Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 30
2024-11-17 09:08:44
Trong núi không có hổ, khỉ liền làm vua.
Tiêu Thừa Cẩn nghe tiếng cửa đóng lại, trong lòng lẩm bẩm tức giận: Xú nữ nhân, ai cần ngươi lo!
Hôm nay đúng là tức chết hắn mà. Đám nô tài hành hạ hắn, phơi hắn, còn nữ nhân này thì lại mơ tưởng đến tài sản của hắn. Từ khi nữ nhân này bước vào Vương phủ, hắn cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt. May mắn là nàng không có ý đồ xấu, nếu không An Vương phủ này cũng sớm bị nàng làm cho tan hoang rồi.
Tại phòng ăn.
Khi ăn uống no nê, Giang Nhược bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Ba chủ tớ các nàng vào Vương phủ này chẳng khác nào như đang ở ký túc xá nam sinh. Nô tài trong An Vương phủ vốn đã không nhiều, mà toàn là đàn ông.
Trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng.
Tiêu Thừa Cẩn người này… không thích nữ nhân, vậy thì chỉ có thể là… thích nam nhân rồi!
Nàng tự tin vào cặp mắt sáng suốt của mình, khẳng định mình đã nhìn ra chân tướng.
Giang Nhược nhướng mày, quay sang nói với Lâm quản gia đứng bên cạnh: “Lâm quản gia, từ nay về sau hãy chú ý tìm thêm những mỹ nam vừa có tài vừa đẹp trai.”
Lâm quản gia: “......?”
Vương phi này muốn tìm người mới sao? Lại còn tìm một cách trắng trợn táo bạo như vậy?
“Vương phi, vào An Vương phủ rồi, sống là người của Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia!”
“Nhưng tuyệt đối không thể để Vương gia nhà ta bị đội nón xanh.”
Giang Nhược vừa nhìn vẻ mặt của Lâm quản gia liền hiểu ngay hắn đang hiểu lầm chuyện gì.
Sau khi cho mọi người lui ra, nàng mới nói ra suy nghĩ của mình: “Lâm quản gia, ta cảm thấy nguyên nhân Vương gia không gần nữ sắc là... hắn thích nam nhân.”
Lâm quản gia kinh hãi nhìn Giang Nhược, mãi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp: “Vương... Vương phi, ngài nhất định là... hiểu lầm gì rồi!”
Ôi trời ơi, vương phi nhà mình sao lại có suy nghĩ kỳ quái thế này!
Không khí trong phòng ăn lập tức trở nên ngưng đọng.
Giang Nhược nhìn thấy biểu cảm bối rối của Lâm quản gia, khẽ cười, ánh mắt cong cong như đang đùa giỡn.
“Lâm quản gia, nếu Vương gia thực sự có một phong cách riêng cũng không sao cả, ta sẽ chủ động nhường lại vị trí vương phi.”
Xem kìa, lão nương đây bao dung biết bao nhiêu.
Giờ phút này, Giang Nhược rõ ràng đang trong tâm trạng “quần chúng ăn dưa”, thoải mái xem trò vui.
Lâm quản gia nhìn Vương phi nhà mình với dáng vẻ “thấu hiểu tất cả”, chỉ biết vò đầu bứt tai, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Phải làm sao đây? Làm thế nào để biện hộ cho Vương gia bây giờ?
Hai năm trước, có vài ong bướm không biết sống chết, luôn khao khát sắc đẹp của Vương gia, cứ động một chút là liều mạng nhào vào lòng hắn. Để dập tắt những ảo tưởng viển vông đó, Vương gia đã tự tung tin đồn rằng mình “có bệnh kín”.
Bây giờ thì hay rồi, Vương gia đang nằm liệt một chỗ, dù cho có “bệnh kín” hay không cũng không thể tự chứng minh được!
Vương gia, ngài đáng đời! Cho ngài chừa!
Lâm quản gia càng nghĩ càng tức, cuối cùng đành bất lực biện giải: “Vương phi, thật sự không phải như ngài nghĩ đâu. Chỉ là... Vương gia chưa gặp được nữ tử nào hợp ý thôi.”
Chờ Vương gia tỉnh lại, để ngài ấy tự chứng minh vậy! Chuyện này, ai cũng không giúp được ngài ấy rồi!
Giang Nhược phất tay, không muốn nghe thêm lời giải thích của Lâm quản gia, “Ngươi lui xuống đi! Ta hiểu rồi!”
Giải thích chính là che giấu, mà che giấu thì... tám, chín phần là thật rồi.
Đúng là đám nô tài này chẳng có mấy người biết quan tâm, ngay cả chút tâm tư nhỏ của chủ tử cũng không đoán ra.
Cũng phải thôi, nô tài mà có thể phơi chủ tử đến đen sạm thế kia thì làm gì mà thông minh cho nổi?
Aiz, Tiêu Thừa Cẩn thật là đáng thương, nuôi một đám phế vật như vậy!
Tiêu Thừa Cẩn nghe tiếng cửa đóng lại, trong lòng lẩm bẩm tức giận: Xú nữ nhân, ai cần ngươi lo!
Hôm nay đúng là tức chết hắn mà. Đám nô tài hành hạ hắn, phơi hắn, còn nữ nhân này thì lại mơ tưởng đến tài sản của hắn. Từ khi nữ nhân này bước vào Vương phủ, hắn cảm thấy trái tim mình lạnh ngắt. May mắn là nàng không có ý đồ xấu, nếu không An Vương phủ này cũng sớm bị nàng làm cho tan hoang rồi.
Tại phòng ăn.
Khi ăn uống no nê, Giang Nhược bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Ba chủ tớ các nàng vào Vương phủ này chẳng khác nào như đang ở ký túc xá nam sinh. Nô tài trong An Vương phủ vốn đã không nhiều, mà toàn là đàn ông.
Trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng.
Tiêu Thừa Cẩn người này… không thích nữ nhân, vậy thì chỉ có thể là… thích nam nhân rồi!
Nàng tự tin vào cặp mắt sáng suốt của mình, khẳng định mình đã nhìn ra chân tướng.
Giang Nhược nhướng mày, quay sang nói với Lâm quản gia đứng bên cạnh: “Lâm quản gia, từ nay về sau hãy chú ý tìm thêm những mỹ nam vừa có tài vừa đẹp trai.”
Lâm quản gia: “......?”
Vương phi này muốn tìm người mới sao? Lại còn tìm một cách trắng trợn táo bạo như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vương phi, vào An Vương phủ rồi, sống là người của Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia!”
“Nhưng tuyệt đối không thể để Vương gia nhà ta bị đội nón xanh.”
Giang Nhược vừa nhìn vẻ mặt của Lâm quản gia liền hiểu ngay hắn đang hiểu lầm chuyện gì.
Sau khi cho mọi người lui ra, nàng mới nói ra suy nghĩ của mình: “Lâm quản gia, ta cảm thấy nguyên nhân Vương gia không gần nữ sắc là... hắn thích nam nhân.”
Lâm quản gia kinh hãi nhìn Giang Nhược, mãi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp: “Vương... Vương phi, ngài nhất định là... hiểu lầm gì rồi!”
Ôi trời ơi, vương phi nhà mình sao lại có suy nghĩ kỳ quái thế này!
Không khí trong phòng ăn lập tức trở nên ngưng đọng.
Giang Nhược nhìn thấy biểu cảm bối rối của Lâm quản gia, khẽ cười, ánh mắt cong cong như đang đùa giỡn.
“Lâm quản gia, nếu Vương gia thực sự có một phong cách riêng cũng không sao cả, ta sẽ chủ động nhường lại vị trí vương phi.”
Xem kìa, lão nương đây bao dung biết bao nhiêu.
Giờ phút này, Giang Nhược rõ ràng đang trong tâm trạng “quần chúng ăn dưa”, thoải mái xem trò vui.
Lâm quản gia nhìn Vương phi nhà mình với dáng vẻ “thấu hiểu tất cả”, chỉ biết vò đầu bứt tai, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải làm sao đây? Làm thế nào để biện hộ cho Vương gia bây giờ?
Hai năm trước, có vài ong bướm không biết sống chết, luôn khao khát sắc đẹp của Vương gia, cứ động một chút là liều mạng nhào vào lòng hắn. Để dập tắt những ảo tưởng viển vông đó, Vương gia đã tự tung tin đồn rằng mình “có bệnh kín”.
Bây giờ thì hay rồi, Vương gia đang nằm liệt một chỗ, dù cho có “bệnh kín” hay không cũng không thể tự chứng minh được!
Vương gia, ngài đáng đời! Cho ngài chừa!
Lâm quản gia càng nghĩ càng tức, cuối cùng đành bất lực biện giải: “Vương phi, thật sự không phải như ngài nghĩ đâu. Chỉ là... Vương gia chưa gặp được nữ tử nào hợp ý thôi.”
Chờ Vương gia tỉnh lại, để ngài ấy tự chứng minh vậy! Chuyện này, ai cũng không giúp được ngài ấy rồi!
Giang Nhược phất tay, không muốn nghe thêm lời giải thích của Lâm quản gia, “Ngươi lui xuống đi! Ta hiểu rồi!”
Giải thích chính là che giấu, mà che giấu thì... tám, chín phần là thật rồi.
Đúng là đám nô tài này chẳng có mấy người biết quan tâm, ngay cả chút tâm tư nhỏ của chủ tử cũng không đoán ra.
Cũng phải thôi, nô tài mà có thể phơi chủ tử đến đen sạm thế kia thì làm gì mà thông minh cho nổi?
Aiz, Tiêu Thừa Cẩn thật là đáng thương, nuôi một đám phế vật như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro