Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Ngày mai ta còn có thể đến không
Mặc Vũ
2024-07-22 19:26:38
"Đương nhiên, hoa Lâm Vân này là một vị thuốc thanh nhiệt giải độc rất tốt, cánh hoa tươi làm thuốc có hiệu quả tốt nhất. Nhưng hoa này cực kỳ dễ hư, rất dễ dàng bị khô héo, người bình thường cho rằng nó bị héo rồi thì không còn tác dụng nữa, nhưng thân rễ của nó có thể được mài thành phấn làm thuốc đắp mặt hoặc là thuốc mỡ, công dụng không tệ đâu." Ngọc Ý vội vàng nhặt lên.
"Nếu như nàng muốn, ở bên kia còn có mấy đóa kìa." Vu Kì Thiên nhìn bộ dạng tham tiền của cô, nhịn không được mà nói.
"Không cần đâu, những cái còn lại để cho thể tử dùng, cái đống héo úa vứt đi đã đủ để ta làm rất nhiều thứ." Nói xong, Ngọc Ý nhặt tất cả những dược liệu đã
Ý được dùng một nửa rồi bị ném rải rác ở dưới đất lên, vô cùng quý trọng.
Vu Kì Thiên không nói thêm nữa, nhìn nụ cười tham tiền của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thế tử qua bên kia ngồi nghỉ ngơi đi, để ta xử lý ở đây một chút." Ngọc Ý đề nghị.
"Được."
Thế là Ngọc Ý vừa dọn dẹp vừa thuận tiện cất dược liệu quý báu vào trong không gian của mình, không gian của cô không chỉ có thể cất giữ đồ vật, còn có thể phục chế, không gian tạo vật vô cùng thuận tiện.
Cho nên Ngọc Ý khôi phục dược liệu xong lại lập tức lấy nó ra, thần không biết quỷ không hay, lần này phát tài rồi.
Chỉ là đồ vật có nhiều lắm, Ngọc Ý nhất thời không thể phục chế được hết, thể là cô nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Thế tử, ngày mai ta còn có thể đến đây không?"
"Được chứ, nhưng mà chỉ có nửa tháng, nửa tháng sau Lạc lão trở về. Con người ông ấy tính tình cổ quái, không thích bị người khác làm phiền, nếu như nàng muốn đến thì ta có thể nói với ông ấy." Vu Kì Thiên trả lời.
Thật ra thì trong lòng hắn cũng không chắc chắn, tính cách của Lạc lão quái đản kỳ lạ, rất khó chịu, có đôi khi ngay cả hắn mà hắn cũng không thèm nể mặt, Vu Kì Thiên không muốn để Ngọc Ý thất vọng.
"Nửa tháng là đủ rồi, thế tử không cần nói với ông ta đâu, tính cách của những thần y có tài đều kỳ quá như thế đó, có câu gọi là dạy đồ đệ chết đói sư phụ, có điều dựa vào tình hình ông ấy giải độc cho chàng, xem ra y thuật giữa ta và ông ấy chưa chắc ai thấp hơn ai đâu." Ngọc Ý đắc ý nói.
Cô cất hết những dược liệu bị người khác vứt bỏ, lại cầm lấy dược liệu bình thường, sau đó đi ra khỏi rừng trúc cùng Vu Kì Thiên.
Trong căn phòng, Ngọc Ý đang vui vẻ di chuyển những dược liệu đó.
"Quản gia nói là trà sữa bán rất tốt, hôm nay toàn bộ đều đã bán hết rồi, có muốn mua thêm bò sữa không?" Vu Kì Thiên hỏi.
"Đương nhiên là muốn rồi, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, sau này ta còn dự định mở đại lý trà sữa, đến lúc đó chắc chắn cần rất nhiều sữa bò. Thế tử, chuyện này còn cần chàng hỗ trợ." Ngọc Ý nhìn hắn.
"Được, vậy ngày mai ta sẽ cho người đi mua."
"Thế tử, tứ quốc có bao nhiêu bò sữa thì đưa vào bấy nhiêu, nhất định phải là loại thượng hạng nhất, với lại lúc mua phải ký giấy hứa hẹn với bọn họ, bò sữa sau này phải cung cấp cho chúng ta những con bò sữa có tiêu chuẩn tốt, nếu như làm trái với lời hứa thì phải bồi thường một khoản tiền vi phạm kết xù." Ngọc Ý
liền nhắc nhở.
Vu Kì Thiên không ngờ là nha đầu này còn có thể suy nghĩ chu đáo như thế, hắn đồng ý: "Được, để ta kêu quản gia viết thỏa thuận, còn đại lý trà sữa mà nàng nói là cái gì?"
"Chính là kem trà sữa giống như thức ăn nhanh, giống như hoa quả giòn, bánh phù dung ngọt, ai cũng có thể mua như vậy, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, để trong tửu lâu thì cũng chỉ có người đến đó dùng cơm mới mua được, nhưng mà có rất nhiều bách tính không thể bỏ ra quá nhiều tiền, cho nên trà sữa không thể được bán với giá quá cao, phải bình dân hóa, đảm bảo ai cũng có thể sử dụng được nó, nhưng điều kiện tiên quyết là tài nguyên sữa phải đảm bảo luôn luôn có đủ. Bây giờ số lượng bò sữa còn chưa đủ, nên chỉ có thể tạm thời cung ứng cho tửu lâu trước." Ngọc Ý giải thích.
"Sao nàng lại biết những thứ này?" Vu Kì Thiên nói ra tò mò trong lòng mình.
Những kiến thức kinh thương, cho dù là hắn thì cũng phải suy nghĩ nhiều thì mới có thể đưa ra quyết định, nhưng cô lại chỉ ra được điểm mấu chốt trong đó, thật sự quá kỳ quái.
"Thấy nhiều thì đương nhiên mưa dầm thấm đất rồi." Ngọc Ý trả lời, cũng không thể nói là ở thời hiện đại cửa hàng trà sữa gà rán có mặt ở khắp nơi.
"Còn ngày hôm nay ở du thuyền là có chuyện gì?" Thuyền xoay đi xoay lại với tốc độ nhanh chóng như thế, Vu Kì Thiên chưa từng nhìn thấy tình huống đó.
"Chuyện đó hả, ta có lắp đặt một loại động cơ trên chiếc thuyền, là cái loại có thể điều khiển từ xa ấy, chỉ cần thao tác muốn để thuyền đi bên nào thì nó liền đi
bên đó, rất dễ dàng." Ngọc Ý nói, sau đó lại ngáp một cái.
Thấy cô buồn ngủ, Vu Kì Thiên không nói thêm lời nào, hai người tắm rửa rồi liền đi ngủ.
Chỉ là khi nằm xuống, Vu Kì Thiên có làm như thế nào cũng không ngủ được, mặc dù không hiểu động cơ này là cái gì, lại có thể để thuyền di chuyển với tốc độ nhanh như thế, nếu như dùng trong vận tải đường thủy hoặc là tác chiến thủy quân, thế thì vô địch rồi.
Rốt cuộc thì nha đầu này có biết một hành động ngày hôm nay của cô sẽ gây ra sóng to gió lớn đến cỡ nào trong quá khứ, nếu như bị hoàng đế hoặc là tứ quốc khác biết chuyện, sẽ có biết bao nhiêu người mong muốn có được.
Ngọc Ý giống hệt như là một cái bảo tàng, Bạch Tử Huân có mắt như mù, Vu Kì Thiên thỏa mãn nâng khóe miệng, nhắm mắt lại.
Một đêm ngủ ngon thẳng đến hừng Đông.
Sáng ngày hôm sau, Ngọc Ý dùng điểm tâm liền dẫn theo Nguyệt Nhi và Long Nhị đến Tô gia.
Trên đường đi nhìn có rất nhiều nữ tử đang vây quanh một quầy bán hàng rong bản bánh ngọt, Ngọc Ý không hiểu: "Long Nhị, sao ngày hôm nay lại có nhiều người mua bánh ngọt như thế?"
"Hồi bẩm phu nhân, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đã đến lễ hội hoa đào, hằng năm đến lễ hội hoa đào đều là hoàng đế dẫn theo chúng đại thần, thiên kim công tử đến nam viên ngắm hoa. Hôm nay thì khác, tổ chức lễ hội hoa đào, nữ tử trên khắp kinh thành đều có thể đến tham gia, hoa đào là đề tài nấu nướng tại chỗ, ai giành được giải nhất thì sẽ có phần thưởng hậu hĩnh, nghe nói lễ hội hoa đào hôm nay là do Ly Vương phụ trách tổ chức." Long Nhị thành thật trả lời.
Vốn dĩ Ngọc Ý không thích tình huống náo nhiệt, nhưng vừa nghĩ đến Ly Vương, đôi mắt phượng liền lóe lên vẻ suy nghĩ.
"Một lát nữa ngươi đến ghi danh cho ta, chuyện náo nhiệt như thế, làm sao có thể thiếu ta được."
"Vâng."
Tô gia.
Sáng sớm tinh mơ, Tô hầu gia và Tô Nhược Nhi đã chờ ở cổng, hai cha con lo lắng không chịu được.
"Nha đầu, Ngọc Ý thật sự nói là ngày hôm nay sẽ đến hả, đều đã trễ như vậy rồi mà sao vẫn còn chưa tới vậy, nếu không thì để ta phái người đến phủ thế tử
thúc giục?" Tô hầu gia lo lắng nói.
"Cha à, bây giờ vừa mới qua giờ điểm tâm thôi, dù sao thì nàng cũng phải dùng điểm tâm rồi mới đi chứ, từ phủ thế tử đến đây cũng phải cần có thời gian, chúng ta cứ chờ đi." Tô Nhược Nhi ngoài mặt thì đang an ủi cha mình, nhưng trong lòng cũng lo lắng không thôi.
"Thôi được rồi, vậy thì chờ một lát nữa nếu như Ngọc Ý thật sự có thể chữa trị cho gương mặt của con, vậy thì nàng chính là ân nhân của Tô gia nhà chúng ta, cha nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt."
"Không biết hầu gia định báo đáp ta như thế nào?" Ở cách đó không xa, Ngọc Ý vừa vặn nghe thấy Tô hầu gia nói vậy, cô nhịn không được mà hỏi.
Tô hầu gia vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt đen xì của Ngọc Ý, khóe miệng giật giật. Thật ra thì trong lòng ông ta không tin Ngọc Ý, cũng không phải là không có cách nào khác, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
"Ngọc tiểu thư, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho Nhược Nhi, Tô gia ta vô cùng cảm kích, nếu như sau này có chuyện gì cần Tô gia giúp đỡ, Ngọc tiểu thư cứ việc nói, Tô mỗ chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách mà giúp." Tô hầu gia nghiêm túc nói.
"Được, ta sẽ nhớ kỹ câu nói này, vào nhà đi rồi hẳn nói." Ngọc Ý đi vào.
Tô Nhược Nhi dẫn theo Ngọc Ý và mọi người vào trong sân nhà, Ngọc Ý liếc nhìn hoa cỏ trong sân, sau đó cùng đi vào phòng, cô nhìn xung quanh, lúc này mới lên tiếng: "Căn phòng này của Tô tiểu thư được dọn dẹp rất sạch sẽ."
"Lần trước ngươi nói với ta mặt của ta bị trúng độc, ta liền đổi hết tất cả đồ vật ở trong phòng, chỉ là bây giờ còn chưa điều tra ra người hạ độc là ai." Tô Nhược
Nhi trả lời.
"Con à, con cứ yên tâm đi, cha đã kêu quản gia đi điều tra. Nếu như điều tra ra ai hạ độc con, cha nhất định sẽ chém người đó thành trăm mảnh." Tô hầu gia giận dữ nói.
"Lại đây, để ta nhìn mặt ngươi." Ngọc Ý cẩn thận kiểm tra cho nàng ta.
Tô Nhược Nhi vô cùng căng thẳng, hô hấp như dừng lại: "Ngọc tiểu thư, ngươi thật sự có thể làm được?"
"Nếu như nàng muốn, ở bên kia còn có mấy đóa kìa." Vu Kì Thiên nhìn bộ dạng tham tiền của cô, nhịn không được mà nói.
"Không cần đâu, những cái còn lại để cho thể tử dùng, cái đống héo úa vứt đi đã đủ để ta làm rất nhiều thứ." Nói xong, Ngọc Ý nhặt tất cả những dược liệu đã
Ý được dùng một nửa rồi bị ném rải rác ở dưới đất lên, vô cùng quý trọng.
Vu Kì Thiên không nói thêm nữa, nhìn nụ cười tham tiền của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thế tử qua bên kia ngồi nghỉ ngơi đi, để ta xử lý ở đây một chút." Ngọc Ý đề nghị.
"Được."
Thế là Ngọc Ý vừa dọn dẹp vừa thuận tiện cất dược liệu quý báu vào trong không gian của mình, không gian của cô không chỉ có thể cất giữ đồ vật, còn có thể phục chế, không gian tạo vật vô cùng thuận tiện.
Cho nên Ngọc Ý khôi phục dược liệu xong lại lập tức lấy nó ra, thần không biết quỷ không hay, lần này phát tài rồi.
Chỉ là đồ vật có nhiều lắm, Ngọc Ý nhất thời không thể phục chế được hết, thể là cô nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Thế tử, ngày mai ta còn có thể đến đây không?"
"Được chứ, nhưng mà chỉ có nửa tháng, nửa tháng sau Lạc lão trở về. Con người ông ấy tính tình cổ quái, không thích bị người khác làm phiền, nếu như nàng muốn đến thì ta có thể nói với ông ấy." Vu Kì Thiên trả lời.
Thật ra thì trong lòng hắn cũng không chắc chắn, tính cách của Lạc lão quái đản kỳ lạ, rất khó chịu, có đôi khi ngay cả hắn mà hắn cũng không thèm nể mặt, Vu Kì Thiên không muốn để Ngọc Ý thất vọng.
"Nửa tháng là đủ rồi, thế tử không cần nói với ông ta đâu, tính cách của những thần y có tài đều kỳ quá như thế đó, có câu gọi là dạy đồ đệ chết đói sư phụ, có điều dựa vào tình hình ông ấy giải độc cho chàng, xem ra y thuật giữa ta và ông ấy chưa chắc ai thấp hơn ai đâu." Ngọc Ý đắc ý nói.
Cô cất hết những dược liệu bị người khác vứt bỏ, lại cầm lấy dược liệu bình thường, sau đó đi ra khỏi rừng trúc cùng Vu Kì Thiên.
Trong căn phòng, Ngọc Ý đang vui vẻ di chuyển những dược liệu đó.
"Quản gia nói là trà sữa bán rất tốt, hôm nay toàn bộ đều đã bán hết rồi, có muốn mua thêm bò sữa không?" Vu Kì Thiên hỏi.
"Đương nhiên là muốn rồi, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, sau này ta còn dự định mở đại lý trà sữa, đến lúc đó chắc chắn cần rất nhiều sữa bò. Thế tử, chuyện này còn cần chàng hỗ trợ." Ngọc Ý nhìn hắn.
"Được, vậy ngày mai ta sẽ cho người đi mua."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thế tử, tứ quốc có bao nhiêu bò sữa thì đưa vào bấy nhiêu, nhất định phải là loại thượng hạng nhất, với lại lúc mua phải ký giấy hứa hẹn với bọn họ, bò sữa sau này phải cung cấp cho chúng ta những con bò sữa có tiêu chuẩn tốt, nếu như làm trái với lời hứa thì phải bồi thường một khoản tiền vi phạm kết xù." Ngọc Ý
liền nhắc nhở.
Vu Kì Thiên không ngờ là nha đầu này còn có thể suy nghĩ chu đáo như thế, hắn đồng ý: "Được, để ta kêu quản gia viết thỏa thuận, còn đại lý trà sữa mà nàng nói là cái gì?"
"Chính là kem trà sữa giống như thức ăn nhanh, giống như hoa quả giòn, bánh phù dung ngọt, ai cũng có thể mua như vậy, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, để trong tửu lâu thì cũng chỉ có người đến đó dùng cơm mới mua được, nhưng mà có rất nhiều bách tính không thể bỏ ra quá nhiều tiền, cho nên trà sữa không thể được bán với giá quá cao, phải bình dân hóa, đảm bảo ai cũng có thể sử dụng được nó, nhưng điều kiện tiên quyết là tài nguyên sữa phải đảm bảo luôn luôn có đủ. Bây giờ số lượng bò sữa còn chưa đủ, nên chỉ có thể tạm thời cung ứng cho tửu lâu trước." Ngọc Ý giải thích.
"Sao nàng lại biết những thứ này?" Vu Kì Thiên nói ra tò mò trong lòng mình.
Những kiến thức kinh thương, cho dù là hắn thì cũng phải suy nghĩ nhiều thì mới có thể đưa ra quyết định, nhưng cô lại chỉ ra được điểm mấu chốt trong đó, thật sự quá kỳ quái.
"Thấy nhiều thì đương nhiên mưa dầm thấm đất rồi." Ngọc Ý trả lời, cũng không thể nói là ở thời hiện đại cửa hàng trà sữa gà rán có mặt ở khắp nơi.
"Còn ngày hôm nay ở du thuyền là có chuyện gì?" Thuyền xoay đi xoay lại với tốc độ nhanh chóng như thế, Vu Kì Thiên chưa từng nhìn thấy tình huống đó.
"Chuyện đó hả, ta có lắp đặt một loại động cơ trên chiếc thuyền, là cái loại có thể điều khiển từ xa ấy, chỉ cần thao tác muốn để thuyền đi bên nào thì nó liền đi
bên đó, rất dễ dàng." Ngọc Ý nói, sau đó lại ngáp một cái.
Thấy cô buồn ngủ, Vu Kì Thiên không nói thêm lời nào, hai người tắm rửa rồi liền đi ngủ.
Chỉ là khi nằm xuống, Vu Kì Thiên có làm như thế nào cũng không ngủ được, mặc dù không hiểu động cơ này là cái gì, lại có thể để thuyền di chuyển với tốc độ nhanh như thế, nếu như dùng trong vận tải đường thủy hoặc là tác chiến thủy quân, thế thì vô địch rồi.
Rốt cuộc thì nha đầu này có biết một hành động ngày hôm nay của cô sẽ gây ra sóng to gió lớn đến cỡ nào trong quá khứ, nếu như bị hoàng đế hoặc là tứ quốc khác biết chuyện, sẽ có biết bao nhiêu người mong muốn có được.
Ngọc Ý giống hệt như là một cái bảo tàng, Bạch Tử Huân có mắt như mù, Vu Kì Thiên thỏa mãn nâng khóe miệng, nhắm mắt lại.
Một đêm ngủ ngon thẳng đến hừng Đông.
Sáng ngày hôm sau, Ngọc Ý dùng điểm tâm liền dẫn theo Nguyệt Nhi và Long Nhị đến Tô gia.
Trên đường đi nhìn có rất nhiều nữ tử đang vây quanh một quầy bán hàng rong bản bánh ngọt, Ngọc Ý không hiểu: "Long Nhị, sao ngày hôm nay lại có nhiều người mua bánh ngọt như thế?"
"Hồi bẩm phu nhân, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đã đến lễ hội hoa đào, hằng năm đến lễ hội hoa đào đều là hoàng đế dẫn theo chúng đại thần, thiên kim công tử đến nam viên ngắm hoa. Hôm nay thì khác, tổ chức lễ hội hoa đào, nữ tử trên khắp kinh thành đều có thể đến tham gia, hoa đào là đề tài nấu nướng tại chỗ, ai giành được giải nhất thì sẽ có phần thưởng hậu hĩnh, nghe nói lễ hội hoa đào hôm nay là do Ly Vương phụ trách tổ chức." Long Nhị thành thật trả lời.
Vốn dĩ Ngọc Ý không thích tình huống náo nhiệt, nhưng vừa nghĩ đến Ly Vương, đôi mắt phượng liền lóe lên vẻ suy nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Một lát nữa ngươi đến ghi danh cho ta, chuyện náo nhiệt như thế, làm sao có thể thiếu ta được."
"Vâng."
Tô gia.
Sáng sớm tinh mơ, Tô hầu gia và Tô Nhược Nhi đã chờ ở cổng, hai cha con lo lắng không chịu được.
"Nha đầu, Ngọc Ý thật sự nói là ngày hôm nay sẽ đến hả, đều đã trễ như vậy rồi mà sao vẫn còn chưa tới vậy, nếu không thì để ta phái người đến phủ thế tử
thúc giục?" Tô hầu gia lo lắng nói.
"Cha à, bây giờ vừa mới qua giờ điểm tâm thôi, dù sao thì nàng cũng phải dùng điểm tâm rồi mới đi chứ, từ phủ thế tử đến đây cũng phải cần có thời gian, chúng ta cứ chờ đi." Tô Nhược Nhi ngoài mặt thì đang an ủi cha mình, nhưng trong lòng cũng lo lắng không thôi.
"Thôi được rồi, vậy thì chờ một lát nữa nếu như Ngọc Ý thật sự có thể chữa trị cho gương mặt của con, vậy thì nàng chính là ân nhân của Tô gia nhà chúng ta, cha nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt."
"Không biết hầu gia định báo đáp ta như thế nào?" Ở cách đó không xa, Ngọc Ý vừa vặn nghe thấy Tô hầu gia nói vậy, cô nhịn không được mà hỏi.
Tô hầu gia vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt đen xì của Ngọc Ý, khóe miệng giật giật. Thật ra thì trong lòng ông ta không tin Ngọc Ý, cũng không phải là không có cách nào khác, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
"Ngọc tiểu thư, nếu như ngươi có thể chữa khỏi cho Nhược Nhi, Tô gia ta vô cùng cảm kích, nếu như sau này có chuyện gì cần Tô gia giúp đỡ, Ngọc tiểu thư cứ việc nói, Tô mỗ chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách mà giúp." Tô hầu gia nghiêm túc nói.
"Được, ta sẽ nhớ kỹ câu nói này, vào nhà đi rồi hẳn nói." Ngọc Ý đi vào.
Tô Nhược Nhi dẫn theo Ngọc Ý và mọi người vào trong sân nhà, Ngọc Ý liếc nhìn hoa cỏ trong sân, sau đó cùng đi vào phòng, cô nhìn xung quanh, lúc này mới lên tiếng: "Căn phòng này của Tô tiểu thư được dọn dẹp rất sạch sẽ."
"Lần trước ngươi nói với ta mặt của ta bị trúng độc, ta liền đổi hết tất cả đồ vật ở trong phòng, chỉ là bây giờ còn chưa điều tra ra người hạ độc là ai." Tô Nhược
Nhi trả lời.
"Con à, con cứ yên tâm đi, cha đã kêu quản gia đi điều tra. Nếu như điều tra ra ai hạ độc con, cha nhất định sẽ chém người đó thành trăm mảnh." Tô hầu gia giận dữ nói.
"Lại đây, để ta nhìn mặt ngươi." Ngọc Ý cẩn thận kiểm tra cho nàng ta.
Tô Nhược Nhi vô cùng căng thẳng, hô hấp như dừng lại: "Ngọc tiểu thư, ngươi thật sự có thể làm được?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro