Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Long nhị bá đạo dạy dỗ bạch liên hoa
Mặc Vũ
2024-07-22 19:26:38
"Ngọc tiểu thư, mấy ngày nay ta đều nghe theo dặn dò của ngươi, mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, cảm thấy mặt không còn ngứa như trước kia nữa." Tô
Nhược Nhi nói.
"Thứ ta đưa cho ngươi là thuốc kháng viêm, viêm nhiễm đã được loại bỏ, đương nhiên sẽ từ từ tốt hơn. Với lại ngươi cũng đã đổi hết vật dụng ở trong phòng, không còn độc tố, đương nhiên là sẽ tốt hơn nhiều rồi." Ngọc Ý nói rồi lại lấy mấy cái lọ ở trong túi ra.
"Vậy có phải là mặt của con gái ta có thể lành lại không?" Tô hầu gia vội vàng hỏi.
"Đương nhiên, nhưng mà còn cần thời gian.
"Thật là tốt quá, tốt quá đi thôi." Tô hầu gia vô cùng mừng rỡ.
"Một lát nữa ta sẽ dùng ngân châm để chích mủ trên mặt cô, nặn mũ ở trong ra, sẽ hơi đau đó, nhưng mà chỉ có như vậy thì mới có thể tiêu trừ hoàn toàn độc tố trên mặt." Ngọc Ý nói.
"Ta không sợ đau, ngươi cứ làm đi. Chỉ cần có thể chữa trị cho gương mặt này thì ta không còn sợ gì nữa." Tô Nhược Nhi nghiêm túc nói.
"Được." Ngọc Ý lấy ngân châm ra, dùng tăm bông sát trùng lau qua, sau đó chích vào mụn mủ trên mặt nàng ta.
"A!" Tô Nhược Nhi hét lên một tiếng.
Làn da vốn đã lỡ loét, nhẹ nhàng chạm một cái là đã đau đến chết.
Tô hầu gia nghe thấy mà trái tim căng cứng cả lên: "Ngọc tiểu thư, rốt cục là ngươi có làm được không vậy, sao lại làm con gái của ta đau như thế, không phải là nói chỉ đau một chút thôi à?"
Ngọc Ý nhíu mày: "Long Nhị, mời hầu gia ra ngoài đi, ông ấy ở đây chỉ làm ảnh hưởng đến ta."
"Vâng." Long Nhị bày ra tư thế xin mời.
Đương nhiên là Tô hầu gia không chịu đi: "Ta ở lại đây, ta không nói nữa."
"Cha đi ra ngoài trước đi, chẳng lẽ cha không muốn mặt của con lành lặn lại?" Tô Nhược Nhi hỏi.
"Thôi được rồi, vậy để cha ra ngoài cửa chờ, nếu như có chuyện gì cần thì cha sẽ lập tức cho người đi làm." Tô hầu gia nói xong, lúc này mới lo lắng đi ra ngoài. "Long Nhị canh ở cửa đi, bất cứ ai cũng không được cho vào." Ngọc Ý dặn dò.
"Vâng."
Long Nhị đi theo ra ngoài cửa, vừa mới đóng lại, giống như là đóng cánh cửa thần.
Sau đó, trong phòng truyền đến từng tiếng hét thất thanh, Tô hầu gia nghe thấy mà trong lòng căng thẳng không thôi: "Ngọc tiểu thư không thể làm nhẹ một chút được à, đây chính là con gái của ta đó, nếu không thì để ta vào xem thử?"
"Phu nhân đã dặn dò không ai được phép vào trong" Long Nhị nghiêm túc chặn trước mặt ông ta.
Tô hầu gia kéo căng cả mặt, tức giận nhưng lại không dám phát tiết, người trước mặt mình chính là Long Nhị, Long ảnh vệ đứng thứ hai, có cho ông ta một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám đối đầu với Long Nhị.
"Thôi được, vậy ta chỉ có thể chờ."
Ở bên ngoài có hai người bước đến, người đi đầu là Tô Kiều Thi - con gái thứ hai Tô gia, đi theo phía sau lại nha hoàn của nàng ta.
"Sao cha lại đứng ngoài cửa vậy, nghe nói hôm nay Ngọc tiểu thư đến trị mặt cho đại tỷ, mọi người sao rồi, đã chữa trị xong chưa?" Tô Kiều Thi quan tâm hỏi. "Nào có nhanh như vậy, bây giờ Ngọc tiểu thư đang chích mụn mủ ra giúp con bé." Tô hầu gia trả lời.
"Vậy chắc đau lắm, cha, con có thể vào trong xem được không? Từ nhỏ đại tỷ đã không phải chịu khổ, đau như vậy chắc chắn tỷ ấy không chịu được đâu?" Tô Kiều Thi ra vẻ như tỷ muội tình thâm, sau đó liền muốn đi vào.
Lại bị Long Nhị đứng ngăn trước cửa: "Tô cô nương vẫn nên chờ ở đây đi."
"Ngươi là ai, tại sao lại muốn ngăn cản không cho chúng ta vào xem đại tỷ. Đại tỷ của ta là thiên kim Tô gia, nếu như tỷ ấy mất một cọng tóc nào, cha ta sẽ không bỏ qua cho các người đâu." Tô Kiều Thi phẫn nộ trừng mắt.
"Kiều Thi, không được vô lễ, đây là Long Nhị - Long ảnh vệ, là Ngọc tiểu thư dặn dò cậu ta canh giữ ở đây, không cho phép bất cứ người nào đến làm phiền" Tô
hầu gia giải thích.
Tô Kiều Thi chỉ là một cô gái trẻ căn bản chưa từng nghe nhắc tới Long ảnh vệ nên chỉ tưởng là thị vệ bình thường.
"Sao cha lại có thể để nàng ta ở trong phòng đại tỷ được chứ, trước kia con chưa từng nghe nói là Ngọc tiểu thư biết y thuật, còn tiếng xấu thì kể mãi không hết, có lẽ là nàng ta đang ở trong phòng hại đại tỷ, con chỉ có một tỷ tỷ ruột. Cha, cha phải nhanh chóng cứu đại tỷ." Tô Kiều Thi lo lắng nói.
Vốn dĩ Tô hầu gia vẫn còn cảm thấy yên tâm về y thuật của Ngọc Ý, sau khi nghe thấy con gái thứ hai nó như vậy thì cũng không chắc chắn cho lắm, muốn đi vào nhưng lại không dám làm trái ý Long Nhị, ông ta sốt ruột chỉ có thể đi qua đi lại.
Trong phòng, Ngọc Ý nghe thấy cuộc đối thoại ở bên ngoài rõ mồn một.
"Tô tiểu thư, muội muội nhà ngươi đúng là bạch liên hoa." Ngọc Ý bĩu môi.
"Bạch liên hoa?" Tô Nhược Nhi khó hiểu nhìn cô.
"Đúng vậy đó, nhìn có vẻ như là rất quan tâm tới ngươi, suy nghĩ cho ngươi. Nhưng biết rõ lúc này không thể để người khác vào, nàng ta lại kích thích cha ngươi sốt ruột vào đây, như vậy căn bản không muốn để ta chữa trị gương mặt ngươi." Ngọc Ý nói thẳng.
Tô Nhược Nhi không phải là kẻ ngốc, trước đó còn cảm thấy Tô Kiều Thi quan tâm tới mình, lúc này nghe Ngọc Ý nói như vậy thì lập tức hiểu ra.
"Uổng công trước đó ta còn cảm thấy muội ấy đối xử với ta khá tốt, nếu thật sự là tỷ muội thân thiết, chẳng phải nên đứng ở ngoài cửa chờ à?" Sắc mặt của Tô Nhược Nhi cũng trở nên khó coi.
"Trong lòng người hiểu rõ là được."
"Đa tạ Ngọc tiểu thư, nếu như không phải ngày hôm nay ngươi nhắc nhở, e là ta vẫn cứ mơ mơ màng. Ngươi nói thử xem, người hạ độc ta có phải là muội ấy hay không?" Tô Nhược Nhi nhỏ giọng nói.
Trước đó nàng ta vẫn luôn âm thầm điều tra, hoài nghi tất cả kẻ thù của mình ở trong viện, nhưng mãi mà không điều tra ra được người hạ độc. Bây giờ ngẫm lại, xem ra là nàng ta đã bỏ sót một người.
"Có phải là nàng ta hay không thì vẫn chưa nói được, nhưng mà hình như nàng ta cũng không đơn giản như vẽ bề ngoài đâu, sau này ngươi phải chú ý một chút,
dù sao thì đây cũng là chuyện gia đình ngươi." Ngọc Ý đã xử lý tốt những mục mụn mủ trên mặt nàng ta, lại bôi thuốc tiêu viêm cho nàng ta.
Muối đụng phải vết thương, Tô Nhược Nhi không khỏi hét lên một tiếng.
Tô Kiều Thi đứng bên ngoài nghe thấy thì lo lắng nói: "Cha à, đại tỷ đang cầu cứu, cha mau vào trong xem thử đi, lỡ đâu Ngọc tiểu thư làm ra chuyện gì bất lợi với đại tỷ?"
Long Nhị ở bên cạnh thật sự nhìn không được nữa, trường kiếm trong tay trong nháy mắt kề cổ Tô Kiều Thị.
"Nếu như ngươi lại dám nói xấu phu nhân nhà bọn ta, ta sẽ lập tức để đầu của ngươi rơi xuống đất."
Đơn giản, thô bạo, lạnh lùng, dứt khoát.
Tô Kiều Thi nhất thời sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch, nàng ta hoảng loạn vội vàng ném ánh mắt cầu cứu nhìn về phía phụ thân mình.
"Long Nhị đại nhân tha mạng cho, là tiểu nữ lỗ mãng, đều là do lão phu quản giáo không nghiêm. Lão phu sẽ kêu con bé đi ngay lập tức, tuyệt đối không để con bé quấy rầy" Tô hầu gia vội vàng xin tha mạng.
"Muốn đi cũng không được đi dễ dàng như vậy đâu, phu nhân nhà ta được thế tử chiều chuộng, ở phủ thế tử nhận được sự tôn kính, thế mà lại bị một nữ tử hoài nghi, ngươi lấy đâu ra lá gan đó. Chỉ cần một câu của phu nhân nhà ta, toàn bộ Tô gia các người đều sẽ bị diệt sạch. Bây giờ muốn đi à, chậm rồi." Long Nhị hừ lạnh.
Tô Kiều Thi bị dọa hoảng sợ bịch một tiếng quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy, vừa định cầu xin tha thứ, kết quả là một ánh mắt sắc bén của Long Nhị vừa bắn tới, nàng ta không dám nói một chữ nào.
Tô hầu gia cũng bị dọa thiếu chút nữa là ngã nhào ra đất, may là có quản gia đứng bên cạnh đỡ ông ta: "Hầu gia cẩn thận.
Tô hầu gia cũng hoảng sợ, vốn dĩ chỉ muốn để Ngọc tiểu thư chữa trị mặt cho nữ nhi nhà mình, ai ngờ chuyện lại biến thành như thế này, đây không phải là tự chuốc họa vào thân ư.
Tô hầu gia nổi giận nhìn Tô Kiều Thi đang quỳ ở dưới đất, ông ta đưa tay đánh nàng ta hai bạt tay, trong nháy mắt gương mặt của Tô Kiều Thi liền in dấu mười ngón tay đỏ chót, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ngơ ngác.
"Cha, cha vậy mà lại đánh con?"
"Cha đánh con đó, đều tại cha bình thường nuông chiều con quá nên mới khiến con không biết cấp bậc lễ nghĩa, Ngọc tiểu thư nào có phải là người để con
hoài nghi như thế, Tô gia chúng ta đã bị con hại thảm rồi. Nếu như Long Nhị đại nhân thật sự muốn giết cả Tô gia, vậy thì con chính là tội nhân thiên cổ của Tô gia." Tô hầu gia giận dữ hét lên.
"Cha ơi, con sai rồi, cầu xin cha tha cho con." Tô Kiều Thi vội vàng cầu xin tha thứ.
"Con cầu xin cha thì có làm được cái gì, muốn cầu xin thì phải cầu xin Long Nhị đại nhân kia kìa."
Nhược Nhi nói.
"Thứ ta đưa cho ngươi là thuốc kháng viêm, viêm nhiễm đã được loại bỏ, đương nhiên sẽ từ từ tốt hơn. Với lại ngươi cũng đã đổi hết vật dụng ở trong phòng, không còn độc tố, đương nhiên là sẽ tốt hơn nhiều rồi." Ngọc Ý nói rồi lại lấy mấy cái lọ ở trong túi ra.
"Vậy có phải là mặt của con gái ta có thể lành lại không?" Tô hầu gia vội vàng hỏi.
"Đương nhiên, nhưng mà còn cần thời gian.
"Thật là tốt quá, tốt quá đi thôi." Tô hầu gia vô cùng mừng rỡ.
"Một lát nữa ta sẽ dùng ngân châm để chích mủ trên mặt cô, nặn mũ ở trong ra, sẽ hơi đau đó, nhưng mà chỉ có như vậy thì mới có thể tiêu trừ hoàn toàn độc tố trên mặt." Ngọc Ý nói.
"Ta không sợ đau, ngươi cứ làm đi. Chỉ cần có thể chữa trị cho gương mặt này thì ta không còn sợ gì nữa." Tô Nhược Nhi nghiêm túc nói.
"Được." Ngọc Ý lấy ngân châm ra, dùng tăm bông sát trùng lau qua, sau đó chích vào mụn mủ trên mặt nàng ta.
"A!" Tô Nhược Nhi hét lên một tiếng.
Làn da vốn đã lỡ loét, nhẹ nhàng chạm một cái là đã đau đến chết.
Tô hầu gia nghe thấy mà trái tim căng cứng cả lên: "Ngọc tiểu thư, rốt cục là ngươi có làm được không vậy, sao lại làm con gái của ta đau như thế, không phải là nói chỉ đau một chút thôi à?"
Ngọc Ý nhíu mày: "Long Nhị, mời hầu gia ra ngoài đi, ông ấy ở đây chỉ làm ảnh hưởng đến ta."
"Vâng." Long Nhị bày ra tư thế xin mời.
Đương nhiên là Tô hầu gia không chịu đi: "Ta ở lại đây, ta không nói nữa."
"Cha đi ra ngoài trước đi, chẳng lẽ cha không muốn mặt của con lành lặn lại?" Tô Nhược Nhi hỏi.
"Thôi được rồi, vậy để cha ra ngoài cửa chờ, nếu như có chuyện gì cần thì cha sẽ lập tức cho người đi làm." Tô hầu gia nói xong, lúc này mới lo lắng đi ra ngoài. "Long Nhị canh ở cửa đi, bất cứ ai cũng không được cho vào." Ngọc Ý dặn dò.
"Vâng."
Long Nhị đi theo ra ngoài cửa, vừa mới đóng lại, giống như là đóng cánh cửa thần.
Sau đó, trong phòng truyền đến từng tiếng hét thất thanh, Tô hầu gia nghe thấy mà trong lòng căng thẳng không thôi: "Ngọc tiểu thư không thể làm nhẹ một chút được à, đây chính là con gái của ta đó, nếu không thì để ta vào xem thử?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phu nhân đã dặn dò không ai được phép vào trong" Long Nhị nghiêm túc chặn trước mặt ông ta.
Tô hầu gia kéo căng cả mặt, tức giận nhưng lại không dám phát tiết, người trước mặt mình chính là Long Nhị, Long ảnh vệ đứng thứ hai, có cho ông ta một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám đối đầu với Long Nhị.
"Thôi được, vậy ta chỉ có thể chờ."
Ở bên ngoài có hai người bước đến, người đi đầu là Tô Kiều Thi - con gái thứ hai Tô gia, đi theo phía sau lại nha hoàn của nàng ta.
"Sao cha lại đứng ngoài cửa vậy, nghe nói hôm nay Ngọc tiểu thư đến trị mặt cho đại tỷ, mọi người sao rồi, đã chữa trị xong chưa?" Tô Kiều Thi quan tâm hỏi. "Nào có nhanh như vậy, bây giờ Ngọc tiểu thư đang chích mụn mủ ra giúp con bé." Tô hầu gia trả lời.
"Vậy chắc đau lắm, cha, con có thể vào trong xem được không? Từ nhỏ đại tỷ đã không phải chịu khổ, đau như vậy chắc chắn tỷ ấy không chịu được đâu?" Tô Kiều Thi ra vẻ như tỷ muội tình thâm, sau đó liền muốn đi vào.
Lại bị Long Nhị đứng ngăn trước cửa: "Tô cô nương vẫn nên chờ ở đây đi."
"Ngươi là ai, tại sao lại muốn ngăn cản không cho chúng ta vào xem đại tỷ. Đại tỷ của ta là thiên kim Tô gia, nếu như tỷ ấy mất một cọng tóc nào, cha ta sẽ không bỏ qua cho các người đâu." Tô Kiều Thi phẫn nộ trừng mắt.
"Kiều Thi, không được vô lễ, đây là Long Nhị - Long ảnh vệ, là Ngọc tiểu thư dặn dò cậu ta canh giữ ở đây, không cho phép bất cứ người nào đến làm phiền" Tô
hầu gia giải thích.
Tô Kiều Thi chỉ là một cô gái trẻ căn bản chưa từng nghe nhắc tới Long ảnh vệ nên chỉ tưởng là thị vệ bình thường.
"Sao cha lại có thể để nàng ta ở trong phòng đại tỷ được chứ, trước kia con chưa từng nghe nói là Ngọc tiểu thư biết y thuật, còn tiếng xấu thì kể mãi không hết, có lẽ là nàng ta đang ở trong phòng hại đại tỷ, con chỉ có một tỷ tỷ ruột. Cha, cha phải nhanh chóng cứu đại tỷ." Tô Kiều Thi lo lắng nói.
Vốn dĩ Tô hầu gia vẫn còn cảm thấy yên tâm về y thuật của Ngọc Ý, sau khi nghe thấy con gái thứ hai nó như vậy thì cũng không chắc chắn cho lắm, muốn đi vào nhưng lại không dám làm trái ý Long Nhị, ông ta sốt ruột chỉ có thể đi qua đi lại.
Trong phòng, Ngọc Ý nghe thấy cuộc đối thoại ở bên ngoài rõ mồn một.
"Tô tiểu thư, muội muội nhà ngươi đúng là bạch liên hoa." Ngọc Ý bĩu môi.
"Bạch liên hoa?" Tô Nhược Nhi khó hiểu nhìn cô.
"Đúng vậy đó, nhìn có vẻ như là rất quan tâm tới ngươi, suy nghĩ cho ngươi. Nhưng biết rõ lúc này không thể để người khác vào, nàng ta lại kích thích cha ngươi sốt ruột vào đây, như vậy căn bản không muốn để ta chữa trị gương mặt ngươi." Ngọc Ý nói thẳng.
Tô Nhược Nhi không phải là kẻ ngốc, trước đó còn cảm thấy Tô Kiều Thi quan tâm tới mình, lúc này nghe Ngọc Ý nói như vậy thì lập tức hiểu ra.
"Uổng công trước đó ta còn cảm thấy muội ấy đối xử với ta khá tốt, nếu thật sự là tỷ muội thân thiết, chẳng phải nên đứng ở ngoài cửa chờ à?" Sắc mặt của Tô Nhược Nhi cũng trở nên khó coi.
"Trong lòng người hiểu rõ là được."
"Đa tạ Ngọc tiểu thư, nếu như không phải ngày hôm nay ngươi nhắc nhở, e là ta vẫn cứ mơ mơ màng. Ngươi nói thử xem, người hạ độc ta có phải là muội ấy hay không?" Tô Nhược Nhi nhỏ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó nàng ta vẫn luôn âm thầm điều tra, hoài nghi tất cả kẻ thù của mình ở trong viện, nhưng mãi mà không điều tra ra được người hạ độc. Bây giờ ngẫm lại, xem ra là nàng ta đã bỏ sót một người.
"Có phải là nàng ta hay không thì vẫn chưa nói được, nhưng mà hình như nàng ta cũng không đơn giản như vẽ bề ngoài đâu, sau này ngươi phải chú ý một chút,
dù sao thì đây cũng là chuyện gia đình ngươi." Ngọc Ý đã xử lý tốt những mục mụn mủ trên mặt nàng ta, lại bôi thuốc tiêu viêm cho nàng ta.
Muối đụng phải vết thương, Tô Nhược Nhi không khỏi hét lên một tiếng.
Tô Kiều Thi đứng bên ngoài nghe thấy thì lo lắng nói: "Cha à, đại tỷ đang cầu cứu, cha mau vào trong xem thử đi, lỡ đâu Ngọc tiểu thư làm ra chuyện gì bất lợi với đại tỷ?"
Long Nhị ở bên cạnh thật sự nhìn không được nữa, trường kiếm trong tay trong nháy mắt kề cổ Tô Kiều Thị.
"Nếu như ngươi lại dám nói xấu phu nhân nhà bọn ta, ta sẽ lập tức để đầu của ngươi rơi xuống đất."
Đơn giản, thô bạo, lạnh lùng, dứt khoát.
Tô Kiều Thi nhất thời sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch, nàng ta hoảng loạn vội vàng ném ánh mắt cầu cứu nhìn về phía phụ thân mình.
"Long Nhị đại nhân tha mạng cho, là tiểu nữ lỗ mãng, đều là do lão phu quản giáo không nghiêm. Lão phu sẽ kêu con bé đi ngay lập tức, tuyệt đối không để con bé quấy rầy" Tô hầu gia vội vàng xin tha mạng.
"Muốn đi cũng không được đi dễ dàng như vậy đâu, phu nhân nhà ta được thế tử chiều chuộng, ở phủ thế tử nhận được sự tôn kính, thế mà lại bị một nữ tử hoài nghi, ngươi lấy đâu ra lá gan đó. Chỉ cần một câu của phu nhân nhà ta, toàn bộ Tô gia các người đều sẽ bị diệt sạch. Bây giờ muốn đi à, chậm rồi." Long Nhị hừ lạnh.
Tô Kiều Thi bị dọa hoảng sợ bịch một tiếng quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy, vừa định cầu xin tha thứ, kết quả là một ánh mắt sắc bén của Long Nhị vừa bắn tới, nàng ta không dám nói một chữ nào.
Tô hầu gia cũng bị dọa thiếu chút nữa là ngã nhào ra đất, may là có quản gia đứng bên cạnh đỡ ông ta: "Hầu gia cẩn thận.
Tô hầu gia cũng hoảng sợ, vốn dĩ chỉ muốn để Ngọc tiểu thư chữa trị mặt cho nữ nhi nhà mình, ai ngờ chuyện lại biến thành như thế này, đây không phải là tự chuốc họa vào thân ư.
Tô hầu gia nổi giận nhìn Tô Kiều Thi đang quỳ ở dưới đất, ông ta đưa tay đánh nàng ta hai bạt tay, trong nháy mắt gương mặt của Tô Kiều Thi liền in dấu mười ngón tay đỏ chót, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ngơ ngác.
"Cha, cha vậy mà lại đánh con?"
"Cha đánh con đó, đều tại cha bình thường nuông chiều con quá nên mới khiến con không biết cấp bậc lễ nghĩa, Ngọc tiểu thư nào có phải là người để con
hoài nghi như thế, Tô gia chúng ta đã bị con hại thảm rồi. Nếu như Long Nhị đại nhân thật sự muốn giết cả Tô gia, vậy thì con chính là tội nhân thiên cổ của Tô gia." Tô hầu gia giận dữ hét lên.
"Cha ơi, con sai rồi, cầu xin cha tha cho con." Tô Kiều Thi vội vàng cầu xin tha thứ.
"Con cầu xin cha thì có làm được cái gì, muốn cầu xin thì phải cầu xin Long Nhị đại nhân kia kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro