Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 8
2024-11-17 09:08:44
Không sao, dù sao Giang Nhược sắp phải gả cho An Vương điện hạ - một kẻ sắp chết. Hừ! Cả đời này, nàng ta sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp Giang Vân Dao.
Bùi thị đứng từ xa, ánh mắt đầy hận thù nhìn Giang Nhược đang làm càn, trong lòng thầm mắng: "Tiện nhân, giỏi lắm!"
Không hiểu sao, từ lúc Giang Nhược đồng ý gả cho An Vương điện hạ, Bùi thị lại có cảm giác như nàng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Không, chắc chắn là bà ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bùi thị liếc mắt ra hiệu cho Lưu bà tử bên cạnh, Lưu bà tử hiểu ý, liền nhanh chóng bước vài bước về phía trước, cao giọng la lên: "Phu nhân ơi, mau tới đây! Chu tỷ tỷ sắp bị đánh chết rồi!"
Bùi thị làm bộ vội vã bước tới, vẻ mặt đau lòng nhìn Chu bà tử, "Người đâu, mau đỡ Chu ma ma dậy."
Giang Vân Dao vừa định lên tiếng mách lẻo, nhưng đã bị Bùi thị trừng mắt, đành phải đứng im một bên theo dõi.
Bùi thị xoay người, ánh mắt âm trầm nhìn Giang Nhược và Đông Tuyết, "Đại tiểu thư, ngươi vì sao lại đánh Chu ma ma?"
Giang Nhược không né tránh, đối diện thẳng với ánh mắt của Bùi thị, lạnh lùng nói, "Ta chỉ đang dạy dỗ một con nô tài dám phạm thượng mà thôi. Nếu để truyền ra ngoài rằng nô tài trong Thừa tướng phủ dám tác oai tác quái trước mặt chủ tử, thì mặt mũi của Thừa tướng phủ sẽ ở đâu?"
Sắc mặt Bùi thị thoáng chùng xuống. Bà ta liếc nhìn Chu bà tử đang nằm thảm hại dưới đất, trong đầu nhanh chóng tính toán…
Giang Kỳ Niên coi trọng nhất là mặt mũi. Nếu chuyện này mà đến tai ông ta, có lẽ Chu bà tử sẽ bị bán đi.
Hành động của Giang Nhược hôm nay rõ ràng là trả thù, thậm chí còn có ý thách thức trực tiếp đến bà ta.
... Tuyên chiến.
Hiện giờ, chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn giận này.
Bùi thị nghĩ lại, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nhược nhi, ngươi sắp làm tân nương rồi, tính tình sao còn ngang bướng như vậy."
Sao hả? Chạm vào nỗi đau của ngươi rồi chứ gì! Muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm.
Giang Nhược mỉm cười, "Đúng vậy! Đợi ta gả vào An Vương phủ, ta sẽ trở thành chính thức An Vương phi."
Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải hành lễ với ta, An Vương phi này.
Hừ, cãi nhau, Giang Nhược ta chưa từng thua.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi thị thoắt xanh thoắt trắng. Đúng vậy! Sao bà có thể quên được, Giang Nhược là người sắp bước vào ngọc điệp hoàng gia.
Không khí bỗng chốc rơi vào yên lặng.
Một nha hoàn tiến tới, cúi đầu nói: "Phu nhân, đã đến giờ dùng cơm trưa."
Bùi thị lấy vẻ uy nghi của chủ mẫu, lạnh lùng đáp: "Ta biết rồi, ngươi lui đi."
"Đỡ Chu ma ma lui xuống, để thầy thuốc trong phủ xem cho bà ấy."
Nói xong, Bùi thị hướng về phía phòng ăn mà đi.
Giang Nhược nhướng mày, quay sang Đông Tuyết bên cạnh nói: "Đi thôi!"
Khi đi ngang qua Giang Vân Dao, nàng giả vờ cảm thán, "Tám năm rồi chưa vào phòng ăn dùng bữa, không biết có gì thay đổi không nhỉ? Ví như... có kẻ nào đó... tu hú chiếm tổ."
Giang Vân Dao: "..."
Câu nói này... chẳng phải là ám chỉ mình đang chiếm vị trí của nàng sao?
Hừ! Phòng ăn từ lâu đã không còn chỗ cho nàng nữa.
Giang Kỳ Niên, lúc nhìn thấy Giang Nhược xuất hiện, thoáng sững người. Từ mùa đông năm đó nàng bị bệnh, nàng liền tự mình nấu ăn trong sân riêng.
"Nhược nhi bái kiến phụ thân!"
Giang Nhược cúi mình hành lễ với Giang thừa tướng, sau đó ngồi xuống đúng vị trí mà ký ức của nguyên chủ chỉ dẫn.
Giang Kỳ Niên nghĩ thầm, nữ nhi này sắp gả vào An Vương phủ, sau này, cơ hội ngồi cùng nhau dùng bữa thế này gần như sẽ không còn nữa.
"Nhược nhi, ngồi đi!"
Giang Nhược hơi gật đầu, tư thái đoan trang ngồi vào chỗ.
Bùi thị nhìn Giang Nhược ngồi ngay ngắn, hai tay vô thức bóp chặt chiếc khăn lụa trong tay. Lúc này nếu bà mở miệng tranh giành chỗ ngồi, chẳng phải sẽ khiến tướng gia nổi giận sao?
Bùi thị đứng từ xa, ánh mắt đầy hận thù nhìn Giang Nhược đang làm càn, trong lòng thầm mắng: "Tiện nhân, giỏi lắm!"
Không hiểu sao, từ lúc Giang Nhược đồng ý gả cho An Vương điện hạ, Bùi thị lại có cảm giác như nàng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Không, chắc chắn là bà ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bùi thị liếc mắt ra hiệu cho Lưu bà tử bên cạnh, Lưu bà tử hiểu ý, liền nhanh chóng bước vài bước về phía trước, cao giọng la lên: "Phu nhân ơi, mau tới đây! Chu tỷ tỷ sắp bị đánh chết rồi!"
Bùi thị làm bộ vội vã bước tới, vẻ mặt đau lòng nhìn Chu bà tử, "Người đâu, mau đỡ Chu ma ma dậy."
Giang Vân Dao vừa định lên tiếng mách lẻo, nhưng đã bị Bùi thị trừng mắt, đành phải đứng im một bên theo dõi.
Bùi thị xoay người, ánh mắt âm trầm nhìn Giang Nhược và Đông Tuyết, "Đại tiểu thư, ngươi vì sao lại đánh Chu ma ma?"
Giang Nhược không né tránh, đối diện thẳng với ánh mắt của Bùi thị, lạnh lùng nói, "Ta chỉ đang dạy dỗ một con nô tài dám phạm thượng mà thôi. Nếu để truyền ra ngoài rằng nô tài trong Thừa tướng phủ dám tác oai tác quái trước mặt chủ tử, thì mặt mũi của Thừa tướng phủ sẽ ở đâu?"
Sắc mặt Bùi thị thoáng chùng xuống. Bà ta liếc nhìn Chu bà tử đang nằm thảm hại dưới đất, trong đầu nhanh chóng tính toán…
Giang Kỳ Niên coi trọng nhất là mặt mũi. Nếu chuyện này mà đến tai ông ta, có lẽ Chu bà tử sẽ bị bán đi.
Hành động của Giang Nhược hôm nay rõ ràng là trả thù, thậm chí còn có ý thách thức trực tiếp đến bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
... Tuyên chiến.
Hiện giờ, chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn giận này.
Bùi thị nghĩ lại, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nhược nhi, ngươi sắp làm tân nương rồi, tính tình sao còn ngang bướng như vậy."
Sao hả? Chạm vào nỗi đau của ngươi rồi chứ gì! Muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm.
Giang Nhược mỉm cười, "Đúng vậy! Đợi ta gả vào An Vương phủ, ta sẽ trở thành chính thức An Vương phi."
Đến lúc đó, các ngươi sẽ phải hành lễ với ta, An Vương phi này.
Hừ, cãi nhau, Giang Nhược ta chưa từng thua.
Nghe vậy, sắc mặt Bùi thị thoắt xanh thoắt trắng. Đúng vậy! Sao bà có thể quên được, Giang Nhược là người sắp bước vào ngọc điệp hoàng gia.
Không khí bỗng chốc rơi vào yên lặng.
Một nha hoàn tiến tới, cúi đầu nói: "Phu nhân, đã đến giờ dùng cơm trưa."
Bùi thị lấy vẻ uy nghi của chủ mẫu, lạnh lùng đáp: "Ta biết rồi, ngươi lui đi."
"Đỡ Chu ma ma lui xuống, để thầy thuốc trong phủ xem cho bà ấy."
Nói xong, Bùi thị hướng về phía phòng ăn mà đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nhược nhướng mày, quay sang Đông Tuyết bên cạnh nói: "Đi thôi!"
Khi đi ngang qua Giang Vân Dao, nàng giả vờ cảm thán, "Tám năm rồi chưa vào phòng ăn dùng bữa, không biết có gì thay đổi không nhỉ? Ví như... có kẻ nào đó... tu hú chiếm tổ."
Giang Vân Dao: "..."
Câu nói này... chẳng phải là ám chỉ mình đang chiếm vị trí của nàng sao?
Hừ! Phòng ăn từ lâu đã không còn chỗ cho nàng nữa.
Giang Kỳ Niên, lúc nhìn thấy Giang Nhược xuất hiện, thoáng sững người. Từ mùa đông năm đó nàng bị bệnh, nàng liền tự mình nấu ăn trong sân riêng.
"Nhược nhi bái kiến phụ thân!"
Giang Nhược cúi mình hành lễ với Giang thừa tướng, sau đó ngồi xuống đúng vị trí mà ký ức của nguyên chủ chỉ dẫn.
Giang Kỳ Niên nghĩ thầm, nữ nhi này sắp gả vào An Vương phủ, sau này, cơ hội ngồi cùng nhau dùng bữa thế này gần như sẽ không còn nữa.
"Nhược nhi, ngồi đi!"
Giang Nhược hơi gật đầu, tư thái đoan trang ngồi vào chỗ.
Bùi thị nhìn Giang Nhược ngồi ngay ngắn, hai tay vô thức bóp chặt chiếc khăn lụa trong tay. Lúc này nếu bà mở miệng tranh giành chỗ ngồi, chẳng phải sẽ khiến tướng gia nổi giận sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro