Xây Dựng Gia Tộc Số Một Trong Giới Tu Tiên
Không Được Nói...
2024-12-18 17:59:23
Phụ mẫu không nói tốn bao nhiêu để đổi lấy viên Khải linh châu này, nhưng nàng đâu phải trẻ con thật sự, trong lòng vẫn có thể ước chừng được giá trị của nó.
Ban đầu nàng giữ lại Khải linh châu, định bụng dùng để đổi lấy điểm trong hệ thống. Nhưng hệ thống bảo rằng Khải linh châu không nằm trong danh mục thu mua, khiến nàng phải từ bỏ ý định.
Giờ đưa Khải linh châu cho Vinh Cầu Nhi, Tần Như Thanh không hẳn hối hận. Việc đau lòng chỉ là phản ứng tự nhiên, còn trong lòng nàng lại nhiều cảm giác phức tạp hơn.
Nhị phòng và tam phòng của Tần gia vốn không ưa gì đại phòng.
Nàng đưa Khải linh châu để nâng cao tư chất cho Vinh Cầu Nhi, liệu có khiến họ thêm vênh váo, dùng điều đó để chèn ép đại phòng không? Thôi, không nghĩ nhiều nữa. Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm.
Suy nghĩ một lúc, nàng nghiêm mặt nói: “Vinh Cầu Nhi, chuyện này là bí mật của chúng ta. Ngươi không được kể cho ai nghe, bất kỳ ai cũng không được, kể cả cha mẹ ngươi. Nghe rõ chưa?”
Tần Khải Vinh vội vàng gật đầu.
Tần Như Thanh nhìn vẻ mặt hoài nghi của cậu bé, rồi sử dụng vũ khí quyền uy trong thế giới trẻ con — “Ngoéo tay!”
“Chúng ta ngoéo tay. Nếu ngươi phản bội ta thì ta sẽ không bao giờ nói chuyện với ngươi nữa.”
Khuôn mặt tròn xoe của Tần Khải Vinh lập tức biến sắc, như thể tận thế đang đến! Cậu nghiêm túc chìa tay ra, móc ngón tay út vào ngón tay nàng.
“Ta nhớ rồi, muội muội! Ta nhất định không nói với bất kỳ ai!”
Giọng cậu bé vang vọng khắp hang động, làm Tần Như Thanh giật mình vội vàng bịt miệng cậu, rồi ló đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh.
May mà không ai nghe thấy.
Nhìn khuôn mặt tròn đỏ ửng của Tần Khải Vinh đầy nghiêm túc, Tần Như Thanh biết cậu bé đã ghi nhớ thật rồi. Nhưng nàng vẫn hơi lo lắng.
Không phải vì không tin tưởng Tần Khải Vinh, mà vì cậu bé còn quá nhỏ. Lỡ bị tam cô cô nhận ra điều gì bất thường, chỉ cần vài câu hỏi là sẽ bị lộ ngay.
Mặc dù, nếu có bị lộ thì cũng chẳng phải chuyện lớn. Dù sao linh dịch của Khải linh châu cũng đã uống rồi, mục đích của nàng đã đạt được. Chỉ là không cần thiết phải gây thêm rắc rối mà thôi.
Nghĩ vậy, Tần Như Thanh quyết định đợi cho đến khi cậu bé hấp thụ hết dược lực mới thả cậu về. Nàng kiên nhẫn chơi đùa cùng cậu một lúc, làm cậu nhóc vô cùng phấn khích.
Khi âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu nàng giữ lại Khải linh châu, định bụng dùng để đổi lấy điểm trong hệ thống. Nhưng hệ thống bảo rằng Khải linh châu không nằm trong danh mục thu mua, khiến nàng phải từ bỏ ý định.
Giờ đưa Khải linh châu cho Vinh Cầu Nhi, Tần Như Thanh không hẳn hối hận. Việc đau lòng chỉ là phản ứng tự nhiên, còn trong lòng nàng lại nhiều cảm giác phức tạp hơn.
Nhị phòng và tam phòng của Tần gia vốn không ưa gì đại phòng.
Nàng đưa Khải linh châu để nâng cao tư chất cho Vinh Cầu Nhi, liệu có khiến họ thêm vênh váo, dùng điều đó để chèn ép đại phòng không? Thôi, không nghĩ nhiều nữa. Chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm.
Suy nghĩ một lúc, nàng nghiêm mặt nói: “Vinh Cầu Nhi, chuyện này là bí mật của chúng ta. Ngươi không được kể cho ai nghe, bất kỳ ai cũng không được, kể cả cha mẹ ngươi. Nghe rõ chưa?”
Tần Khải Vinh vội vàng gật đầu.
Tần Như Thanh nhìn vẻ mặt hoài nghi của cậu bé, rồi sử dụng vũ khí quyền uy trong thế giới trẻ con — “Ngoéo tay!”
“Chúng ta ngoéo tay. Nếu ngươi phản bội ta thì ta sẽ không bao giờ nói chuyện với ngươi nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt tròn xoe của Tần Khải Vinh lập tức biến sắc, như thể tận thế đang đến! Cậu nghiêm túc chìa tay ra, móc ngón tay út vào ngón tay nàng.
“Ta nhớ rồi, muội muội! Ta nhất định không nói với bất kỳ ai!”
Giọng cậu bé vang vọng khắp hang động, làm Tần Như Thanh giật mình vội vàng bịt miệng cậu, rồi ló đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh.
May mà không ai nghe thấy.
Nhìn khuôn mặt tròn đỏ ửng của Tần Khải Vinh đầy nghiêm túc, Tần Như Thanh biết cậu bé đã ghi nhớ thật rồi. Nhưng nàng vẫn hơi lo lắng.
Không phải vì không tin tưởng Tần Khải Vinh, mà vì cậu bé còn quá nhỏ. Lỡ bị tam cô cô nhận ra điều gì bất thường, chỉ cần vài câu hỏi là sẽ bị lộ ngay.
Mặc dù, nếu có bị lộ thì cũng chẳng phải chuyện lớn. Dù sao linh dịch của Khải linh châu cũng đã uống rồi, mục đích của nàng đã đạt được. Chỉ là không cần thiết phải gây thêm rắc rối mà thôi.
Nghĩ vậy, Tần Như Thanh quyết định đợi cho đến khi cậu bé hấp thụ hết dược lực mới thả cậu về. Nàng kiên nhẫn chơi đùa cùng cậu một lúc, làm cậu nhóc vô cùng phấn khích.
Khi âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro