Vương Mộc Thành...
Vệ Long
2024-10-28 08:24:16
Vương Tôn lúc này mới khoát tay cách không dùng linh lực hóa giải giúp Mộc Uyển Thanh trói buộc phong ấn
Quả nhiên khi phong ấn bị mở, nàng sức mạnh liền có thể hủy bỏ dây trói, đứng lên đầu tiên là ném ra miếng vải trong miệng mình
Vương Tôn nhìn xem vòng xoáy khí vận hai người họ lúc này vậy mà dần tách rời, hơn nữa khí vận của nữ nhân trước mắt lại lại hấp thu khí vận của Diệp Trần đến không còn gì
"Ồ, đây chẳng lẽ là duyên mệnh hóa thành thù, từ người có thể liên thủ hiện tại hóa thành địch nhân, không ngờ số phận chỉ vì nhất biến mà thay đổi cục diện đến đáng sợ như thế!"
Mộc Uyển Thanh định tiến lên nói đa tạ thì liền bị một màn trước mặt dọa đến hoảng sợ, không ngờ cơ thể một người lại có thể nói thay đổi liền thay đổi
Đúng vậy, Vương Tôn lúc này chính là biến về nguyên trạng, hắn nhìn Mộc Uyển Thanh liền nói: "Tạm biệt, he he"
Nói rồi, Vương Tôn thân ảnh liền lao vào rừng biến mất
"Này, ngươi đi đâu đấy? Ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi" Mộc Uyển Thanh tức giận dậm chân nói
"Ai da, đầu ta đau quá, ta đang mơ sao?" Diệp Trần lúc này mới lắc lắc đầu bò dậy mờ mịt nhìn xung quanh hoàn cảnh tràn đầy mơ hồ
Khi nhìn thấy Mộc Uyển Thanh quay lưng về phía hắn, hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng, không nói hai lời liền xông qua ôm eo đối phương
"Dâm tặc, ngươi muốn chết" Mộc Uyển Thanh đột nhiên bị tập kích, tức giận liền quay người lại tát mạnh vào mặt
Diệp Trần
"Đau... đây không phải mơ, xong, lần này có nhảy xuống hoàng hà cũng không giải thích được" Diệp Trần đỏ mặt lùi xa, nhìn hai tay tội lỗi của mình mà thầm hận không thôi, vẻ mặt điều khóc không thành lời
"Cút, nếu không ta giết ngươi" Mộc Uyển Thanh tức giận mắng Diệp Trần tại đang ngơ ra
"Ha ha... đúng là thú vị, trước giờ chưa có ai nói chuyện như thế với ta, nàng có biết ta là ai không, ta chính là
Kiếm Thánh, Diệp Trần, sao, sợ rồi đi" Diệp Trần ngạo nghề nói
"Hừ, nể tình ngươi là hắn huynh đệ, ta tha mạng chó cho ngươi" Mộc Uyển Thanh tức giận liền đuổi theo Vương Tôn rời đi phương hướng
"Cái gì, lần đầu có người từ chối ta, a đúng rồi, hình như bên ngoài bí cảnh cũng có một nữ nhân từ chối ta, hừ, ta muốn hết, thứ Diệp Trần ta muốn nhất định phải có được" Diệp Trần hưng phấn liếm môi nhìn hình dạng Mộc Uyến Thanh rời đi
"Đúng rồi, nàng ta vừa nói gì, nể tình ta là hắn huynh đệ, đúng rồi, Vương đệ của ta đâu? Ta phải đi tìm hắn a"
Diệp Trần lười biến quan tâm Mộc Uyển Thanh, quay đầu định tìm Vương Tôn liền gặp ngay Vương Mộc Thành chính chủ dẫn theo đoàn người xuất hiện
"Vương đệ là ngươi a, ha ha... làm sao vừa rồi ngươi đánh ngất ta đây" Diệp Trần hưng phấn đi đến vỗ vai Vương Mộc Thành
Vương Mộc Thành khó hiểu liền định đẩy người ra chửi một trận, nhưng lại nghe Liễu Hùng bên cạnh hưng phấn nói
"Đây chẳng phải là Kiếm Thánh đại nhân sao, làm sao hắn lại gọi Thánh Tử chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ Thánh Tử chúng ta có một thân phận đặc biệt?"
"Nói không chừng là như thế, dù gì trước đây Hoàng Kiếm Môn chúng ta cũng là Hoàng Kiếm Thánh Địa, vạn năm xuống dốc nhưng các đại lão trong tông môn hẳn còn cùng cường giả bên ngoài kết giao đi, dẫn theo Thánh Tử giao lưu, rồi bọn họ kết thành huynh đệ cũng là chuyện bình thường"
"Hằn là như thế đi!" đám người bàn luận, tất cả điều bị Vương Mộc Thành nghe thấy
"Kiếm Thánh đại nhân, ta thật không nhận biết ngươi, ngươi nhận lầm sao?" Vương Mộc Thành dù biết bản thân tại Hoàng Kiếm Môn có thể hô mưa gọi gió, tại Hoàng Kiếm Môn địa vị được nhân tôn sùng, nhưng cho hắn mười cái gan cũng không muốn cùng Diệp Trần trước mặt này xảy ra bất cứ sai sót nào
"Cái gì nhận lầm, chẳng lẽ là đệ sợ bản thân thấp kém không xứng đến ta thánh địa, tốt rồi, nếu ngươi đã muốn ở với Hoàng Kiếm Môn người cũng được, nhưng đại ca đây sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi lên làm môn chủ chi vị, như thế mới hợp ngươi thân phận cùng ta huynh đệ, dù gì cũng chỉ là nhị lưu thế lực từng suy tàn, ta nói một tiếng liền có thể" Diệp Trần vỗ ngực nói
Vương Mộc Thành hô hấp có chút dồn dập suy nghĩ: "Không hiểu người này vì sao lại nhận ta là hắn huynh đệ, nhưng nếu bỏ qua lần này cơ hội, hẳn là bỏ qua nhiều thứ tốt sau này, được rồi, là hắn nhận lầm, ta đây cũng không phải là muốn đến nhận hắn, việc này nhất định phải khôn khéo xử lý"
Quả nhiên khi phong ấn bị mở, nàng sức mạnh liền có thể hủy bỏ dây trói, đứng lên đầu tiên là ném ra miếng vải trong miệng mình
Vương Tôn nhìn xem vòng xoáy khí vận hai người họ lúc này vậy mà dần tách rời, hơn nữa khí vận của nữ nhân trước mắt lại lại hấp thu khí vận của Diệp Trần đến không còn gì
"Ồ, đây chẳng lẽ là duyên mệnh hóa thành thù, từ người có thể liên thủ hiện tại hóa thành địch nhân, không ngờ số phận chỉ vì nhất biến mà thay đổi cục diện đến đáng sợ như thế!"
Mộc Uyển Thanh định tiến lên nói đa tạ thì liền bị một màn trước mặt dọa đến hoảng sợ, không ngờ cơ thể một người lại có thể nói thay đổi liền thay đổi
Đúng vậy, Vương Tôn lúc này chính là biến về nguyên trạng, hắn nhìn Mộc Uyển Thanh liền nói: "Tạm biệt, he he"
Nói rồi, Vương Tôn thân ảnh liền lao vào rừng biến mất
"Này, ngươi đi đâu đấy? Ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi" Mộc Uyển Thanh tức giận dậm chân nói
"Ai da, đầu ta đau quá, ta đang mơ sao?" Diệp Trần lúc này mới lắc lắc đầu bò dậy mờ mịt nhìn xung quanh hoàn cảnh tràn đầy mơ hồ
Khi nhìn thấy Mộc Uyển Thanh quay lưng về phía hắn, hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng, không nói hai lời liền xông qua ôm eo đối phương
"Dâm tặc, ngươi muốn chết" Mộc Uyển Thanh đột nhiên bị tập kích, tức giận liền quay người lại tát mạnh vào mặt
Diệp Trần
"Đau... đây không phải mơ, xong, lần này có nhảy xuống hoàng hà cũng không giải thích được" Diệp Trần đỏ mặt lùi xa, nhìn hai tay tội lỗi của mình mà thầm hận không thôi, vẻ mặt điều khóc không thành lời
"Cút, nếu không ta giết ngươi" Mộc Uyển Thanh tức giận mắng Diệp Trần tại đang ngơ ra
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha... đúng là thú vị, trước giờ chưa có ai nói chuyện như thế với ta, nàng có biết ta là ai không, ta chính là
Kiếm Thánh, Diệp Trần, sao, sợ rồi đi" Diệp Trần ngạo nghề nói
"Hừ, nể tình ngươi là hắn huynh đệ, ta tha mạng chó cho ngươi" Mộc Uyển Thanh tức giận liền đuổi theo Vương Tôn rời đi phương hướng
"Cái gì, lần đầu có người từ chối ta, a đúng rồi, hình như bên ngoài bí cảnh cũng có một nữ nhân từ chối ta, hừ, ta muốn hết, thứ Diệp Trần ta muốn nhất định phải có được" Diệp Trần hưng phấn liếm môi nhìn hình dạng Mộc Uyến Thanh rời đi
"Đúng rồi, nàng ta vừa nói gì, nể tình ta là hắn huynh đệ, đúng rồi, Vương đệ của ta đâu? Ta phải đi tìm hắn a"
Diệp Trần lười biến quan tâm Mộc Uyển Thanh, quay đầu định tìm Vương Tôn liền gặp ngay Vương Mộc Thành chính chủ dẫn theo đoàn người xuất hiện
"Vương đệ là ngươi a, ha ha... làm sao vừa rồi ngươi đánh ngất ta đây" Diệp Trần hưng phấn đi đến vỗ vai Vương Mộc Thành
Vương Mộc Thành khó hiểu liền định đẩy người ra chửi một trận, nhưng lại nghe Liễu Hùng bên cạnh hưng phấn nói
"Đây chẳng phải là Kiếm Thánh đại nhân sao, làm sao hắn lại gọi Thánh Tử chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ Thánh Tử chúng ta có một thân phận đặc biệt?"
"Nói không chừng là như thế, dù gì trước đây Hoàng Kiếm Môn chúng ta cũng là Hoàng Kiếm Thánh Địa, vạn năm xuống dốc nhưng các đại lão trong tông môn hẳn còn cùng cường giả bên ngoài kết giao đi, dẫn theo Thánh Tử giao lưu, rồi bọn họ kết thành huynh đệ cũng là chuyện bình thường"
"Hằn là như thế đi!" đám người bàn luận, tất cả điều bị Vương Mộc Thành nghe thấy
"Kiếm Thánh đại nhân, ta thật không nhận biết ngươi, ngươi nhận lầm sao?" Vương Mộc Thành dù biết bản thân tại Hoàng Kiếm Môn có thể hô mưa gọi gió, tại Hoàng Kiếm Môn địa vị được nhân tôn sùng, nhưng cho hắn mười cái gan cũng không muốn cùng Diệp Trần trước mặt này xảy ra bất cứ sai sót nào
"Cái gì nhận lầm, chẳng lẽ là đệ sợ bản thân thấp kém không xứng đến ta thánh địa, tốt rồi, nếu ngươi đã muốn ở với Hoàng Kiếm Môn người cũng được, nhưng đại ca đây sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi lên làm môn chủ chi vị, như thế mới hợp ngươi thân phận cùng ta huynh đệ, dù gì cũng chỉ là nhị lưu thế lực từng suy tàn, ta nói một tiếng liền có thể" Diệp Trần vỗ ngực nói
Vương Mộc Thành hô hấp có chút dồn dập suy nghĩ: "Không hiểu người này vì sao lại nhận ta là hắn huynh đệ, nhưng nếu bỏ qua lần này cơ hội, hẳn là bỏ qua nhiều thứ tốt sau này, được rồi, là hắn nhận lầm, ta đây cũng không phải là muốn đến nhận hắn, việc này nhất định phải khôn khéo xử lý"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro