Xã Khủng Không Muốn Làm Vạn Người Mê
Chương 12
Phế Vật 23333
2024-11-16 00:48:13
Ông chú ngoại quốc này hình như rất thích mẹ cô, dù Lâm Hà Y là người chậm hiểu thì cô cũng cảm nhận được.
Loại tình cảm giấu dưới đôi mắt màu xanh đậm kia vừa nóng bỏng vừa nồng nhiệt.
Mỗi lần mẹ cô xuất hiện thì chú Hoài Đặc luôn đi theo phía sau bà, chú ta cứ nhắm mắt theo đuôi, giống như đã trở thành cái bóng của bà vậy.
Người chú này hình như là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng quốc tế, tình trạng chân của cô vốn rất nguy kịch nhưng dần dần được cải thiện dưới sự điều trị của chú ấy.
Chú Hoài Đặc là một người rất vui tính hài hước, chú có đôi mắt xanh sẫm chỉ người nước ngoài mới có, trong quá trình điều trị chú ấy sẽ dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo ít ỏi của mình để kể một số câu chuyện buồn cười cho cô nghe.
Sau khi điều trị xong, chú ấy còn tặng cô một số búp bê rất đẹp, mặc dù cô đã qua cái tuổi cần chơi búp bê, nhưng lúc nhận được quà vẫn sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ vô cùng.
“Chú Hoài Đặc, chân cháu khỏi rồi còn có thể trượt băng nữa không?”
Cô thật sự không giỏi bắt chuyện với người lạ, dù trong một tháng qua chú Hoài Đặc đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, nhưng những lần cô đáp lại lời chú ấy cũng không nhiều, mà lúc này cô lại chủ động mở miệng bắt chuyện với chú.
Nhưng chú Hoài Đặc lại im lặng không nói gì.
Lâm Hà Y dừng lại một chút, cho rằng chú ấy nghe không hiểu lời cô nói, vì vậy dùng tiếng Đức có chút lắp bắp của mình lặp lại một lần nữa.
“Oh.”
Vẻ mặt chú Hoài Đặc lúc này vẫn rất hiền từ, nhưng lời nói ra lại khiến lòng cô đau nhói:
“Tiểu Lâm, chân con không thể tiếp tục trượt băng nữa, nếu con lại bị thương tiếp, mẹ con sẽ rất đau lòng đấy.”
Mẹ cô có thực sự sẽ đau lòng vì cô sao?
Cô có chút nghi ngờ, mẹ cô vốn không thích khuôn mặt này của cô, bởi vì cô có khuôn mặt quá giống với ba mình.
Có những lúc cô mong rằng bản thân có thể giống mẹ mình một chút thì tốt biết mấy, nếu vậy bà cũng sẽ để ý đến cô nhiều hơn.
Cô phải vật lộn với quá trình điều trị thêm gần một năm nữa, ngày cô được xuất viện cũng vừa đúng ngày trường học sắp khai giảng, khoảng thời gian nằm viện quá dài khiến cô gầy gò ốm yếu đi rất nhiều.
Không biết vì sao cơ thể cô lại lớn nhanh như thổi trong vòng chưa đầy một năm, nửa đêm luôn bị những cơn đau đớn quằn quại truyền từ xương tủy đánh thức, sau đó cô phải ôm bắp chân cả đêm ngủ không yên.
Loại đau đớn không rõ nguồn gốc này khiến cô cảm thấy tình trạng của chân mình đang dần xấu đi.
Nhưng chú Hoài Đặc đã kiểm tra giúp cô và nói với cô rằng cô chỉ đang dậy thì.
Loại tình cảm giấu dưới đôi mắt màu xanh đậm kia vừa nóng bỏng vừa nồng nhiệt.
Mỗi lần mẹ cô xuất hiện thì chú Hoài Đặc luôn đi theo phía sau bà, chú ta cứ nhắm mắt theo đuôi, giống như đã trở thành cái bóng của bà vậy.
Người chú này hình như là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng quốc tế, tình trạng chân của cô vốn rất nguy kịch nhưng dần dần được cải thiện dưới sự điều trị của chú ấy.
Chú Hoài Đặc là một người rất vui tính hài hước, chú có đôi mắt xanh sẫm chỉ người nước ngoài mới có, trong quá trình điều trị chú ấy sẽ dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo ít ỏi của mình để kể một số câu chuyện buồn cười cho cô nghe.
Sau khi điều trị xong, chú ấy còn tặng cô một số búp bê rất đẹp, mặc dù cô đã qua cái tuổi cần chơi búp bê, nhưng lúc nhận được quà vẫn sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ vô cùng.
“Chú Hoài Đặc, chân cháu khỏi rồi còn có thể trượt băng nữa không?”
Cô thật sự không giỏi bắt chuyện với người lạ, dù trong một tháng qua chú Hoài Đặc đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, nhưng những lần cô đáp lại lời chú ấy cũng không nhiều, mà lúc này cô lại chủ động mở miệng bắt chuyện với chú.
Nhưng chú Hoài Đặc lại im lặng không nói gì.
Lâm Hà Y dừng lại một chút, cho rằng chú ấy nghe không hiểu lời cô nói, vì vậy dùng tiếng Đức có chút lắp bắp của mình lặp lại một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Oh.”
Vẻ mặt chú Hoài Đặc lúc này vẫn rất hiền từ, nhưng lời nói ra lại khiến lòng cô đau nhói:
“Tiểu Lâm, chân con không thể tiếp tục trượt băng nữa, nếu con lại bị thương tiếp, mẹ con sẽ rất đau lòng đấy.”
Mẹ cô có thực sự sẽ đau lòng vì cô sao?
Cô có chút nghi ngờ, mẹ cô vốn không thích khuôn mặt này của cô, bởi vì cô có khuôn mặt quá giống với ba mình.
Có những lúc cô mong rằng bản thân có thể giống mẹ mình một chút thì tốt biết mấy, nếu vậy bà cũng sẽ để ý đến cô nhiều hơn.
Cô phải vật lộn với quá trình điều trị thêm gần một năm nữa, ngày cô được xuất viện cũng vừa đúng ngày trường học sắp khai giảng, khoảng thời gian nằm viện quá dài khiến cô gầy gò ốm yếu đi rất nhiều.
Không biết vì sao cơ thể cô lại lớn nhanh như thổi trong vòng chưa đầy một năm, nửa đêm luôn bị những cơn đau đớn quằn quại truyền từ xương tủy đánh thức, sau đó cô phải ôm bắp chân cả đêm ngủ không yên.
Loại đau đớn không rõ nguồn gốc này khiến cô cảm thấy tình trạng của chân mình đang dần xấu đi.
Nhưng chú Hoài Đặc đã kiểm tra giúp cô và nói với cô rằng cô chỉ đang dậy thì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro