Trách
2024-12-24 08:56:31
Một tháng sau...
Thời gian êm đềm trôi qua, tiểu Thịnh nay đã cứng cáp hơn nhiều, bụ bẫm đáng yêu và vô cùng đẹp trai giống hệt như ai đó.
“ Nay con đưa hai mẹ của tiểu Phương đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với tiêm ngừa cho tiểu Thịnh hả?”
“ Dạ, con đi ngay đây!”
Mã Cận Nam gấp gáp nhồi nhét thức ăn, vừa nói vừa nâng cánh tay nhìn vào đồng hồ, do tối qua đi công tác về trễ và mệt quá nên sáng nay dậy muộn.
“ Từ từ thôi, con ăn như thể không tốt cho dạ dày chút nào.”
“ Vừa đói vừa gấp mẹ ạ! "
Và rồi, Mã Cận Nam lập tức cầm lên tách cafe thưởng thức, vốn đi mỗi buổi sáng anh phải có một ly cafe mới có thể tỉnh táo làm việc cả ngày dài.
“ Con và tiểu Phương định thế này hoài sao? Mẹ thấy con bé buồn lắm, tâm lý sau sinh rất dễ bị trầm cảm, công việc thì công việc nhưng con phải quan tâm hai mẹ con nhiều vào, cứ như vậy mẹ thấy chẳng ổn chút nào.”
Hành động Mã Cận Nam chậm lại, tách cafe trên miệng bất động rồi từ từ hạ xuống, đôi mắt rũ xuống dao động, sau đó cất tiếng:
“ Con bảo kết hôn nhưng cô ấy không chịu.”
“ Đến giờ con vẫn không có tình cảm với tiểu Phương sao? ”
“ Thôi trễ rồi, con phải đi.”
Mã Cận Nam lập tức đứng dậy, cầm lên áo vest vắt vào cánh tay nhanh chóng sải bước rời đi, trốn tránh câu hỏi của bà Kiều Hoa.
Việc đưa tiểu Thịnh đi kiểm tra sức khỏe và tiêm ngừa đã được Kỳ Phương thông báo với Mã Cận Nam từ một tuần trước, cô không ngại tiếp xúc vì sợ để con chịu thiệt thòi.
Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra hàng loạt cả hai ngồi đợi bên ngoài như các cặp vợ chồng, để gặp bác sĩ theo dõi đưa ra lời khuyên cần bổ sung điều gì. Ngược lại, các chị vợ đang ganh tỵ với Kỳ Phương, khi vừa có ‘ chồng ′ đẹp trai vừa thương con thương vợ, khi suốt cả buổi ôm khư khư tiểu Thịnh trên tay dỗ dành từng chút.
“ Cuối tuần tôi không bận, định đưa tiểu Thịnh về nhà chơi một vài hôm.”
Kỳ Phương ngồi bên cạnh gật đầu, bàn tay cầm cốc nước ấm xoa xoa. Thấy thế, Mã Cận Nam lại lên tiếng:
“ Không có em con chịu không? ”
“ Được mà, dì Hoa sang ngủ lần nào cũng chăm con hết. "
Một giờ đồng hồ sau, cả hai lên xe ra về, ngoài trời mùa đông rét lạnh nên ủ ấm cho tiểu Thịnh rất kỹ, cục bông mềm mại vô cùng đáng yêu.
Lúc này, chiếc xe ô tô dừng lại chờ đèn tín hiệu giao thông, trùng hợp bên đường chính là cửa hàng áo cưới lớn nhất thành phố Z. Chỉ là ánh mắt của Kỳ Phương vô tình lướt ngang, nhưng dừng lại tập trung nhìn vào đó rất lâu, đến khi chiếc xe ô tô tiếp tục di chuyển trên đường.
Và rồi, Kỳ Phương nở nụ cười nhẹ nhàng hài lòng với hiện tại, đưa tay cưng nựng gò má phúng phính đáng yêu của con trai, sau đó cầm lên bàn tay nhỏ nhắn được bao phủ trong bao tay, nói:
“ Bảo bối của mẹ mạnh mẽ và dũng cảm thật nha, tiêm nhưng không hề khóc luôn í, giỏi hơn cả mẹ luôn rồi. ”
Là con gái ai ai cũng muốn có một hôn lễ và một lần mặc chiếc váy cưới, tuy cô có buồn nhưng lại cảm thấy mãn nguyện khi ông trời ban cho cô tiểu Thịnh, lấp đầy và chữa lành trái tim cô...
Tất cả khoảnh khắc ấy đều thu hết vào trong đôi mắt Mã Cận Nam, sự nặng nề và suy tư thấy rõ, chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô ở hiện tại.
“ Kỳ Phương à...”
"Dạ...?"
Kỳ Phương ngẩng nhìn qua Mã Cận Nam, vẻ mặt tự nhiên nhưng vốn đang cố giả vờ, giữa cả hai để làm bạn đúng nghĩa thì thực sự không thể.
“ Xin lỗi em vì những lời nói lúc trước. ”
Kỳ Phương mỉm cười lắc đầu, lần nữa cúi nhìn xuống tiểu Thịnh, vừa trêu chọc cậu bé vừa lên tiếng đáp lời:
“ Em sai thật mà, lý do gì cũng không thể bao biện được sự ích kỷ đó của em. "
Ở trong không gian lúc này không phải chỉ có cả hai và tiểu Thịnh, còn có tài xế đang lái xe nên Mã Cận Nam tạm thời im lặng. Sau đó mười phút, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Kỳ Phương, anh phụ giúp cầm lấy túi xách cho cô để cô ẵm con vào nhà.
Và khi trong phòng chỉ còn cả hai, Mã Cận Nam chủ động mở lời:
“ Em đang trách tôi phải không? ”
Kỳ Phương thả tiểu Thịnh xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng cởi ra áo khoác bên ngoài cho cậu bé, nhàn nhạt hỏi lại:
“ Trách anh việc gì?
“ Nếu em không trách tôi, em sẽ không có thái độ như này đâu.”
Kỳ Phương chậm rãi đứng dậy đổi điện với Mã Cận Nam, từ tốn nhìn anh với sắc mặt cam chịu an phận, lên tiếng:
“ Em biết anh không hề yêu em mà em vẫn cố chấp, là chính em đã lừa anh lên giường để có tiểu Thịnh, vậy sao em trách anh được chứ, chẳng có lý do gì để trách anh hết. ”
Mã Cận Nam buồn bực đút tay vào túi chuyển dời tầm mắt ra cửa kính, vốn dĩ nghĩ Kỳ Phương đang ghim anh vì câu nói‘ tôi cũng không định sẽ chịu trách nhiệm với em và chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm với em, vốn dĩ chính em đã lừa tôi lên giường....
“ Không kết hôn thì thôi, là em lựa chọn đấy!”
Thời gian êm đềm trôi qua, tiểu Thịnh nay đã cứng cáp hơn nhiều, bụ bẫm đáng yêu và vô cùng đẹp trai giống hệt như ai đó.
“ Nay con đưa hai mẹ của tiểu Phương đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với tiêm ngừa cho tiểu Thịnh hả?”
“ Dạ, con đi ngay đây!”
Mã Cận Nam gấp gáp nhồi nhét thức ăn, vừa nói vừa nâng cánh tay nhìn vào đồng hồ, do tối qua đi công tác về trễ và mệt quá nên sáng nay dậy muộn.
“ Từ từ thôi, con ăn như thể không tốt cho dạ dày chút nào.”
“ Vừa đói vừa gấp mẹ ạ! "
Và rồi, Mã Cận Nam lập tức cầm lên tách cafe thưởng thức, vốn đi mỗi buổi sáng anh phải có một ly cafe mới có thể tỉnh táo làm việc cả ngày dài.
“ Con và tiểu Phương định thế này hoài sao? Mẹ thấy con bé buồn lắm, tâm lý sau sinh rất dễ bị trầm cảm, công việc thì công việc nhưng con phải quan tâm hai mẹ con nhiều vào, cứ như vậy mẹ thấy chẳng ổn chút nào.”
Hành động Mã Cận Nam chậm lại, tách cafe trên miệng bất động rồi từ từ hạ xuống, đôi mắt rũ xuống dao động, sau đó cất tiếng:
“ Con bảo kết hôn nhưng cô ấy không chịu.”
“ Đến giờ con vẫn không có tình cảm với tiểu Phương sao? ”
“ Thôi trễ rồi, con phải đi.”
Mã Cận Nam lập tức đứng dậy, cầm lên áo vest vắt vào cánh tay nhanh chóng sải bước rời đi, trốn tránh câu hỏi của bà Kiều Hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc đưa tiểu Thịnh đi kiểm tra sức khỏe và tiêm ngừa đã được Kỳ Phương thông báo với Mã Cận Nam từ một tuần trước, cô không ngại tiếp xúc vì sợ để con chịu thiệt thòi.
Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra hàng loạt cả hai ngồi đợi bên ngoài như các cặp vợ chồng, để gặp bác sĩ theo dõi đưa ra lời khuyên cần bổ sung điều gì. Ngược lại, các chị vợ đang ganh tỵ với Kỳ Phương, khi vừa có ‘ chồng ′ đẹp trai vừa thương con thương vợ, khi suốt cả buổi ôm khư khư tiểu Thịnh trên tay dỗ dành từng chút.
“ Cuối tuần tôi không bận, định đưa tiểu Thịnh về nhà chơi một vài hôm.”
Kỳ Phương ngồi bên cạnh gật đầu, bàn tay cầm cốc nước ấm xoa xoa. Thấy thế, Mã Cận Nam lại lên tiếng:
“ Không có em con chịu không? ”
“ Được mà, dì Hoa sang ngủ lần nào cũng chăm con hết. "
Một giờ đồng hồ sau, cả hai lên xe ra về, ngoài trời mùa đông rét lạnh nên ủ ấm cho tiểu Thịnh rất kỹ, cục bông mềm mại vô cùng đáng yêu.
Lúc này, chiếc xe ô tô dừng lại chờ đèn tín hiệu giao thông, trùng hợp bên đường chính là cửa hàng áo cưới lớn nhất thành phố Z. Chỉ là ánh mắt của Kỳ Phương vô tình lướt ngang, nhưng dừng lại tập trung nhìn vào đó rất lâu, đến khi chiếc xe ô tô tiếp tục di chuyển trên đường.
Và rồi, Kỳ Phương nở nụ cười nhẹ nhàng hài lòng với hiện tại, đưa tay cưng nựng gò má phúng phính đáng yêu của con trai, sau đó cầm lên bàn tay nhỏ nhắn được bao phủ trong bao tay, nói:
“ Bảo bối của mẹ mạnh mẽ và dũng cảm thật nha, tiêm nhưng không hề khóc luôn í, giỏi hơn cả mẹ luôn rồi. ”
Là con gái ai ai cũng muốn có một hôn lễ và một lần mặc chiếc váy cưới, tuy cô có buồn nhưng lại cảm thấy mãn nguyện khi ông trời ban cho cô tiểu Thịnh, lấp đầy và chữa lành trái tim cô...
Tất cả khoảnh khắc ấy đều thu hết vào trong đôi mắt Mã Cận Nam, sự nặng nề và suy tư thấy rõ, chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô ở hiện tại.
“ Kỳ Phương à...”
"Dạ...?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Phương ngẩng nhìn qua Mã Cận Nam, vẻ mặt tự nhiên nhưng vốn đang cố giả vờ, giữa cả hai để làm bạn đúng nghĩa thì thực sự không thể.
“ Xin lỗi em vì những lời nói lúc trước. ”
Kỳ Phương mỉm cười lắc đầu, lần nữa cúi nhìn xuống tiểu Thịnh, vừa trêu chọc cậu bé vừa lên tiếng đáp lời:
“ Em sai thật mà, lý do gì cũng không thể bao biện được sự ích kỷ đó của em. "
Ở trong không gian lúc này không phải chỉ có cả hai và tiểu Thịnh, còn có tài xế đang lái xe nên Mã Cận Nam tạm thời im lặng. Sau đó mười phút, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Kỳ Phương, anh phụ giúp cầm lấy túi xách cho cô để cô ẵm con vào nhà.
Và khi trong phòng chỉ còn cả hai, Mã Cận Nam chủ động mở lời:
“ Em đang trách tôi phải không? ”
Kỳ Phương thả tiểu Thịnh xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng cởi ra áo khoác bên ngoài cho cậu bé, nhàn nhạt hỏi lại:
“ Trách anh việc gì?
“ Nếu em không trách tôi, em sẽ không có thái độ như này đâu.”
Kỳ Phương chậm rãi đứng dậy đổi điện với Mã Cận Nam, từ tốn nhìn anh với sắc mặt cam chịu an phận, lên tiếng:
“ Em biết anh không hề yêu em mà em vẫn cố chấp, là chính em đã lừa anh lên giường để có tiểu Thịnh, vậy sao em trách anh được chứ, chẳng có lý do gì để trách anh hết. ”
Mã Cận Nam buồn bực đút tay vào túi chuyển dời tầm mắt ra cửa kính, vốn dĩ nghĩ Kỳ Phương đang ghim anh vì câu nói‘ tôi cũng không định sẽ chịu trách nhiệm với em và chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm với em, vốn dĩ chính em đã lừa tôi lên giường....
“ Không kết hôn thì thôi, là em lựa chọn đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro