Mình Kết Hôn Đi...
2024-12-24 08:56:31
Rất nhanh đến tiệc đầy tháng của tiểu Thịnh, được tổ chức tại nhà ông bà Kỳ, nhưng chỉ có gia đình hai bên và cô bạn thân Hàn Sướng.
Dù bận việc đến đâu, nhưng ngày quan trọng của con trai làm sao thiếu vắng Mã Cận Nam, ôm ấp tiểu Thịnh từ lúc vừa đến tới giờ.
“ Tiểu Thịnh giống con quá Cận Nam, hình như cái gì cũng giống.”
Bà Mã hết nhìn Mã Cận Nam đến nhìn xuống tiểu Thịnh trên tay anh, tuy còn rất nhỏ nhưng mũi, miệng, mắt, dáng mày, khuôn mặt đều như bản sao của anh.
Nghe thế, ai đó vui sướng mỉm cười, nói:
“ Là con photo ra mà, tất nhiên phải thế chứ! ”
Và rồi, bà Mã thở dài buồn rầu, từ tốn cất tiếng:
“ Phải chi Đại Kính được một nửa của con thì bác cũng không lo, định là kết hôn cho nó có trách nhiệm giảm bớt ăn chơi, nào ngờ đâu Ỷ Mễ... ”
Nhắc đến Nhạc Ỷ Mễ, Mã Cận Nam chợt nhớ đến chiều hôm đó cô ta tới tập đoàn tìm anh khóc lóc thê thảm bảo yêu anh ' tha thiết ’, còn nói sẽ cố gắng làm mẹ thật tốt cùng anh chăm sóc cho tiểu Thịnh, xem thằng bé như con ruột.
Việc Kỳ Phương mang thai hay đến lúc sinh chỉ có vài người được biết, cũng do anh đăng tải hình ảnh bàn tay của tiểu Thịnh đặt lên tay anh trên mạng xã hội ‘khoe mẽ ’ và cho những người ‘ có ý’ với anh từ bỏ, nên Nhạc Ỷ Mễ mới biết rằng anh đã làm ba.
Lúc này, Mã Cận Nam nhếch môi cười nhẹ một cái, đưa mắt nhìn qua bà Mã, nói:
“ Con thấy may mắn đấy chứ, nếu kết hôn thì bác còn lo hơn nữa.
"
Nói chuyện với bà Mã thêm vài câu thì bỗng dưng tiểu Thịnh vặn vẹo những nhẽo, thế là Mã Cận Nam bế theo con tìm kiếm Kỳ Phương, cho rằng thằng bé nhớ mẹ.
Ở xích đu bên trong, Kỳ Phương và Hàn Sướng ngồi cùng trò chuyện, do có nội, ngoại, gia đình của Mã Cận Nam nên cô ngại không dám ra đó, cứ trốn trong đây với bạn thân.
“ Anh hai tớ bảo ngày mai cậu đến bệnh viện thì báo với anh ấy, anh ấy đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe cho nhanh í.”
“ Thôi phiền anh Tử Lương lắm, tớ hút sữa mà, để tiểu Thịnh ở nhà cho bà một buổi cũng được.”
“ Là anh hai tớ...”
Bỗng dưng, tiếng hắng giọng nam tính vang lên khiến câu nói của Hàn Sướng không được trọn vẹn, hình ảnh Mã Cận Nam bế tiểu Thịnh trên tay cũng nhanh chóng được thu vào mắt của cô ấy, sau đó lập tức huých khuỷu tay vào người Kỳ Phương ám hiệu.
“ Con hình như đòi em đấy. ”
Kỳ Phương vội vàng đứng dậy bước tới đưa tay ôm lấy cực cưng của cô, khoảng cách cả hai rất gần có thể cảm nhận hơi thở. Trùng hợp, điện thoại của Hàn Sướng reo vang, cô ấy luýnh quýnh cầm theo bước về hướng bếp nghe máy, không gian nơi đây chỉ còn hai người và tiểu Thịnh lim dim buồn ngủ.
“ Ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?”
Kỳ Phương lịch sự gật đầu, nhỏ nhẹ trả lời:
"Da."
Mấy giờ? ”
Kỳ Phương ngẩng nhìn Mã Cận Nam, nhưng trong đôi mắt giờ đây đã nhạt nhòa cảm xúc dành cho anh, yêu đến đâu thì cũng có ngày phai dần, lòng cô hiện tại đã nguội lạnh.
“ Có gì không? ”
“ Tôi đưa em đi.”
‘Không cần đâu, phiền anh lắm, anh bận nhiều việc vậy mà.”
Sau đó, Kỳ Phương cúi nhìn rồi hôn vào phần bụng của tiểu Thịnh, nói tiếp:
“ Mẹ cho cực cưng của mẹ ngủ nha ~”
Nhìn theo bóng dáng Kỳ Phương bước đi, tâm tình Mã Cận Nam thực sự phức tạp. Suốt mấy tháng qua anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt nhất là một tháng qua khi đứa bé chào đời, chỉ là muốn có thêm thời gian để xác định trái tim mình thực sự rung động với đối phương hay không, hay là cảm xúc nhất thời thấy cô đáng thương khi sinh con cho mình.
Tiểu Thịnh vô cùng dễ chịu, chỉ cần ăn no là say sưa nằm ngủ, ít khi quấy khóc. Lúc này, Kỳ Phương thơ thẩn ngồi bên chiếc nôi ngắm nhìn con trai say giấc, rồi lặng lẽ tuôn rơi hai hàng nước mắt mặn chát.
Con ơi, mẹ xin lỗi!
Cạch...
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra, Mã Cận Nam chậm chạp bước vào đi tới gần hai mẹ con Kỳ Phương. Biết thế, cô lập tức đưa tay lau chùi giấu giếm cảm xúc ở hiện tại, cố tỏ ra bình thường mạnh mẽ nhất có thể.
“ Mình kết hôn đi!”
Kỳ Phương nhàn nhạt hỏi lại:
“ Để làm gì? ”
Sau đó, Kỳ Phương đứng dậy xoay người đối diện với Mã Cận Nam, nói tiếp:
“ Nếu như để cho tiểu Thịnh có một gia đình thì thực sự không cần, em nghĩ chỉ cần chúng ta dành cho con đầy đủ tình thương chắc chắn thắng bé sẽ cảm thấy hạnh phúc. Bên ngoài cũng có rất nhiều gia đình tan vỡ, nhưng con họ vẫn phát triển rất tốt, như anh vậy. Em biết và chắc chắn rằng, anh sẽ là người ba tốt và trách nhiệm!
‘Quyết định của em là vậy sao? ”
‘Ngay từ ban đầu em đã sai, em không muốn bản thân tiếp tục cố chấp lại sai lầm thêm lần nữa.”
Lồng ngực Mã Cận Nam phập phồng nhè nhẹ, hơi thở nặng nề phả ra đều đặn từng lần, đôi mắt chăm chú nhìn cô có chút lay động, cuối cùng tự cao đút tay vào túi, nói:
“ Em yên tâm, dù chúng ta có thế nào thì tôi cũng sẽ không để con thiệt thòi hay thiếu thốn bất cứ thứ gì. ”
“ Em biết mà! Sau này việc của con, em chắc chắn em sẽ nói cho anh, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng với một tư cách khác.
Dù bận việc đến đâu, nhưng ngày quan trọng của con trai làm sao thiếu vắng Mã Cận Nam, ôm ấp tiểu Thịnh từ lúc vừa đến tới giờ.
“ Tiểu Thịnh giống con quá Cận Nam, hình như cái gì cũng giống.”
Bà Mã hết nhìn Mã Cận Nam đến nhìn xuống tiểu Thịnh trên tay anh, tuy còn rất nhỏ nhưng mũi, miệng, mắt, dáng mày, khuôn mặt đều như bản sao của anh.
Nghe thế, ai đó vui sướng mỉm cười, nói:
“ Là con photo ra mà, tất nhiên phải thế chứ! ”
Và rồi, bà Mã thở dài buồn rầu, từ tốn cất tiếng:
“ Phải chi Đại Kính được một nửa của con thì bác cũng không lo, định là kết hôn cho nó có trách nhiệm giảm bớt ăn chơi, nào ngờ đâu Ỷ Mễ... ”
Nhắc đến Nhạc Ỷ Mễ, Mã Cận Nam chợt nhớ đến chiều hôm đó cô ta tới tập đoàn tìm anh khóc lóc thê thảm bảo yêu anh ' tha thiết ’, còn nói sẽ cố gắng làm mẹ thật tốt cùng anh chăm sóc cho tiểu Thịnh, xem thằng bé như con ruột.
Việc Kỳ Phương mang thai hay đến lúc sinh chỉ có vài người được biết, cũng do anh đăng tải hình ảnh bàn tay của tiểu Thịnh đặt lên tay anh trên mạng xã hội ‘khoe mẽ ’ và cho những người ‘ có ý’ với anh từ bỏ, nên Nhạc Ỷ Mễ mới biết rằng anh đã làm ba.
Lúc này, Mã Cận Nam nhếch môi cười nhẹ một cái, đưa mắt nhìn qua bà Mã, nói:
“ Con thấy may mắn đấy chứ, nếu kết hôn thì bác còn lo hơn nữa.
"
Nói chuyện với bà Mã thêm vài câu thì bỗng dưng tiểu Thịnh vặn vẹo những nhẽo, thế là Mã Cận Nam bế theo con tìm kiếm Kỳ Phương, cho rằng thằng bé nhớ mẹ.
Ở xích đu bên trong, Kỳ Phương và Hàn Sướng ngồi cùng trò chuyện, do có nội, ngoại, gia đình của Mã Cận Nam nên cô ngại không dám ra đó, cứ trốn trong đây với bạn thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Anh hai tớ bảo ngày mai cậu đến bệnh viện thì báo với anh ấy, anh ấy đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe cho nhanh í.”
“ Thôi phiền anh Tử Lương lắm, tớ hút sữa mà, để tiểu Thịnh ở nhà cho bà một buổi cũng được.”
“ Là anh hai tớ...”
Bỗng dưng, tiếng hắng giọng nam tính vang lên khiến câu nói của Hàn Sướng không được trọn vẹn, hình ảnh Mã Cận Nam bế tiểu Thịnh trên tay cũng nhanh chóng được thu vào mắt của cô ấy, sau đó lập tức huých khuỷu tay vào người Kỳ Phương ám hiệu.
“ Con hình như đòi em đấy. ”
Kỳ Phương vội vàng đứng dậy bước tới đưa tay ôm lấy cực cưng của cô, khoảng cách cả hai rất gần có thể cảm nhận hơi thở. Trùng hợp, điện thoại của Hàn Sướng reo vang, cô ấy luýnh quýnh cầm theo bước về hướng bếp nghe máy, không gian nơi đây chỉ còn hai người và tiểu Thịnh lim dim buồn ngủ.
“ Ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?”
Kỳ Phương lịch sự gật đầu, nhỏ nhẹ trả lời:
"Da."
Mấy giờ? ”
Kỳ Phương ngẩng nhìn Mã Cận Nam, nhưng trong đôi mắt giờ đây đã nhạt nhòa cảm xúc dành cho anh, yêu đến đâu thì cũng có ngày phai dần, lòng cô hiện tại đã nguội lạnh.
“ Có gì không? ”
“ Tôi đưa em đi.”
‘Không cần đâu, phiền anh lắm, anh bận nhiều việc vậy mà.”
Sau đó, Kỳ Phương cúi nhìn rồi hôn vào phần bụng của tiểu Thịnh, nói tiếp:
“ Mẹ cho cực cưng của mẹ ngủ nha ~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn theo bóng dáng Kỳ Phương bước đi, tâm tình Mã Cận Nam thực sự phức tạp. Suốt mấy tháng qua anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt nhất là một tháng qua khi đứa bé chào đời, chỉ là muốn có thêm thời gian để xác định trái tim mình thực sự rung động với đối phương hay không, hay là cảm xúc nhất thời thấy cô đáng thương khi sinh con cho mình.
Tiểu Thịnh vô cùng dễ chịu, chỉ cần ăn no là say sưa nằm ngủ, ít khi quấy khóc. Lúc này, Kỳ Phương thơ thẩn ngồi bên chiếc nôi ngắm nhìn con trai say giấc, rồi lặng lẽ tuôn rơi hai hàng nước mắt mặn chát.
Con ơi, mẹ xin lỗi!
Cạch...
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra, Mã Cận Nam chậm chạp bước vào đi tới gần hai mẹ con Kỳ Phương. Biết thế, cô lập tức đưa tay lau chùi giấu giếm cảm xúc ở hiện tại, cố tỏ ra bình thường mạnh mẽ nhất có thể.
“ Mình kết hôn đi!”
Kỳ Phương nhàn nhạt hỏi lại:
“ Để làm gì? ”
Sau đó, Kỳ Phương đứng dậy xoay người đối diện với Mã Cận Nam, nói tiếp:
“ Nếu như để cho tiểu Thịnh có một gia đình thì thực sự không cần, em nghĩ chỉ cần chúng ta dành cho con đầy đủ tình thương chắc chắn thắng bé sẽ cảm thấy hạnh phúc. Bên ngoài cũng có rất nhiều gia đình tan vỡ, nhưng con họ vẫn phát triển rất tốt, như anh vậy. Em biết và chắc chắn rằng, anh sẽ là người ba tốt và trách nhiệm!
‘Quyết định của em là vậy sao? ”
‘Ngay từ ban đầu em đã sai, em không muốn bản thân tiếp tục cố chấp lại sai lầm thêm lần nữa.”
Lồng ngực Mã Cận Nam phập phồng nhè nhẹ, hơi thở nặng nề phả ra đều đặn từng lần, đôi mắt chăm chú nhìn cô có chút lay động, cuối cùng tự cao đút tay vào túi, nói:
“ Em yên tâm, dù chúng ta có thế nào thì tôi cũng sẽ không để con thiệt thòi hay thiếu thốn bất cứ thứ gì. ”
“ Em biết mà! Sau này việc của con, em chắc chắn em sẽ nói cho anh, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng với một tư cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro