Chương 43
2024-09-05 20:06:20
Anh chăm chú nghe Khải Trạch này bày kế, tiếp nhận một cách không thể nghiêm túc hơn.
“Năng lực ?!”
“Đúng vậy !! Có bao nhiêu xài bấy nhiêu !! Có gì tận dụng nấy “.
“Ví như ..” . Tiêu Khải Trạch gãi gãi đầu nghĩ một hồi : “... ông nội Lăng “
"12"
Tiêu Khải Trạch nhướn mày ra hiệu, chả biết Lăng Quân có hiểu hay không rồi lăn quay ra ngủ . Mặc anh ngồi ngâm ở đấy không biết qua bao lâu .
Đúng 7 giờ tối, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài cổng khu nghỉ dưỡng .
Mộng Đình quần áo tươm tất mau chóng đi ra .
Chiếc xe tới sau 30 phút chạy đường . Cô xuống xe đưa thiệp mời cho nhân viên an ninh kiểm tra rồi vui vẻ đi vào .
Bên trong đã vô cùng đông đúc, người đi qua đi lại tấp nập như chảy hội, không gian bên trong được thiết kế mang cảm giác cổ xưa, hoài niệm, trang trọng vô cùng phù hợp với dòng tranh được bày trí ở đây .
Cô thích thú đến ngắm nghía từng bức tranh một . Mỗi một bức đều mang một phong thái riêng, chủ đề riêng được khắc vô cùng sắc xảo sinh động cảm giác vô cùng chân thực .
Rất nhiều lời khen, cái gật đầu tán thưởng ngưỡng mộ hiện diện .
Mộng Đình đều xem hết một lượt toàn bộ triển lãm dừng tại bức tranh cuối cùng cũng đã 1 tiếng trôi qua .
Một người đàn ông chống gậy bước tới cách cô tầm 3 bước chân, tuy lớn tuổi cũng phải tầm 70 tuổi hơn nhưng cả người lại vô cùng khí chất nhã nhặn .
Mộng Đình thấy có người tới gật đầu chào hỏi qua, bước sang một bước nhường chỗ rồi cũng không mấy để ý tới vẫn chăm chú nhìn lên trước soi xét cẩn thẩn toàn bộ bức tranh .
Hai người đứng đó một lúc vẫn không có ai di chuyển, cũng không ai lên tiếng gì . Ông cụ Lăng thấy thái độ thờ ơ trực tiếp bơ qua mình của cô mà vẫn cứ ngỡ ngàng . Trong buổi triển lãm này, nếu hỏi 10 người thì 11 người biết ông là ai, người người mong muốn tới gần bắt tay trò chuyện vài câu nhiều không đếm xuể dù sao ông là nhân vật đã từng làm mưa làm gió trong việc thúc đẩy kinh tế nước nhà thế mà cô cư nhiên lại bỏ qua cơ hội tốt dậy ngay trước mặt mình .
Lăng Minh Đức vội vuốt vuốt bộ râu không khỏi nghĩ ngợi . Ha cháu dâu tương lai này đúng là khác biệt chẳng trách thằng Quân tán mãi mà vẫn chưa thu được gì .
“Cháu thấy bức này thế nào ?!” – Ông cụ Lăng nắng giọng hỏi .
Mộng Định vẫn đang cặm cụi thi chép lại một vài phát hiện vào điện thoại ngỡ không phải hỏi mình lên không mấy bận tâm . Một hồi sau vẫn không thấy tiếng trả lời nào vọng lại bất đắc dĩ ông cụ lại họ họ mấy cái như ra hiệu . Cô giờ mới để ý xoay người nhìn quanh chỉ có mình ông cụ và cô đứng đây không hỏi cô thì hỏi ai vào đây nữa :
“Ông hỏi cháu ạ?!”
Ông cụ thấy cô cuối cùng cũng chịu để ý tới vội vàng mừng rỡ gật đầu .
“Dạ.... Rất buồn ạ".
Câu trả lời nằm ngoài óc suy nghĩ của ông cụ, Lăng Minh Đức cứ ngỡ cô sẽ khen tới tấp, dùng nhiều những lời lẽ có cánh hoặc đơn giản sẽ nói nó là một bức tranh rất đẹp chẳng ngờ đâu lại được một chữ “buồn “ từ cô .
Mộng đình nói đúng bức tranh quả thực rất buồn sầu, nếu ai chăm chú để ý kĩ về từng nét khác chạm trên đó rồi mang ra cảm nhận sẽ cảm nhận được vô cùng rõ nét tâm tư buồn rầu của tác giả khi làm bức tranh này . Và người có thể thấy được điều này không nhiều kể cả những người thưởng tranh lâu năm chưa chắc đã nhìn ra .
Ông nội Lăng cười lớn mang vẻ hài lòng : “ Đúng là rất buồn ... nhưng mà nó không chỉ có nỗi buồn của gì phải ? “
“Buồn rầu, u uất,đau đớn,tuyệt vọng còn có ... cả một chút vui mừng .”- Mộng Đình nói một tràng lỗi hết những gì mình cảm nhận được từ bức tranh này cho ông cụ nghe .
Ông cụ nghe những lời này tim bất giác thấy nhói lại : “hahahha một cô gái thông minh .... thế chứ có đoán được nó được làm vào hoàn cảnh nào không ?”
“Lúc tác giả có ý muốn ... rời khỏi thế giới này .” . Trong tất cả những bức được bày trí ở đây có lẽ bức ảnh tranh trước mặt để lại ấn tượng sâu đậm với cô nhất, cô có thể nhận ra cảm xúc trong bức tranh vô cùng giống với khoảnh khắc cô gái 12 tuổi đầy yếu ớt tuyệt vọng cứa con dao sắc nhọn lên cổ tay của mình, máu theo vết cứa rạch mà chảy loang lổ đến ghê người nhưng trên gương mặt nhợt nhạt trắng bệch lại hiện lên một nụ cười mãn nguyện . Đúng cô gái chẳng ai khác chính là Chủ Mộng Đình cô . Người đã từng không còn thiết tha với cứ điều gì trên cuộc đời à không giờ hình như vẫn vậy nhưng cô tỉnh táo hơn sẽ không làm bản thân mình đau đớn theo cách ngu ngốc đó, sống một cuộc sống tẻ nhạt qua ngày cũng không phải không làm được .
Không có ai biết chuyện này ngoại trừ người lại công tốt bụng phát hiện cô trong con ngõ vắng toàn thân lạnh ngắt đơ cứng giữa trời đông giá buốt . Vết sẹo trên cổ tay cũng được cô lấy một chiếc vòng dây màu đỏ uấn nhiều sợi quấn quanh che đi nên không ai phát hiện ra kể cả Hứa San cũng không biết đến chuyện này.
Ngẫm nghĩ lại thì sự kiện đó cũng chỉ một trong quá nhiều nốt trầm của cuộc đời cô, quá khứ được dội lại nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh đón nhận vì đơn giản nếu ở thời điểm đó quay lại một lần nữa lựa chọn của cô vẫn vậy không thay đổi .
“Năng lực ?!”
“Đúng vậy !! Có bao nhiêu xài bấy nhiêu !! Có gì tận dụng nấy “.
“Ví như ..” . Tiêu Khải Trạch gãi gãi đầu nghĩ một hồi : “... ông nội Lăng “
"12"
Tiêu Khải Trạch nhướn mày ra hiệu, chả biết Lăng Quân có hiểu hay không rồi lăn quay ra ngủ . Mặc anh ngồi ngâm ở đấy không biết qua bao lâu .
Đúng 7 giờ tối, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài cổng khu nghỉ dưỡng .
Mộng Đình quần áo tươm tất mau chóng đi ra .
Chiếc xe tới sau 30 phút chạy đường . Cô xuống xe đưa thiệp mời cho nhân viên an ninh kiểm tra rồi vui vẻ đi vào .
Bên trong đã vô cùng đông đúc, người đi qua đi lại tấp nập như chảy hội, không gian bên trong được thiết kế mang cảm giác cổ xưa, hoài niệm, trang trọng vô cùng phù hợp với dòng tranh được bày trí ở đây .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thích thú đến ngắm nghía từng bức tranh một . Mỗi một bức đều mang một phong thái riêng, chủ đề riêng được khắc vô cùng sắc xảo sinh động cảm giác vô cùng chân thực .
Rất nhiều lời khen, cái gật đầu tán thưởng ngưỡng mộ hiện diện .
Mộng Đình đều xem hết một lượt toàn bộ triển lãm dừng tại bức tranh cuối cùng cũng đã 1 tiếng trôi qua .
Một người đàn ông chống gậy bước tới cách cô tầm 3 bước chân, tuy lớn tuổi cũng phải tầm 70 tuổi hơn nhưng cả người lại vô cùng khí chất nhã nhặn .
Mộng Đình thấy có người tới gật đầu chào hỏi qua, bước sang một bước nhường chỗ rồi cũng không mấy để ý tới vẫn chăm chú nhìn lên trước soi xét cẩn thẩn toàn bộ bức tranh .
Hai người đứng đó một lúc vẫn không có ai di chuyển, cũng không ai lên tiếng gì . Ông cụ Lăng thấy thái độ thờ ơ trực tiếp bơ qua mình của cô mà vẫn cứ ngỡ ngàng . Trong buổi triển lãm này, nếu hỏi 10 người thì 11 người biết ông là ai, người người mong muốn tới gần bắt tay trò chuyện vài câu nhiều không đếm xuể dù sao ông là nhân vật đã từng làm mưa làm gió trong việc thúc đẩy kinh tế nước nhà thế mà cô cư nhiên lại bỏ qua cơ hội tốt dậy ngay trước mặt mình .
Lăng Minh Đức vội vuốt vuốt bộ râu không khỏi nghĩ ngợi . Ha cháu dâu tương lai này đúng là khác biệt chẳng trách thằng Quân tán mãi mà vẫn chưa thu được gì .
“Cháu thấy bức này thế nào ?!” – Ông cụ Lăng nắng giọng hỏi .
Mộng Định vẫn đang cặm cụi thi chép lại một vài phát hiện vào điện thoại ngỡ không phải hỏi mình lên không mấy bận tâm . Một hồi sau vẫn không thấy tiếng trả lời nào vọng lại bất đắc dĩ ông cụ lại họ họ mấy cái như ra hiệu . Cô giờ mới để ý xoay người nhìn quanh chỉ có mình ông cụ và cô đứng đây không hỏi cô thì hỏi ai vào đây nữa :
“Ông hỏi cháu ạ?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ thấy cô cuối cùng cũng chịu để ý tới vội vàng mừng rỡ gật đầu .
“Dạ.... Rất buồn ạ".
Câu trả lời nằm ngoài óc suy nghĩ của ông cụ, Lăng Minh Đức cứ ngỡ cô sẽ khen tới tấp, dùng nhiều những lời lẽ có cánh hoặc đơn giản sẽ nói nó là một bức tranh rất đẹp chẳng ngờ đâu lại được một chữ “buồn “ từ cô .
Mộng đình nói đúng bức tranh quả thực rất buồn sầu, nếu ai chăm chú để ý kĩ về từng nét khác chạm trên đó rồi mang ra cảm nhận sẽ cảm nhận được vô cùng rõ nét tâm tư buồn rầu của tác giả khi làm bức tranh này . Và người có thể thấy được điều này không nhiều kể cả những người thưởng tranh lâu năm chưa chắc đã nhìn ra .
Ông nội Lăng cười lớn mang vẻ hài lòng : “ Đúng là rất buồn ... nhưng mà nó không chỉ có nỗi buồn của gì phải ? “
“Buồn rầu, u uất,đau đớn,tuyệt vọng còn có ... cả một chút vui mừng .”- Mộng Đình nói một tràng lỗi hết những gì mình cảm nhận được từ bức tranh này cho ông cụ nghe .
Ông cụ nghe những lời này tim bất giác thấy nhói lại : “hahahha một cô gái thông minh .... thế chứ có đoán được nó được làm vào hoàn cảnh nào không ?”
“Lúc tác giả có ý muốn ... rời khỏi thế giới này .” . Trong tất cả những bức được bày trí ở đây có lẽ bức ảnh tranh trước mặt để lại ấn tượng sâu đậm với cô nhất, cô có thể nhận ra cảm xúc trong bức tranh vô cùng giống với khoảnh khắc cô gái 12 tuổi đầy yếu ớt tuyệt vọng cứa con dao sắc nhọn lên cổ tay của mình, máu theo vết cứa rạch mà chảy loang lổ đến ghê người nhưng trên gương mặt nhợt nhạt trắng bệch lại hiện lên một nụ cười mãn nguyện . Đúng cô gái chẳng ai khác chính là Chủ Mộng Đình cô . Người đã từng không còn thiết tha với cứ điều gì trên cuộc đời à không giờ hình như vẫn vậy nhưng cô tỉnh táo hơn sẽ không làm bản thân mình đau đớn theo cách ngu ngốc đó, sống một cuộc sống tẻ nhạt qua ngày cũng không phải không làm được .
Không có ai biết chuyện này ngoại trừ người lại công tốt bụng phát hiện cô trong con ngõ vắng toàn thân lạnh ngắt đơ cứng giữa trời đông giá buốt . Vết sẹo trên cổ tay cũng được cô lấy một chiếc vòng dây màu đỏ uấn nhiều sợi quấn quanh che đi nên không ai phát hiện ra kể cả Hứa San cũng không biết đến chuyện này.
Ngẫm nghĩ lại thì sự kiện đó cũng chỉ một trong quá nhiều nốt trầm của cuộc đời cô, quá khứ được dội lại nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh đón nhận vì đơn giản nếu ở thời điểm đó quay lại một lần nữa lựa chọn của cô vẫn vậy không thay đổi .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro