Vương Tôn Chiến Thần

Im... các ngươi...

Vệ Long

2024-10-28 08:24:16

"Không được rồi, thì ra nữ nhân này chính là Diệp Trần phúc tinh, ta phải nghĩ cách mới được, để tên Diệp Trần này phát triển chẳng phải là hủy một đóa hoa sao?" Vương Tôn suy tư xong liền hai mắt tỏa sáng

"Có rồi" không nói hai lời Vương Tôn liền từ phía sau đánh bất tỉnh Diệp Trần gục xuống đất

"Vương đệ..." Diệp Trần khó hiểu nhìn Vương Tôn

Trước sự việc đột ngột này, ngay cả Diệp Trần cũng khó hiểu, còn đám người Mộng Như phía đối diện thì há hốc mồm chỉ vào Vương Tôn: "Ngươi... ngươi đây là ý gì?"

Chỉ thấy Vương Tôn từng bước nhặt kiếm của Diệp Trần lên rồi đặt vào cổ Diệp Trần, hắn nhìn đám người Hợp Hoan Tông nói: "Thả nàng ta, hoặc là nhìn hắn chết"

Đám Hợp Hoang Tông lúc này mới cười lớn, cho là Vương Tôn bị điên rồi: "Ngươi là bị ngốc, hay não có vấn đề, là ngươi giết hắn, nào liên quan đến chúng ta"

"Vậy thì dùng Huyền Linh Châu, nếu hôm nay ngọc này bị truyền ra ngoài, ngươi nói các ngươi Hợp Hoan Tông vì một nữ nhân mà khiến Thánh Tử đại nhân của một thánh địa phải chết, liệu Hợp Hoan Tông nhỏ bé các ngươi có thể hứng được phẫn nộ từ thánh địa sao?" Vương Tôn tay trái lật ra liền xuất hiện một viên cầu lớn bằng nấm đấm, tác dụng viên linh ngọc này chính là ghi hình, hơn nữa còn có thể truyền tin hình ảnh

"Ngươi... ngươi vô sỉ, trên đời này làm gì có việc giải thoát con tin như ngươi, chẳng khác nào lấy mạng ra uy hiếp, nói chúng ta không thả người thì ngươi cũng muốn đồng quy vu tận, lẽ nào ngươi nghĩ giết hắn thì ngươi toàn vẹn mạng sống?" Mộng Như cùng đám người sợ hãi khi thấy Vương Tôn đã bắt đầu gạch một đường kiếm vào cổ

Diệp Trần rồi, máu bắt đầu rỉ, tim họ đồng thời cũng bắt đầu nhảy liên hồi

"Mộng như tỷ, mau... mau thả người đi, hắn đang làm thật kìa, chúng ta không thể vì một nữ nhân mà hại toàn tông lâm vào nguy hiểm a"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hừ, vốn nghĩ cùng Kiếm Thánh đại nhân đổi chút lợi ích, giờ hắn bất tỉnh rồi chúng ta làm sao cùng hắn bàn điều kiện, hơn nữa còn ra thế này kết cục" Mộng Như tiếc hận đập bàn tay

"Xong, lần này gặp phải tên điên rồi, dụ gà không được còn mất nắm thóc" đám người nháo nhào lên không thôi, vẻ mặt nhìn Vương Tôn như đại nhân một dạng

"Tên vô lại, mau dừng lại, ta thả là được, nhưng trước đó có thể nói cho chúng ta biết, ngươi nếu thật giết hắn để cứu người thì ngươi có lợi ích gì không?" Mộng Như nói xong liền đẩy Mộc Uyển Thanh bị bó như con sâu ra trước người Vương Tôn

Vương Tôn mặc kệ Mộc Uyển Thanh ngã ra đất mà không tiếp nhận, vẻ mặt bi thương nhìn trời qua khe lá nói:

"Nói cho các ngươi biết cũng không sao, đại ca này của ta từ nhỏ đã ham mê nữ sắc, nếu hắn muốn nữ nhân nhất định phải có được

Nhưng nàng là người mà đại ca ta muốn, ta không thể tranh giành với hắn, đây là đạo huynh đệ các ngươi có biết không?

Nếu hôm nay các ngươi không thả người, ta sẽ giết đại ca để đổi lấy vinh dự, thứ đại ca ta không có, các ngươi cũng đừng hòng đoạt được có biết không?"

"Sư tỷ, hắn đang nói gì thế, chỉ là vì một nữ nhân hắn lại giết đại ca chỉ vì muốn giúp đại ca hắn đoạt nữ nhân, vậy đại ca hắn chết thì đại ca hắn làm sao sử dụng nữ nhân?" đám người bên cạnh Mộng Như suy nghĩ nát óc cũng không biết ý tứ là gì, bắt đầu lật tay trái, tay phải, vò đầu bức tay lên phương án phân tích

"Các ngươi nói ta muốn hồ đồ rồi, để ta hỏi lại hắn xem" Mộng Như rối trí quay lại muốn hỏi Vương Tôn thế nào ý tứ

"Đúng a, tên này hắn đang làm gì thế?" Mộc Uyển Thanh cũng là ngốc nghếch không hiểu, nằm dưới đất mà không quên hóng chuyện thiên hạ

"Ngươi có thể nói rõ một lần sao, chúng ta vẫn không hiểu?" Mộng Như đưa lên một ngón tay, ý bảo Vương Tôn có thể nói lại lần nữa

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Các ngươi một lũ ngốc nghếch này làm sao hiểu chúng ta huynh đệ tình thâm, đại ca ta nói, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đại ca ta muốn nữ nhân, đương nhiên là ta cũng phải có một cái, nhưng là ta không thể đoạt nữ nhân của đại ca

Nếu hôm nay đại ca ta chết, ta sẽ vì đại ca mà đoạt nữ nhân giúp hắn, nhưng trước đó sẽ khiến các ngươi Hợp Hoan Tông chết cùng, sau đó ta sẽ cũng chết với đại ca, bỏ mỹ nhân lại trên đời này nên ta không thể vì đại ca đoạt nữ nhân, đại ca ta sẽ trách ta, ta cũng sẽ tránh bản thân mình không vì đại ca cướp đoạt nữ nhân

Ngược lại, nếu hôm nay ta đã đoạt được nữ nhân, ta sẽ dâng nữ nhân này lên cho đại ca, mà đại ca ta trươc đó đã chết, ta lại chết theo đại ca, nữ nhân ta lại không đạt được, các ngươi có hiểu ta và đại ca huynh đệ tình thâm sao?

Hơ hơ" Vương Tôn nói đến đây liền hưng phấn cười to

"Hắn, đại ca hắn, nữ nhân của đại ca hắn là của hắn, hắn vì đại ca cướp nữ nhân, mà trước đó vì cướp nhân phải giết đại ca, lại nói phía sau là gì?" đám người Hợp Hoan Tông thấy vậy liền mù mịt nói

"Vậy đáp án là gì?"

"Ta... ta không muốn ở đây, đầu ta bị hắn làm ngốc rồi, nơi đây quá đáng sợ, ta... ta sắp bị hắn làm điên rồi, chạy mau" Mộng Như lúc này chỉ biết ôm đầu bỏ chạy, tâm chí hỗn loạn chỉ có tiếng cười của Vương Tôn vang vọng não hải

Rất nhanh, đám người liền tá hỏa bỏ chạy

Bên ngoài Vạn Tinh Thần Tháp, đám người lại bắt đầu phân tích dưới quản trường: "Là hắn vì đại ca hắn mà cướp đoạt nữ nhân cho đại ca hắn..."

"Im... các ngươi im cho ta!" Minh Đạo Tiền đột nhiên đỏ mắt rống lên, lập tức khiến đám người bất đắc dĩ dừng lại bàn luận

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Tôn Chiến Thần

Số ký tự: 0