Vứt Đi Nương Nương
Đánh giá:
7.3
/10 từ 34 lượt
Đọc truyện Vứt Đi Nương Nương ra chương mới nhất Chương 46, 47, 48 - DocTruyen.Pro. Bạn đang đọc truyện Vứt đi nương nương của tác giả Nhược Thiếu trên website đọc truyện online.
Tại một vách núi, một nữ tử đứng đó đón gió, tầm mắt thực mơ hồ. Nam nhân tuấn mỹ kia không hề dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, ngược lại, khóe miệng vung lên một đạo ôn nhu. Ánh mắt Mộc Tiểu Văn trống rỗng cuối cùng hiện ra một tia quang hoa, như bị thôi miên, nàng chậm rãi té người xuống dưới. “Điện hạ! Nếu có kiếp sau, hy vọng người có thể yêu ta!”
Năm 2008, Mục Tiểu Văn đi du lịch ngắm cảnh tại một địa điểm nổi tiếng, không may trượt chân rớt xuống vách núi, xuyên qua thời gian..
Mục Tiểu Văn nghi hoặc mà quay đầu đi, đôi mắt thoáng chốc như bị phủ mờ
Người này trông như một thiếu niên, sự đắc ý tỏa ra từ bên trong, da tay nhìn qua thì so với nàng còn mềm mại hơn. Lông mi tựa hồ so với búp bê vẫn cứ lơ muốn cong dài hơn… thật là một người xinh đẹp. Nàng xem đãng đảo qua liếc nàng một cái khiến Mục Tiểu Văn Barbie còn hắn có chút ngây dại. Nhưng mỹ nam kia ngẩn ra. Ánh mắt này… quá lạnh lùng.. lạnh trung mang theo một điểm phức tạp. Không phải trong tiểu thuyết thường miêu tả kiểu nhìn này là do yêu mà sinh ra phức tạp, phẫn hận, chán ghét không có lấy một tia cảm tình, thậm chí là khinh thường. Tại sao hắn lại dùng loại ánh mắt đó mà nhìn nàng? Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì sao?
Mục Tiểu Văn mỉm cười nhìn lại hắn, mặc kệ thế nào thì nàng hy vọng làm như vậy sẽ có thể khiến quan hệ hòa hoãn một chút.
Nhưng thiếu niên đắc ý kia lại dứt khoát thể hiện sự chán ghét mà dời đi hai tròng mắt, hắn không thèm nhìn nàng, giống như là chỉ cần xem một tý là bị bẩn mắt vậy.
Ánh mắt này.. rất dễ làm cho người ta bị tổn thương..
Chờ một chút, nhạc phụ đại nhân? Ta là nữ nhi của tể tướng, tể tướng là nhạc phụ của hắn, ta đây chẳng phải là của hắn...
Hiểu rồi, ta là phi tử của nhị hoàng tử, vậy hắn không phải vốn là nhị hoàng tử sao? Người như vậy rất được a, rõ ràng lão công của mình, không tệ đây.
Mục Tiểu Văn có chút mừng khởi lập tức hồi phục lại tinh thần. Không biết có đúng hay không, ta không phải là lão bà của hắn mà Mộc Tiểu Văn mất tích kia mới đúng.
Tại một vách núi, một nữ tử đứng đó đón gió, tầm mắt thực mơ hồ. Nam nhân tuấn mỹ kia không hề dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, ngược lại, khóe miệng vung lên một đạo ôn nhu. Ánh mắt Mộc Tiểu Văn trống rỗng cuối cùng hiện ra một tia quang hoa, như bị thôi miên, nàng chậm rãi té người xuống dưới. “Điện hạ! Nếu có kiếp sau, hy vọng người có thể yêu ta!”
Năm 2008, Mục Tiểu Văn đi du lịch ngắm cảnh tại một địa điểm nổi tiếng, không may trượt chân rớt xuống vách núi, xuyên qua thời gian..
Mục Tiểu Văn nghi hoặc mà quay đầu đi, đôi mắt thoáng chốc như bị phủ mờ
Người này trông như một thiếu niên, sự đắc ý tỏa ra từ bên trong, da tay nhìn qua thì so với nàng còn mềm mại hơn. Lông mi tựa hồ so với búp bê vẫn cứ lơ muốn cong dài hơn… thật là một người xinh đẹp. Nàng xem đãng đảo qua liếc nàng một cái khiến Mục Tiểu Văn Barbie còn hắn có chút ngây dại. Nhưng mỹ nam kia ngẩn ra. Ánh mắt này… quá lạnh lùng.. lạnh trung mang theo một điểm phức tạp. Không phải trong tiểu thuyết thường miêu tả kiểu nhìn này là do yêu mà sinh ra phức tạp, phẫn hận, chán ghét không có lấy một tia cảm tình, thậm chí là khinh thường. Tại sao hắn lại dùng loại ánh mắt đó mà nhìn nàng? Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì sao?
Mục Tiểu Văn mỉm cười nhìn lại hắn, mặc kệ thế nào thì nàng hy vọng làm như vậy sẽ có thể khiến quan hệ hòa hoãn một chút.
Nhưng thiếu niên đắc ý kia lại dứt khoát thể hiện sự chán ghét mà dời đi hai tròng mắt, hắn không thèm nhìn nàng, giống như là chỉ cần xem một tý là bị bẩn mắt vậy.
Ánh mắt này.. rất dễ làm cho người ta bị tổn thương..
Chờ một chút, nhạc phụ đại nhân? Ta là nữ nhi của tể tướng, tể tướng là nhạc phụ của hắn, ta đây chẳng phải là của hắn...
Hiểu rồi, ta là phi tử của nhị hoàng tử, vậy hắn không phải vốn là nhị hoàng tử sao? Người như vậy rất được a, rõ ràng lão công của mình, không tệ đây.
Mục Tiểu Văn có chút mừng khởi lập tức hồi phục lại tinh thần. Không biết có đúng hay không, ta không phải là lão bà của hắn mà Mộc Tiểu Văn mất tích kia mới đúng.