ngoài này từ sáng đến giờ sao?
Giang Nhược cau mày, một tay chống hông, tay kia chỉ vào Tiêu Thừa Cẩn trên sạp, giọng lạnh lùng hỏi: “Lâm quản gia, Vương gia phơi nắng bao lâu rồi?”
Lâm quản gia nhìn vẻ mặt hung dữ của Giang Nhược, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, chột dạ trả lời khẽ: “Từ lúc ngài vào cung, Vương gia đã phơi nắng đến giờ.”
Nhìn Vương phi đang nghiến răng kèn kẹt, ông bắt đầu hối hận. Nhưng mà... Vương phi bảo ông đưa Vương gia ra phơi nắng nhiều để nhanh chóng tỉnh lại. Ông chỉ làm theo lời dặn thôi mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên Vương phi giao nhiệm vụ cho ông, không biết liệu nàng có đuổi ông ra khỏi Vương phủ vì chuyện này không...
Giang Nhược nghe xong câu trả lời “hài lòng” đó, nghiến răng nói: “Ngươi định phơi nắng chủ tử của các ngươi thành người khô luôn à?”
May mà bây giờ không phải mùa hè, nếu không thật sự phơi đến ngất mất.
Tiêu Thừa Cẩn đang phơi nắng đến mơ màng, nghe tiếng Giang Nhược, trong lòng ấm ức như đứa trẻ. Hừ, xú nữ nhân, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Đám nô tài này đúng là phải dạy dỗ lại mới được, chẳng làm được việc gì ra hồn, toàn một lũ phế vật! Hắn có lý do để nghi ngờ rằng bọn chúng đang lợi dụng lúc hắn không thể cử động để cố ý hành hạ hắn.
Giang Nhược bất đắc dĩ vỗ trán, lớn tiếng quát: “Mau mau đưa Vương gia về phòng!”
Lâm quản gia run rẩy vội vàng gọi mấy người đàn ông khỏe mạnh, lật đật khiêng Tiêu Thừa Cẩn về phòng.
Giang Nhược đóng cửa cẩn thận, rồi từ không gian lấy ra một ly nước linh tuyền, cẩn thận đút từng ngụm cho Tiêu Thừa Cẩn. Trong lúc đó, nàng không ngừng lẩm bẩm mắng: “Đám nô tài này, hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy?”
“Nhìn xem, khuôn mặt tuấn tú này đã bị phơi đen rồi.”
Tiêu Thừa Cẩn nghe những lời này, trong lòng cảm động vô cùng. Tuy nữ nhân này thật đáng ghét, nhưng ít ra nàng còn biết lo cho hắn hơn đám nô tài kia!
Thế nhưng câu nói tiếp theo của nàng suýt nữa khiến Tiêu Thừa Cẩn sặc nước.
Giang Nhược lẩm bẩm: “À, ta biết rồi, bọn họ nhất định là muốn phơi ngươi chết, sau đó để ta - Vương phi mới vào cửa - kế thừa tài sản của ngươi!”
“Hắc hắc! Ngẫm lại thấy ý này cũng không tệ lắm đâu!”
Tiêu Thừa Cẩn: Xú nữ nhân, dù có phơi chết ta, tài sản An Vương phủ cũng không đến lượt ngươi thừa kế đâu. Ngươi chỉ có thể bồi táng cùng ta thôi!
Giang Nhược đút nước cho Tiêu Thừa Cẩn xong, lại không kìm được mà véo nhẹ vào gương mặt tuấn tú của hắn, “Ta đi ăn trưa đây, ngươi cứ ngủ một lát đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro