Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 7
2024-11-17 09:08:44
Đông Tuyết xắn tay áo lên, không do dự, vung tay đánh liên tục vào mặt Chu bà tử…
Khuôn mặt Chu bà tử sưng lên rõ rệt, khóe miệng còn rỉ máu.
Bị đánh đến choáng váng, đau đớn trên mặt khiến bà ta nhận ra: Đại tiểu thư lần này… chơi thật rồi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất, lắp bắp cầu xin: “Tiểu thư, tha… mạng!”
Giang Nhược bước tới, nhấc chân lên… đạp lên bàn tay phải của Chu bà tử đang bám trên mặt đất.
“Năm ta chín tuổi, chính ngươi đã dùng bàn tay này đẩy ta xuống hồ nước… đúng không?” Giọng nàng không hề dao động, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Cơ thể Chu bà tử cứng đờ, vội vàng dập đầu cầu xin, “Lão nô biết tội… xin tiểu thư tha mạng.”
Giang Nhược lạnh lùng ấn mạnh mũi chân xuống, giọng sắc bén, “Ngươi biết sai rồi sao? Ngươi có biết, lần đó ta phát sốt mấy ngày liền, suýt nữa thì chết không?”
Đông Tuyết đứng bên cạnh, nước mắt tuôn rơi. Thì ra… tiểu thư vẫn nhớ rõ mọi chuyện.
Lần đó nếu không nhờ quản gia Kỷ nửa đêm lén mang thuốc thương hàn đến, tiểu thư có lẽ đã không qua khỏi…
Những nô tài xung quanh đều kinh ngạc đến tột độ, đặc biệt là những người lớn tuổi từng chứng kiến, giờ đây họ như nhìn thấy bóng dáng của phu nhân năm xưa.
Lúc này, Giang Vân Dao vừa cùng mấy tiểu thư hẹn nhau đi xem trang sức ở cửa hàng bạc Cẩm Thịnh mới khai trương, tâm trạng vui vẻ, còn đang bàn tán về chuyện Giang Nhược phải gả cho Tiêu Thừa Cẩn xung hỉ.
Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ tứ hôn, nàng không đồng ý chẳng khác nào kháng chỉ.
Khi Giang Vân Dao trở về Thừa tướng phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc la náo loạn.
Nàng không vui cau mày, thầm mắng: Ai lại dám làm loạn như vậy trong phủ Thừa tướng chứ?
Nha hoàn Xuân Mai bên cạnh nàng nhanh mắt phát hiện ra bóng dáng Giang Nhược, bèn thì thầm: “Tiểu thư, nô tỳ hình như thấy đại tiểu thư!”
“Cái gì?”
Nghe vậy, nét mặt Giang Vân Dao thoáng chút ngạc nhiên.
“Qua xem thử!”
Hai chủ tớ nhanh chóng tiến tới.
Khi Giang Vân Dao nhìn thấy rõ Chu bà tử đang quỳ dưới đất với khuôn mặt sưng húp, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, vội bước tới hỏi: “Ma ma, ngươi làm sao vậy?”
Ngay sau đó, nàng quay sang chất vấn Giang Nhược, “Giang Nhược, ngươi đang làm gì?”
Chu bà tử thấy chỗ dựa đến, kêu khóc càng to hơn.
“Cứu mạng… ô ô!”
Giang Nhược bị tiếng ồn của Chu bà tử làm đau cả đầu, liền lạnh lùng đá bà ta ngã nhào xuống đất, giọng âm trầm: “Điêu nô, còn dám phát ra một tiếng nào nữa, bổn tiểu thư sẽ cắt luôn lưỡi ngươi.”
Chu bà tử run rẩy, trong đôi mắt mờ đục tràn đầy sự sợ hãi, vô thức đưa tay lên che miệng.
Giang Nhược hài lòng với phản ứng của Chu bà tử, sau đó mới chuyển ánh mắt sang khuôn mặt đang giận dữ của Giang Vân Dao.
"Giang nhị tiểu thư, thấy đích tỷ mà không biết chào hỏi, thật là lễ giáo tốt đấy!" Giọng nói của nàng tràn ngập sự châm chọc.
Giang Vân Dao lập tức trừng mắt, quên cả cách phản ứng… Trước mắt nàng là một nữ tử với khí thế sắc bén, đây là Giang Nhược yếu đuối thường ngày sao?
Nhìn thấy biểu cảm của Giang Vân Dao, khóe môi Giang Nhược nhếch lên một nụ cười lạnh, "Kinh thành đệ nhất tài nữ, thông minh đoan trang, giờ xem ra… chỉ có vậy mà thôi."
Lời này chẳng khác nào một đòn giáng mạnh vào Giang Vân Dao, người luôn được mọi người tán dương, coi là tương lai Thái tử phi.
Trong mắt đám công tử kinh thành, nàng là người mà ai cũng thầm ngưỡng mộ. Vậy mà giờ đây, lại bị chính kẻ mà nàng khinh thường cười nhạo.
Dưới ánh nắng, Giang Nhược tuy có hơi gầy gò, nhưng gương mặt tinh xảo của nàng lại rạng rỡ vô cùng, đặc biệt là khí chất quanh thân, khiến người khác không thể xem thường.
Giây phút này, Giang Vân Dao bất chợt cảm thấy một áp lực vô hình từ Giang Nhược.
Khuôn mặt Chu bà tử sưng lên rõ rệt, khóe miệng còn rỉ máu.
Bị đánh đến choáng váng, đau đớn trên mặt khiến bà ta nhận ra: Đại tiểu thư lần này… chơi thật rồi.
Bà ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất, lắp bắp cầu xin: “Tiểu thư, tha… mạng!”
Giang Nhược bước tới, nhấc chân lên… đạp lên bàn tay phải của Chu bà tử đang bám trên mặt đất.
“Năm ta chín tuổi, chính ngươi đã dùng bàn tay này đẩy ta xuống hồ nước… đúng không?” Giọng nàng không hề dao động, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Cơ thể Chu bà tử cứng đờ, vội vàng dập đầu cầu xin, “Lão nô biết tội… xin tiểu thư tha mạng.”
Giang Nhược lạnh lùng ấn mạnh mũi chân xuống, giọng sắc bén, “Ngươi biết sai rồi sao? Ngươi có biết, lần đó ta phát sốt mấy ngày liền, suýt nữa thì chết không?”
Đông Tuyết đứng bên cạnh, nước mắt tuôn rơi. Thì ra… tiểu thư vẫn nhớ rõ mọi chuyện.
Lần đó nếu không nhờ quản gia Kỷ nửa đêm lén mang thuốc thương hàn đến, tiểu thư có lẽ đã không qua khỏi…
Những nô tài xung quanh đều kinh ngạc đến tột độ, đặc biệt là những người lớn tuổi từng chứng kiến, giờ đây họ như nhìn thấy bóng dáng của phu nhân năm xưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Giang Vân Dao vừa cùng mấy tiểu thư hẹn nhau đi xem trang sức ở cửa hàng bạc Cẩm Thịnh mới khai trương, tâm trạng vui vẻ, còn đang bàn tán về chuyện Giang Nhược phải gả cho Tiêu Thừa Cẩn xung hỉ.
Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ tứ hôn, nàng không đồng ý chẳng khác nào kháng chỉ.
Khi Giang Vân Dao trở về Thừa tướng phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc la náo loạn.
Nàng không vui cau mày, thầm mắng: Ai lại dám làm loạn như vậy trong phủ Thừa tướng chứ?
Nha hoàn Xuân Mai bên cạnh nàng nhanh mắt phát hiện ra bóng dáng Giang Nhược, bèn thì thầm: “Tiểu thư, nô tỳ hình như thấy đại tiểu thư!”
“Cái gì?”
Nghe vậy, nét mặt Giang Vân Dao thoáng chút ngạc nhiên.
“Qua xem thử!”
Hai chủ tớ nhanh chóng tiến tới.
Khi Giang Vân Dao nhìn thấy rõ Chu bà tử đang quỳ dưới đất với khuôn mặt sưng húp, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, vội bước tới hỏi: “Ma ma, ngươi làm sao vậy?”
Ngay sau đó, nàng quay sang chất vấn Giang Nhược, “Giang Nhược, ngươi đang làm gì?”
Chu bà tử thấy chỗ dựa đến, kêu khóc càng to hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cứu mạng… ô ô!”
Giang Nhược bị tiếng ồn của Chu bà tử làm đau cả đầu, liền lạnh lùng đá bà ta ngã nhào xuống đất, giọng âm trầm: “Điêu nô, còn dám phát ra một tiếng nào nữa, bổn tiểu thư sẽ cắt luôn lưỡi ngươi.”
Chu bà tử run rẩy, trong đôi mắt mờ đục tràn đầy sự sợ hãi, vô thức đưa tay lên che miệng.
Giang Nhược hài lòng với phản ứng của Chu bà tử, sau đó mới chuyển ánh mắt sang khuôn mặt đang giận dữ của Giang Vân Dao.
"Giang nhị tiểu thư, thấy đích tỷ mà không biết chào hỏi, thật là lễ giáo tốt đấy!" Giọng nói của nàng tràn ngập sự châm chọc.
Giang Vân Dao lập tức trừng mắt, quên cả cách phản ứng… Trước mắt nàng là một nữ tử với khí thế sắc bén, đây là Giang Nhược yếu đuối thường ngày sao?
Nhìn thấy biểu cảm của Giang Vân Dao, khóe môi Giang Nhược nhếch lên một nụ cười lạnh, "Kinh thành đệ nhất tài nữ, thông minh đoan trang, giờ xem ra… chỉ có vậy mà thôi."
Lời này chẳng khác nào một đòn giáng mạnh vào Giang Vân Dao, người luôn được mọi người tán dương, coi là tương lai Thái tử phi.
Trong mắt đám công tử kinh thành, nàng là người mà ai cũng thầm ngưỡng mộ. Vậy mà giờ đây, lại bị chính kẻ mà nàng khinh thường cười nhạo.
Dưới ánh nắng, Giang Nhược tuy có hơi gầy gò, nhưng gương mặt tinh xảo của nàng lại rạng rỡ vô cùng, đặc biệt là khí chất quanh thân, khiến người khác không thể xem thường.
Giây phút này, Giang Vân Dao bất chợt cảm thấy một áp lực vô hình từ Giang Nhược.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro