Xét Nhà Lưu Đày? Không Hoảng Hốt, Ta Có Không Gian Lưu Trữ Lương Thực
Chương 28
2024-12-19 08:07:59
Những người đi cùng đoàn, đặc biệt là đám gia quyến nhà họ Cố, lúc này nào còn sức mà gây chuyện. Chỉ cần đứng dậy thôi cũng đã mệt đứt hơi, huống chi mở miệng tranh cãi.
Ngày thường, họ toàn là các quan lớn, quý phu nhân, thiếu gia tiểu thư, mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe ngựa hoặc kiệu mềm, thậm chí trong phủ chỉ cần đi xa một chút cũng đã phải dùng nhuyễn kiệu. Nay bị xiềng xích, bị buộc phải lê lết như chó trên quãng đường dài hơn mười dặm, tất cả chỉ còn biết quỳ rạp xuống đất mà thở dốc.
Cố Võ Thâm và Cố Võ Giang thì bận rộn vây quanh chăm sóc lão gia tử và lão phu nhân, trong khi những người khác bị trói thì chỉ có thể nằm bệt ra đất nghỉ tạm.
Mấy gia đình vốn thường ngày hay nịnh nọt, giờ đây nhìn về phía đám người nhà Tướng quân phủ với ánh mắt đầy hận ý, chỉ hận không thể xông tới mà cắn xé cho hả giận. Nào còn cái vẻ mặt a dua, xu nịnh như trước nữa?
Tô Thất, kiếp trước đã quen đi bộ, nhưng cơ thể của nguyên chủ - người mà nàng đang nhập vào, lại là kiểu đại tiểu thư “cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước”. Giờ đây phải đi đường dài như thế, chân nàng đau nhức và mỏi rã rời, thật sự không chịu nổi nữa.
Cố Bắc Hà bước tới, đón lấy Đại Bảo và Nhị Bảo từ tay Tô Thất. Nhìn sắc mặt tiểu cô nương đã tái nhợt vì kiệt sức, hắn đau lòng nói:
“Tẩu tử, để ta cõng Đại Bảo cho.”
“Chờ một lát nữa nhị ca ngươi đến thì cõng,” Tô Thất vừa nói, vừa ngồi phịch xuống đất trống, xoa nắn đôi chân đang nhức mỏi.
Cố Bắc Hà đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt ngại ngùng, thấp giọng hỏi:
“Nhị tẩu, ngồi như thế này… có phải là khó coi lắm không?”
Tô Thất thở dài, chẳng còn bận tâm gì đến thể diện hay hình tượng nữa. Trong tình cảnh gặp nạn thế này, lo giữ được mạng đã là tốt, ai còn hơi đâu nghĩ đến vẻ bề ngoài? Nàng đáp:
“Bắc Hà, mau tranh thủ tìm tư thế thoải mái nhất mà nghỉ ngơi. Mười lăm phút trôi qua nhanh lắm.”
Nghe vậy, Cố Bắc Hà cũng ngồi bệt xuống đất, bắt chước nàng xoa bóp chân.
Những thứ nữ khác xung quanh thấy thế cũng rụt rè làm theo, bắt chước Tô Thất ngồi xuống xoa chân, chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư kiêu sa thường ngày của Cố phủ.
Phương Tiểu Nhã, mang theo mấy tiểu thiếp của Cố Bắc Hàn, vây quanh bên người đại phu nhân Trương Vân Ngọc. Khi nàng ta nhìn thấy Tô Thất và đám người ngồi bệt xuống đất không màng hình tượng, trong lòng cũng hơi dao động.
Nhưng Trương Vân Ngọc chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh miệt:
“Đúng là không ra thể thống gì! Nhà nào lại có nàng dâu chẳng biết hầu hạ bà mẫu, chỉ lo cho bản thân mình hưởng lạc như vậy? Sau này kiểu người này sẽ ra sao chứ?”
Ở một góc khác, Cố Bắc Hành đang nắm gông xiềng trên tay, đi đến bắt chuyện với Lão Hoàng Đầu. Có vẻ Lão Hoàng Đầu khá khách khí với hắn, nên lúc phân phát đồ ăn, ông ta đặc biệt đưa thêm cho Cố Bắc Hành một chiếc bánh ngô.
Cầm trên tay năm cái bánh ngô, Cố Bắc Hành không hề đi về phía cha mẹ mình…
Hắn hiểu rõ, trong lòng Liễu di nương lúc nào cũng chỉ có cha hắn và chủ mẫu. Lần này đi cũng là vì nghe nàng nhắc mãi chuyện phải hiếu thuận với đại phu nhân.
Cố Bắc Hành bước thẳng tới bên cạnh Tô Thất.
“Bắc Hà, các ngươi mau đi lĩnh bánh ngô đi.”
“Hảo!” Cố Bắc Hà lập tức đứng dậy, cùng Cố Bắc Đình và Cố Bắc Tinh xếp hàng nhận bánh ngô.
Tô Thất nhận lấy túi nước từ tay Cố Bắc Hành, nghe hắn dặn dò:
“Ngươi cắn một miếng bánh ngô trước, sau đó uống một ngụm nước. Nước trong miệng sẽ giúp bánh ngô mềm ra, dễ ăn hơn.”
Nàng uống liền mấy hớp nước từ túi, rồi đặt túi nước qua một bên. Trong đầu nàng lại nhớ tới những chiếc ấm nước đủ kiểu đang cất trong không gian của mình. Nếu không phải bây giờ bất tiện, nàng cũng đã lấy ra dùng rồi.
Tô Thất lục trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay. Hai huynh đệ Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức tròn xoe mắt nhìn. Bọn trẻ biết, khăn tay của mẫu thân không chỉ dùng để lau mặt mà thường hay giấu những món ăn ngon bên trong.
Ngày thường, họ toàn là các quan lớn, quý phu nhân, thiếu gia tiểu thư, mỗi lần ra ngoài đều ngồi xe ngựa hoặc kiệu mềm, thậm chí trong phủ chỉ cần đi xa một chút cũng đã phải dùng nhuyễn kiệu. Nay bị xiềng xích, bị buộc phải lê lết như chó trên quãng đường dài hơn mười dặm, tất cả chỉ còn biết quỳ rạp xuống đất mà thở dốc.
Cố Võ Thâm và Cố Võ Giang thì bận rộn vây quanh chăm sóc lão gia tử và lão phu nhân, trong khi những người khác bị trói thì chỉ có thể nằm bệt ra đất nghỉ tạm.
Mấy gia đình vốn thường ngày hay nịnh nọt, giờ đây nhìn về phía đám người nhà Tướng quân phủ với ánh mắt đầy hận ý, chỉ hận không thể xông tới mà cắn xé cho hả giận. Nào còn cái vẻ mặt a dua, xu nịnh như trước nữa?
Tô Thất, kiếp trước đã quen đi bộ, nhưng cơ thể của nguyên chủ - người mà nàng đang nhập vào, lại là kiểu đại tiểu thư “cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước”. Giờ đây phải đi đường dài như thế, chân nàng đau nhức và mỏi rã rời, thật sự không chịu nổi nữa.
Cố Bắc Hà bước tới, đón lấy Đại Bảo và Nhị Bảo từ tay Tô Thất. Nhìn sắc mặt tiểu cô nương đã tái nhợt vì kiệt sức, hắn đau lòng nói:
“Tẩu tử, để ta cõng Đại Bảo cho.”
“Chờ một lát nữa nhị ca ngươi đến thì cõng,” Tô Thất vừa nói, vừa ngồi phịch xuống đất trống, xoa nắn đôi chân đang nhức mỏi.
Cố Bắc Hà đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt ngại ngùng, thấp giọng hỏi:
“Nhị tẩu, ngồi như thế này… có phải là khó coi lắm không?”
Tô Thất thở dài, chẳng còn bận tâm gì đến thể diện hay hình tượng nữa. Trong tình cảnh gặp nạn thế này, lo giữ được mạng đã là tốt, ai còn hơi đâu nghĩ đến vẻ bề ngoài? Nàng đáp:
“Bắc Hà, mau tranh thủ tìm tư thế thoải mái nhất mà nghỉ ngơi. Mười lăm phút trôi qua nhanh lắm.”
Nghe vậy, Cố Bắc Hà cũng ngồi bệt xuống đất, bắt chước nàng xoa bóp chân.
Những thứ nữ khác xung quanh thấy thế cũng rụt rè làm theo, bắt chước Tô Thất ngồi xuống xoa chân, chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư kiêu sa thường ngày của Cố phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tiểu Nhã, mang theo mấy tiểu thiếp của Cố Bắc Hàn, vây quanh bên người đại phu nhân Trương Vân Ngọc. Khi nàng ta nhìn thấy Tô Thất và đám người ngồi bệt xuống đất không màng hình tượng, trong lòng cũng hơi dao động.
Nhưng Trương Vân Ngọc chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh miệt:
“Đúng là không ra thể thống gì! Nhà nào lại có nàng dâu chẳng biết hầu hạ bà mẫu, chỉ lo cho bản thân mình hưởng lạc như vậy? Sau này kiểu người này sẽ ra sao chứ?”
Ở một góc khác, Cố Bắc Hành đang nắm gông xiềng trên tay, đi đến bắt chuyện với Lão Hoàng Đầu. Có vẻ Lão Hoàng Đầu khá khách khí với hắn, nên lúc phân phát đồ ăn, ông ta đặc biệt đưa thêm cho Cố Bắc Hành một chiếc bánh ngô.
Cầm trên tay năm cái bánh ngô, Cố Bắc Hành không hề đi về phía cha mẹ mình…
Hắn hiểu rõ, trong lòng Liễu di nương lúc nào cũng chỉ có cha hắn và chủ mẫu. Lần này đi cũng là vì nghe nàng nhắc mãi chuyện phải hiếu thuận với đại phu nhân.
Cố Bắc Hành bước thẳng tới bên cạnh Tô Thất.
“Bắc Hà, các ngươi mau đi lĩnh bánh ngô đi.”
“Hảo!” Cố Bắc Hà lập tức đứng dậy, cùng Cố Bắc Đình và Cố Bắc Tinh xếp hàng nhận bánh ngô.
Tô Thất nhận lấy túi nước từ tay Cố Bắc Hành, nghe hắn dặn dò:
“Ngươi cắn một miếng bánh ngô trước, sau đó uống một ngụm nước. Nước trong miệng sẽ giúp bánh ngô mềm ra, dễ ăn hơn.”
Nàng uống liền mấy hớp nước từ túi, rồi đặt túi nước qua một bên. Trong đầu nàng lại nhớ tới những chiếc ấm nước đủ kiểu đang cất trong không gian của mình. Nếu không phải bây giờ bất tiện, nàng cũng đã lấy ra dùng rồi.
Tô Thất lục trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay. Hai huynh đệ Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức tròn xoe mắt nhìn. Bọn trẻ biết, khăn tay của mẫu thân không chỉ dùng để lau mặt mà thường hay giấu những món ăn ngon bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro