Xây Dựng Gia Tộc Số Một Trong Giới Tu Tiên
Thứ Tốt Mà Ta N...
2024-12-18 17:59:23
Lan can hình chữ “hồi” này nằm ở trung tâm địa bàn của Tần gia, người qua lại khá nhiều, có khi là trưởng bối, có khi là hạ nhân. Miệng lưỡi thế gian khó tránh, lỡ bị ai phát hiện thì phiền phức.
Nàng vẫy tay, nghiêm túc nói: “Đi theo ta.”
Động tác và biểu cảm của nàng toát lên khí thế như thể sắp làm chuyện lớn!
Tần Khải Vinh bị khí thế của nàng làm cho chấn động, răm rắp chạy theo.
Tần Như Thanh tìm đến khe hở của một tảng núi giả, cả hai người chui vào trong. Cái động nhỏ nhưng vừa đủ cho hai đứa trẻ tám tuổi ngồi.
Đến lúc này, Tần Như Thanh mới yên tâm lấy ra một chiếc bình ngọc. Bên trong là linh dịch từ Khải linh châu mà nàng đã giả vờ uống trước đó.
“Thứ tốt mà ta nói chính là cái này!”
Tần Khải Vinh nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong tay nàng, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Tần Như Thanh há miệng định giải thích, nhưng lại nghẹn lời.
Nàng không biết nên nói thế nào.
Nếu nói thẳng đây là thứ giúp nâng cao tư chất của hắn thì cũng được thôi. Nhưng lỡ đâu tên này không giữ được bí mật, lại đi mách với tam cô cô thì sao? Đến lúc đó tam cô cô hỏi phụ mẫu nàng thì chẳng phải sẽ lộ hết chuyện à?
“Đây là… Ài, dù sao cũng là thứ tốt, có thể uống được. Ngươi uống rồi sẽ biết.” Nàng dứt khoát nhét chiếc bình vào tay cậu bé, lời lẽ ngắn gọn: “Uống đi!”
Tần Khải Vinh ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, mở nắp bình, trước tiên ngửi thử, sau đó uống một ngụm. Ban đầu, cậu chỉ định uống một chút, nhưng không ngờ linh dịch trơn mượt như tự chui vào miệng, uống hết sạch trong một hơi.
Lượng trong bình cũng chỉ vừa một ngụm.
Uống xong, Tần Khải Vinh chép miệng ngơ ngác hỏi: “Muội muội, đây là canh gà sao?”
Tần Như Thanh chăm chú quan sát phản ứng của hắn, định hỏi xem cảm giác thế nào. Nhưng vừa nghe thấy câu hỏi về canh gà thì nàng không khỏi nghẹn lời.
Thôi được, ngươi nói là canh gà thì canh gà vậy, ta khỏi phải nghĩ lý do nữa.
Nàng lập tức thuận theo: “Đúng vậy, là canh gà, canh gà mẹ ta đặc chế cho ta. Ta đã cố tình chừa lại một chút, giờ cho ngươi uống hết rồi. Ta đối xử tốt với ngươi lắm đúng không?”
Đôi mắt Tần Khải Vinh ngấn nước, cảm động nói: “Muội muội, ngươi thật tốt!”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của cậu nhóc, Tần Như Thanh thầm thở dài. Thực sự mà nói thì nàng cũng hơi đau lòng.
Đây là linh dược có thể nâng cao tư chất đấy!
Nàng vẫy tay, nghiêm túc nói: “Đi theo ta.”
Động tác và biểu cảm của nàng toát lên khí thế như thể sắp làm chuyện lớn!
Tần Khải Vinh bị khí thế của nàng làm cho chấn động, răm rắp chạy theo.
Tần Như Thanh tìm đến khe hở của một tảng núi giả, cả hai người chui vào trong. Cái động nhỏ nhưng vừa đủ cho hai đứa trẻ tám tuổi ngồi.
Đến lúc này, Tần Như Thanh mới yên tâm lấy ra một chiếc bình ngọc. Bên trong là linh dịch từ Khải linh châu mà nàng đã giả vờ uống trước đó.
“Thứ tốt mà ta nói chính là cái này!”
Tần Khải Vinh nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong tay nàng, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Tần Như Thanh há miệng định giải thích, nhưng lại nghẹn lời.
Nàng không biết nên nói thế nào.
Nếu nói thẳng đây là thứ giúp nâng cao tư chất của hắn thì cũng được thôi. Nhưng lỡ đâu tên này không giữ được bí mật, lại đi mách với tam cô cô thì sao? Đến lúc đó tam cô cô hỏi phụ mẫu nàng thì chẳng phải sẽ lộ hết chuyện à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là… Ài, dù sao cũng là thứ tốt, có thể uống được. Ngươi uống rồi sẽ biết.” Nàng dứt khoát nhét chiếc bình vào tay cậu bé, lời lẽ ngắn gọn: “Uống đi!”
Tần Khải Vinh ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, mở nắp bình, trước tiên ngửi thử, sau đó uống một ngụm. Ban đầu, cậu chỉ định uống một chút, nhưng không ngờ linh dịch trơn mượt như tự chui vào miệng, uống hết sạch trong một hơi.
Lượng trong bình cũng chỉ vừa một ngụm.
Uống xong, Tần Khải Vinh chép miệng ngơ ngác hỏi: “Muội muội, đây là canh gà sao?”
Tần Như Thanh chăm chú quan sát phản ứng của hắn, định hỏi xem cảm giác thế nào. Nhưng vừa nghe thấy câu hỏi về canh gà thì nàng không khỏi nghẹn lời.
Thôi được, ngươi nói là canh gà thì canh gà vậy, ta khỏi phải nghĩ lý do nữa.
Nàng lập tức thuận theo: “Đúng vậy, là canh gà, canh gà mẹ ta đặc chế cho ta. Ta đã cố tình chừa lại một chút, giờ cho ngươi uống hết rồi. Ta đối xử tốt với ngươi lắm đúng không?”
Đôi mắt Tần Khải Vinh ngấn nước, cảm động nói: “Muội muội, ngươi thật tốt!”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của cậu nhóc, Tần Như Thanh thầm thở dài. Thực sự mà nói thì nàng cũng hơi đau lòng.
Đây là linh dược có thể nâng cao tư chất đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro