Điên Tiết
2024-12-24 08:56:31
Ngày hôm sau...
Tan họp xong thấy vẫn còn khá sớm, nên Mã Cận Nam đến nhà thăm tiểu Thịnh vì quá nhớ con. Trước đây anh thấy nhiều người thay đổi hẳn khi lập gia đình, giờ anh mới hiểu lý do. Thực sự bên ngoài cuộc vui thế nào cũng không bằng những lúc bên con, cảm thấy hạnh phúc, bình yên lạ thường.
“ Kỳ Phương đâu rồi dì?
Cùng bà Kỳ lên phòng với tiểu Thịnh, nhưng bên trong chỉ có một mình cậu bé quơ tay múa chân, cánh cửa phòng tắm cũng đang mở nên khiến cho Mã Cận Nam thắc mắc.
“ Kỳ Phương đi tiệc cưới của bạn học, ban đầu cũng không định đi nhưng dì đốc thúc ra ngoài cho khuây khỏa, chứ từ lúc mang thai tiểu Thịnh đến giờ chẳng có đi đâu, cứ ru rú trong nhà dì sợ bị stress. ”
Con xin lỗi! ”
Bà Kỳ buồn rầu thở dài, sau đó đặt tay lên vai Mã Cận Nam vỗ vỗ, lên tiếng:
“ Hai đứa không có duyên nợ cố gắng quá cũng không được, lại khổ cho tất cả. Thôi con hâm nóng lại sữa cho tiểu Thịnh ăn đi, dì còn chút việc nhà phải làm.”
"Da!"
Sau đó, trong phòng chỉ còn hai ba con, Mã Cận Nam vừa cho tiểu Thịnh ăn sữa vừa trầm tư thấy rõ, nhưng nhanh chóng mỉm cười bởi khuôn miệng bú mút của cậu bé, giây phút bình yên sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Mẹ giận lẫy ba không chịu kết hôn thì phải làm sao đây?”
Lúc trước cao ngạo hùng hồn, bây giờ tự dưng năn nỉ thì anh thấy mình‘hèn’ quá
Không được!
Mười giờ tối, Mã Cận Nam buồn bực cáu kỉnh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, tiểu Thịnh hiện tại đã ngủ ngoan trong nôi, vô cùng dễ chịu không hề quấy khóc tìm mẹ.
Vào đúng lúc này, bỗng dưng có một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng nhà Kỳ Phương. Mã Cận Nam càng lúc càng tò mò chăm chú quan sát thêm nữa, khi đã hơn năm phút chẳng thấy một ai bước ra.
Ở bên trong xe hiện tại chỉ có Kỳ Phương và Hàn Tử Lương, Hàn Sướng vẫn còn ở lại quẩy cùng với bạn học. Lúc tối, hai anh em tới đây đón cô đi cùng, do anh ấy và chú rể là đồng nghiệp. Và khi nãy nghe cô bảo sẽ bắt taxi về trước để chăm tiểu Thịnh thì anh ấy lập tức ngăn lại, tự mình lái xe đưa cô về nhà.
“ Cảm ơn anh nha, phiền anh quá!”
“ Anh luôn mong bị em phiền mà, ngược lại em không muốn làm phiền anh thôi.”
Kỳ Phương gượng cười, ánh mắt xao động vốn cảm nhận được tình ý của Hàn Tử Lương. Sau đó, anh ấy lại lên tiếng:
“ Em và chủ tịch Mã thế nào rồi?”
Chúng em quyết định làm bạn nuôi con.”
“ Vậy là anh vẫn còn cơ hội, đúng không?
Kỳ Phương ngẩng nhìn Hàn Tử Lương, chỉ là trong cô hoàn toàn chẳng có một cảm xúc đặc biệt, trái tim vẫn luôn ổn định mỗi khi cả hai tiếp xúc, khắc hẳn với những lần cô bên cạnh Mã Cận Nam.
“ Anh Tử Lương, chúng ta không thể đâu, lúc trước hay hiện tại, tương lai đều không thể.”
“ Sao em không thử đi, thử chấp nhận tình cảm của anh."
Kỳ Phương cười nhạt lắc đầu, đôi mắt to tròn chợt nhìn xa xăm xuyên qua lớp cửa kính của xe ô tô, nói:
“ Em đã thử rồi, em đã từng bảo trái tim mình hãy chấp nhận anh, nhưng không thể...!”
Ở trên phòng ngủ của Kỳ Phương hiện tại, ruột gan Mã Cận Nam nóng như lửa thiêu đốt, anh muốn biết rốt cuộc trong xe đó là ai, tại sao nhiều phút trôi qua như vậy vẫn cứ đứng yên một chỗ. (D)
Và cuối cùng, đến khi Mã Cận Nam sắp mất kiên nhẫn định sẽ đi xuống chính mình kiểm tra, thì bỗng dưng hai cánh cửa xe ô tô cùng lúc được đẩy mở, hai người bên trong nhanh chóng xuất hiện, chính là Kỳ Phương và Hàn Tử Lương.
‘Kỳ Phương đi cùng với anh ta ư? ”
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho Mã Cận Nam trở nên ‘ nóng nực ’ mặc dù không khí bên ngoài lạnh giá, mặt mày đỏ trạch tức giận vô cùng.
“ Em khoác áo vào đi, em vừa sinh chỉ mới hai tháng thôi, nhiễm lạnh không tốt cho sức khỏe.”
Kỳ Phương nhìn xuống chiếc áo vest trên vai, sau đó định lấy ra khỏi thì Hàn Tử Lương đặt tay lên vai kiên quyết giữ lại, lại nói:
"
Từ nay anh sẽ xem em như em gái của mình, em đừng nghĩ ngợi quá nhiều.
“ Nhưng mà làm sao em trả cho anh, với lại từ đây vào nhà cũng không xa lắm...”
“ Vài hôm nữa tiểu Sướng qua chơi thì em gửi cho em ấy, nhanh vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm!”
Kỳ Phương gật đầu, ánh mắt chứa đầy cảm tình dành cho Hàn Tử Lương, nhưng không phải là tình cảm đặc biệt, chỉ là người anh thân thiết.
‘Dạ, tạm biệt anh!”
Từ bên ngoài cổng Kỳ Phương đã thấy xe ô tô của Mã Cận Nam sử dụng đi làm, nên cũng không quá ngạc nhiên khi anh xuất hiện trong phòng. Tuy nhiên, ánh mắt của anh hôm nay nhìn cô trông rất lạ, thậm chí có cả thái độ đang vô cùng điên tiết tức giận kia.
Thế nhưng, Kỳ Phương vẫn bình tĩnh lên tiếng:
"
“ Anh đến thăm con lâu chưa?”
Mã Cận Nam chậm chạp bước tới rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, đôi mắt gắt gao xoáy sâu vào đối phương, lên tiếng:
“ Em và anh ta làm gì trong xe gần hai mươi phút? ”
Tan họp xong thấy vẫn còn khá sớm, nên Mã Cận Nam đến nhà thăm tiểu Thịnh vì quá nhớ con. Trước đây anh thấy nhiều người thay đổi hẳn khi lập gia đình, giờ anh mới hiểu lý do. Thực sự bên ngoài cuộc vui thế nào cũng không bằng những lúc bên con, cảm thấy hạnh phúc, bình yên lạ thường.
“ Kỳ Phương đâu rồi dì?
Cùng bà Kỳ lên phòng với tiểu Thịnh, nhưng bên trong chỉ có một mình cậu bé quơ tay múa chân, cánh cửa phòng tắm cũng đang mở nên khiến cho Mã Cận Nam thắc mắc.
“ Kỳ Phương đi tiệc cưới của bạn học, ban đầu cũng không định đi nhưng dì đốc thúc ra ngoài cho khuây khỏa, chứ từ lúc mang thai tiểu Thịnh đến giờ chẳng có đi đâu, cứ ru rú trong nhà dì sợ bị stress. ”
Con xin lỗi! ”
Bà Kỳ buồn rầu thở dài, sau đó đặt tay lên vai Mã Cận Nam vỗ vỗ, lên tiếng:
“ Hai đứa không có duyên nợ cố gắng quá cũng không được, lại khổ cho tất cả. Thôi con hâm nóng lại sữa cho tiểu Thịnh ăn đi, dì còn chút việc nhà phải làm.”
"Da!"
Sau đó, trong phòng chỉ còn hai ba con, Mã Cận Nam vừa cho tiểu Thịnh ăn sữa vừa trầm tư thấy rõ, nhưng nhanh chóng mỉm cười bởi khuôn miệng bú mút của cậu bé, giây phút bình yên sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Mẹ giận lẫy ba không chịu kết hôn thì phải làm sao đây?”
Lúc trước cao ngạo hùng hồn, bây giờ tự dưng năn nỉ thì anh thấy mình‘hèn’ quá
Không được!
Mười giờ tối, Mã Cận Nam buồn bực cáu kỉnh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, tiểu Thịnh hiện tại đã ngủ ngoan trong nôi, vô cùng dễ chịu không hề quấy khóc tìm mẹ.
Vào đúng lúc này, bỗng dưng có một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng nhà Kỳ Phương. Mã Cận Nam càng lúc càng tò mò chăm chú quan sát thêm nữa, khi đã hơn năm phút chẳng thấy một ai bước ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở bên trong xe hiện tại chỉ có Kỳ Phương và Hàn Tử Lương, Hàn Sướng vẫn còn ở lại quẩy cùng với bạn học. Lúc tối, hai anh em tới đây đón cô đi cùng, do anh ấy và chú rể là đồng nghiệp. Và khi nãy nghe cô bảo sẽ bắt taxi về trước để chăm tiểu Thịnh thì anh ấy lập tức ngăn lại, tự mình lái xe đưa cô về nhà.
“ Cảm ơn anh nha, phiền anh quá!”
“ Anh luôn mong bị em phiền mà, ngược lại em không muốn làm phiền anh thôi.”
Kỳ Phương gượng cười, ánh mắt xao động vốn cảm nhận được tình ý của Hàn Tử Lương. Sau đó, anh ấy lại lên tiếng:
“ Em và chủ tịch Mã thế nào rồi?”
Chúng em quyết định làm bạn nuôi con.”
“ Vậy là anh vẫn còn cơ hội, đúng không?
Kỳ Phương ngẩng nhìn Hàn Tử Lương, chỉ là trong cô hoàn toàn chẳng có một cảm xúc đặc biệt, trái tim vẫn luôn ổn định mỗi khi cả hai tiếp xúc, khắc hẳn với những lần cô bên cạnh Mã Cận Nam.
“ Anh Tử Lương, chúng ta không thể đâu, lúc trước hay hiện tại, tương lai đều không thể.”
“ Sao em không thử đi, thử chấp nhận tình cảm của anh."
Kỳ Phương cười nhạt lắc đầu, đôi mắt to tròn chợt nhìn xa xăm xuyên qua lớp cửa kính của xe ô tô, nói:
“ Em đã thử rồi, em đã từng bảo trái tim mình hãy chấp nhận anh, nhưng không thể...!”
Ở trên phòng ngủ của Kỳ Phương hiện tại, ruột gan Mã Cận Nam nóng như lửa thiêu đốt, anh muốn biết rốt cuộc trong xe đó là ai, tại sao nhiều phút trôi qua như vậy vẫn cứ đứng yên một chỗ. (D)
Và cuối cùng, đến khi Mã Cận Nam sắp mất kiên nhẫn định sẽ đi xuống chính mình kiểm tra, thì bỗng dưng hai cánh cửa xe ô tô cùng lúc được đẩy mở, hai người bên trong nhanh chóng xuất hiện, chính là Kỳ Phương và Hàn Tử Lương.
‘Kỳ Phương đi cùng với anh ta ư? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho Mã Cận Nam trở nên ‘ nóng nực ’ mặc dù không khí bên ngoài lạnh giá, mặt mày đỏ trạch tức giận vô cùng.
“ Em khoác áo vào đi, em vừa sinh chỉ mới hai tháng thôi, nhiễm lạnh không tốt cho sức khỏe.”
Kỳ Phương nhìn xuống chiếc áo vest trên vai, sau đó định lấy ra khỏi thì Hàn Tử Lương đặt tay lên vai kiên quyết giữ lại, lại nói:
"
Từ nay anh sẽ xem em như em gái của mình, em đừng nghĩ ngợi quá nhiều.
“ Nhưng mà làm sao em trả cho anh, với lại từ đây vào nhà cũng không xa lắm...”
“ Vài hôm nữa tiểu Sướng qua chơi thì em gửi cho em ấy, nhanh vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm!”
Kỳ Phương gật đầu, ánh mắt chứa đầy cảm tình dành cho Hàn Tử Lương, nhưng không phải là tình cảm đặc biệt, chỉ là người anh thân thiết.
‘Dạ, tạm biệt anh!”
Từ bên ngoài cổng Kỳ Phương đã thấy xe ô tô của Mã Cận Nam sử dụng đi làm, nên cũng không quá ngạc nhiên khi anh xuất hiện trong phòng. Tuy nhiên, ánh mắt của anh hôm nay nhìn cô trông rất lạ, thậm chí có cả thái độ đang vô cùng điên tiết tức giận kia.
Thế nhưng, Kỳ Phương vẫn bình tĩnh lên tiếng:
"
“ Anh đến thăm con lâu chưa?”
Mã Cận Nam chậm chạp bước tới rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, đôi mắt gắt gao xoáy sâu vào đối phương, lên tiếng:
“ Em và anh ta làm gì trong xe gần hai mươi phút? ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro