Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Em chính là người tôi tương tư mỗi đêm về
P. Hải Anh
2024-07-19 16:23:08
Hắn hôn cô rất lâu,
hai con người xa cách một khoảng thời gian dài của năm tháng đến hôm nay thấy người ấy ngay tầm mắt chính là muốn xác thực sự thật, xem liệu có phải họ đứng trước mặt hay không? Đây chính là ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Tường Huyên,
ôm anh thật chặt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào say đắm, dẫu biết chỉ là khoảnh khắc ngắn nhưng sẽ lưu luyến gì đó trên cánh môi hồng đỏ,
để rồi khi hai môi ta tách rồi em vẫn muốn tham lam chiếm lấy anh thêm lần nữa, chính là muốn thượng vị trên cơ thể anh.
Hạ Truân ngắm nhìn người con gái ngày đêm hắn tương tư, nhớ nhung đến như chết đi không chịu được này.
Dư vị này thật vượt sức tưởng tượng, em ngọt như kẹo sữa đầu hạ.
Không thử ngay sẽ chảy kẹo vì cái thời tiết nóng bức của mùa hạ, hãy giữ em trong ngăn mát tủ lạnh để cảm thấy rằng anh đang trân trọng em từ từ thưởng thức dư vị ngọt ngào dư vị của tình yêu.
Một bản nhạc đang vang nhè nhẹ bên tai khiến hai con người ấy đỏ mắt mà liếc trộm đối phương - lời bài hát của tác giả tự nghĩ.
Không khí này thật... lãng mạn chết đi được.
Dưới ngọn nến lung linh trên bàn ăn, các món ăn hấp dẫn còn nhiệt độ nóng bốc khói, bản nhạc đã được đổi thành bản nhạc không lời nhẹ nhàng sang trọng của nước Ý,
Cô và hắn nhìn nhau thật sự điều canh cánh trong lòng có rất nhiều thứ muốn hỏi đối phương,
cũng giống như mùa hạ của năm năm trước khi đó cô mười tám tuổi xuân hắn hơn cô ba tuổi,
cái thời ấy còn gắn liền với nhau qua bức thư tay ở nơi miền quê bình dị,
nhớ mỗi chiều mùa hè, Hạ Truân đạp chiếc xe đạp có tuổi đời cao hơn cả cô để đèo nhau trên các con sông đến khi mặt trời lặn rồi, thấy cả trời sao
nghe thấy âm thanh của các loài dế, ánh sáng nhỏ của những chú đom đóm, tiếng ve sầu kêu trên những cánh đồng xa,
mùi hương hoa thơm của mùa hạ, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc Tường Huyên ngồi sau chiếc xe đạp của một thời dữ dội ấy, ngồi đằng sau được người đàn ông đó đèo,
ngắm nhìn tấm lưng rộng lớn, vững chãi mà ôm thật chặt, mùa hạ năm mười tám tuổi Tường Huyên vẫn còn hoài niệm, vẫn còn nhớ mãi trong ký ức của hai ta.
Cô chính là một con người thích lưu giữ những kỉ niệm, hoài bão, ước mơ của Hạ Truân và chính mình trong cuốn sổ tay nhỏ xinh, hay dán trên bìa sổ ảnh chụp hai người cười thật tươi.
Kết thúc ký ức một thời hôm nay thấy người đàn ông mình yêu đã trưởng thành, vui chết đi được.
Bất giác trên khóe môi Tường Huyên đã cong hình dây cung từ khi nào mỉm nhẹ chứ không phải cười đểu.
Tường Huyên lặng lẽ ngắm nhìn hình ảnh hắn cận cảnh thưởng thức bữa tối lãng mạn,
thật ra con mãnh thú trong cô và hắn đã không sao kìm nén thật có nhiều điều muốn hỏi đối phương thật nhiều nhưng điều thú vị cứ để đến đêm đi rồi thưởng thức,
trước mắt Tường Huyên chính là chiếc bụng rỗng khi buổi chiều bận rộn chuẩn bị mà bỏ đói cái bụng nhỏ cô thật sự muốn lấp đầy cái bụng đói meo,
nhìn người ấy thưởng thức, loại chương trình này không tệ tí nào.
"Bảo bối món ăn này có hợp khẩu vị không?" _ Hạ Truân nhìn cô nhai miếng bít tết hơn chục lần chưa nuốt lo lắng cô ăn không ngon miệng.
Mà hắn đâu biết miếng thịt này một phần tuy dai nhưng do mải ngắm nhìn người ta lên mới không chịu để tâm đấy chứ.
Tường Huyên ngồi không yên, lúng túng nuốt xuống mới trả lời:
"Món này siêu tuyệt với luôn... quá ngon"
Hắn nhìn Tường Huyên hấp tấp đánh giá món ăn mà không sao nhịn nổi cơn buồn cười, chỉ muốn phì cười trước mặt cô liền thôi.
"Nhìn em kìa mải ngắm anh chứ gì? Haha..." _ Hạ Truân rút hai đến ba tờ giấy lau nước sốt đính trên khóe môi Tường Huyên.
"Anh cười cái gì? Ai...ai thèm ngắm anh chứ?" _ giọng cô nhõng nhẽo, chối bỏ hành động kia của mình, hai má phụng phiu mà đỏ đỏ ôi dễ thương chưa kìa.
Cô ngồi song song hắn mà cái bàn nó xa gì đâu nên ngồi vậy như cách xa Hạ tổng gần trăm cây số ấy,
đã xa nhau lâu vậy rồi...!
"Ừ... có người nào đó ngắm anh mà hai má đỏ hồng lúc nào kìa chối cái gì nữa" _ Hạ Truân không ngừng trêu chọc cô nhóc này cách nhau có ba tuổi nhưng hắn coi cô vẫn như con nít ý.
"Ai ngắm phải nói rõ ra chứ không người ta nghĩ..." _ Tường Huyên biết rõ nhưng vẫn giỏi vờ vịt.
"Ừ là Huyên Huyên đáng yêu nhất trần đời ấy" _ Giọng Hạ Truân ngọt sớt, như mật ngọt quyến rũ con người ta say đắm chìm mãi không thoát ra được.
hai con người xa cách một khoảng thời gian dài của năm tháng đến hôm nay thấy người ấy ngay tầm mắt chính là muốn xác thực sự thật, xem liệu có phải họ đứng trước mặt hay không? Đây chính là ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Tường Huyên,
ôm anh thật chặt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào say đắm, dẫu biết chỉ là khoảnh khắc ngắn nhưng sẽ lưu luyến gì đó trên cánh môi hồng đỏ,
để rồi khi hai môi ta tách rồi em vẫn muốn tham lam chiếm lấy anh thêm lần nữa, chính là muốn thượng vị trên cơ thể anh.
Hạ Truân ngắm nhìn người con gái ngày đêm hắn tương tư, nhớ nhung đến như chết đi không chịu được này.
Dư vị này thật vượt sức tưởng tượng, em ngọt như kẹo sữa đầu hạ.
Không thử ngay sẽ chảy kẹo vì cái thời tiết nóng bức của mùa hạ, hãy giữ em trong ngăn mát tủ lạnh để cảm thấy rằng anh đang trân trọng em từ từ thưởng thức dư vị ngọt ngào dư vị của tình yêu.
Một bản nhạc đang vang nhè nhẹ bên tai khiến hai con người ấy đỏ mắt mà liếc trộm đối phương - lời bài hát của tác giả tự nghĩ.
Không khí này thật... lãng mạn chết đi được.
Dưới ngọn nến lung linh trên bàn ăn, các món ăn hấp dẫn còn nhiệt độ nóng bốc khói, bản nhạc đã được đổi thành bản nhạc không lời nhẹ nhàng sang trọng của nước Ý,
Cô và hắn nhìn nhau thật sự điều canh cánh trong lòng có rất nhiều thứ muốn hỏi đối phương,
cũng giống như mùa hạ của năm năm trước khi đó cô mười tám tuổi xuân hắn hơn cô ba tuổi,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
cái thời ấy còn gắn liền với nhau qua bức thư tay ở nơi miền quê bình dị,
nhớ mỗi chiều mùa hè, Hạ Truân đạp chiếc xe đạp có tuổi đời cao hơn cả cô để đèo nhau trên các con sông đến khi mặt trời lặn rồi, thấy cả trời sao
nghe thấy âm thanh của các loài dế, ánh sáng nhỏ của những chú đom đóm, tiếng ve sầu kêu trên những cánh đồng xa,
mùi hương hoa thơm của mùa hạ, gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc Tường Huyên ngồi sau chiếc xe đạp của một thời dữ dội ấy, ngồi đằng sau được người đàn ông đó đèo,
ngắm nhìn tấm lưng rộng lớn, vững chãi mà ôm thật chặt, mùa hạ năm mười tám tuổi Tường Huyên vẫn còn hoài niệm, vẫn còn nhớ mãi trong ký ức của hai ta.
Cô chính là một con người thích lưu giữ những kỉ niệm, hoài bão, ước mơ của Hạ Truân và chính mình trong cuốn sổ tay nhỏ xinh, hay dán trên bìa sổ ảnh chụp hai người cười thật tươi.
Kết thúc ký ức một thời hôm nay thấy người đàn ông mình yêu đã trưởng thành, vui chết đi được.
Bất giác trên khóe môi Tường Huyên đã cong hình dây cung từ khi nào mỉm nhẹ chứ không phải cười đểu.
Tường Huyên lặng lẽ ngắm nhìn hình ảnh hắn cận cảnh thưởng thức bữa tối lãng mạn,
thật ra con mãnh thú trong cô và hắn đã không sao kìm nén thật có nhiều điều muốn hỏi đối phương thật nhiều nhưng điều thú vị cứ để đến đêm đi rồi thưởng thức,
trước mắt Tường Huyên chính là chiếc bụng rỗng khi buổi chiều bận rộn chuẩn bị mà bỏ đói cái bụng nhỏ cô thật sự muốn lấp đầy cái bụng đói meo,
nhìn người ấy thưởng thức, loại chương trình này không tệ tí nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bảo bối món ăn này có hợp khẩu vị không?" _ Hạ Truân nhìn cô nhai miếng bít tết hơn chục lần chưa nuốt lo lắng cô ăn không ngon miệng.
Mà hắn đâu biết miếng thịt này một phần tuy dai nhưng do mải ngắm nhìn người ta lên mới không chịu để tâm đấy chứ.
Tường Huyên ngồi không yên, lúng túng nuốt xuống mới trả lời:
"Món này siêu tuyệt với luôn... quá ngon"
Hắn nhìn Tường Huyên hấp tấp đánh giá món ăn mà không sao nhịn nổi cơn buồn cười, chỉ muốn phì cười trước mặt cô liền thôi.
"Nhìn em kìa mải ngắm anh chứ gì? Haha..." _ Hạ Truân rút hai đến ba tờ giấy lau nước sốt đính trên khóe môi Tường Huyên.
"Anh cười cái gì? Ai...ai thèm ngắm anh chứ?" _ giọng cô nhõng nhẽo, chối bỏ hành động kia của mình, hai má phụng phiu mà đỏ đỏ ôi dễ thương chưa kìa.
Cô ngồi song song hắn mà cái bàn nó xa gì đâu nên ngồi vậy như cách xa Hạ tổng gần trăm cây số ấy,
đã xa nhau lâu vậy rồi...!
"Ừ... có người nào đó ngắm anh mà hai má đỏ hồng lúc nào kìa chối cái gì nữa" _ Hạ Truân không ngừng trêu chọc cô nhóc này cách nhau có ba tuổi nhưng hắn coi cô vẫn như con nít ý.
"Ai ngắm phải nói rõ ra chứ không người ta nghĩ..." _ Tường Huyên biết rõ nhưng vẫn giỏi vờ vịt.
"Ừ là Huyên Huyên đáng yêu nhất trần đời ấy" _ Giọng Hạ Truân ngọt sớt, như mật ngọt quyến rũ con người ta say đắm chìm mãi không thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro