Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Xử lý Cửu Vĩ Hồ...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
“Có tu sĩ đến đây.” Thân Giác nói với Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm nghe vậy cũng không nhấc lên một chút hứng thú nào, buông lỏng Thân Giác ra rồi trở mình. Hai chi sau đều tách ra, lộ ra phần lông xù xù tuyết trắng trên bụng, tất cả đuôi đều rớt hết xuống đất.
Thân Giác nghĩ nghĩ, dọc theo đuôi của đối phương mà trèo lên ngực Phù Cửu Âm, “Ngươi muốn kết thành khế ước với tu sĩ sao?”
“Vì sao lại phải kết? Ở chỗ này không thoải mái hơn sao.” Phù Cửu Âm lười biếng nói, móng vuốt vung lên đuổi Thân Giác xuống khỏi ngực hắn.
Thân Giác lăn một vòng, rơi trên mặt đất. Lúc bò dậy thì không nhịn được lắc lắc đầu. Phù Cửu Âm nói xong một câu này lại tiếp tục ngủ, chỉ khi ngủ đến đói thì mới tỉnh.
Thân Giác suy nghĩ một hồi, lại chui ra ngoài sơn động, bò lên trên cây cách sơn động gần nhất. Trên cây đó cậu có một cái ổ, ngày thường ngẫu nhiên sẽ qua đây ngủ. Thân Giác chui vào trong ổ nhỏ thì lập tức ôm lấy trái hồng bỏ vào trong miệng ngậm lấy.
( Cho nhưng ai hong hiểu thì sóc sẽ hay có thói quen ngậm một đống đồ ăn trong miệng rồi bỏ đầy trong ổ á.)
Ngậm được một lúc sau, Thân Giác: “...”
Đáng chết, chính là không thể khắc chế được bản năng sinh vật.
Thôi vậy.
Cậu một bên ăn hồng, một bên nhớ lại sự tình. Lần này Giải Trầm tiến vào nhất định sẽ gặp được Phù Cửu Âm, đến lúc đó Phù Cửu Âm sẽ lập tức cùng Giải Trầm định ra khế ước. Cậu nhớ Phù Cửu Âm ngay từ ban đầu đã cùng Giải Trầm kết thành khế ước linh hồn, nói như vậy, xem ra Phù Cửu Âm dù như thế nào đều sẽ giữ lấy mạng của y.
Bất quá Giải Trầm chưa chắc sẽ định ra khế ước cùng một yêu thú chỉ sống được mới sáu mươi năm như cậu, cho nên liền phải áp dụng một ít biện pháp.
Mười hai canh giờ, Phù Cửu Âm không sai biệt lắm đã ngủ được gần mười hai canh giờ. Kỳ thật thời gian tự do hoạt động của Thân Giác có rất nhiều, Phù Cửu Âm phần lớn thời gian đều là mặc kệ Thân Giác, cho nên Thân Giác liền lét lút đuổi theo Giải Trầm.
Thân Giác sống trong cấm địa nhiều năm, đối với đường đi trong đây nắm rõ trong lòng bàn tay, chưa kể đến trên người cậu còn có hơi thở của Cửu Vĩ Hồ Phù Cửu Âm, không có một yêu thú nào dám động thủ với cậu cả.
Đoàn người Giải Trầm sau một lúc tiến vào cấm địa thì toàn bộ đều tách ra. Bởi vì nếu đi lại thành một đoàn, vạn nhất gặp gỡ một con trân thú, thì trước khi kịp đánh bại yêu thú là đã đánh nhau đến máu chảy đầy đất. Không hiếm tu sĩ vì một con trân thú mà đồng môn tương tàn, cho nên để phòng ngừa trường hợp đó, Thiên Thủy Tông đệ tử sau khi vào được cấm địa thì liền tách ra.
Lúc này Thân Giác đang ngồi trên cây nhìn chăm chăm vào Giải Trầm đang ngồi dưới tàng cây. Giải Trầm vừa mới trải qua một trận ác chiến, ở dưới nước đánh nhau rất lâu với một con rắn, cuối cùng khi y đâm trúng chỗ bảy tấc của đối phương thì mới bơi lên bờ.
Giải Trầm không hổ danh là thiên vận chi tử, Thân Giác đi theo y một đường đã thấy y đụng phải rất nhiều yêu thú, bất quá y tựa hồ đã có mục tiêu của chính y, không vội vàng định ra khế ước.
Giải Trằm ngồi dước gốc cây trị thương, đem chỗ bị cắn trên tay băng bó đơn giản một chút, lại ăn thêm mấy viên đan dược. Sau khi làm xong hết thảy thì hướng lên trên cây liếc mắt qua.
Mấy ngày nay y vẫn luôn cảm giác được có một thứ gì đó đang theo dõi y, bất quá đối phương vẫn chưa động thủ, y liền không định rút dây động rừng, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác. Giải Trầm suy nghĩ một chút thì giả vờ ngồi nghỉ dưới gốc cây, muốn xem thử đối phương có động thủ với mình hay không.
Thân Giác thấy Giải Trầm ngủ, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đang chuyển tối, cậu liền nhớ đến thời gian tỉnh giấc của Phù Cửu Âm cũng đã đến. Cậu nhanh chóng theo cành cây mà nhảy lên một cành khác, động tác nhanh nhẹn quay về sơn động, trên đường còn tiện tay ôm lấy một viên quả phỉ.
Cậu vừa về đến sơn động thì phát hiện Phù Cửu Âm đã tỉnh dậy rồi, lúc này hắn đang hóa hình thành bộ dáng con người, mắt hồ ly nhíu lại, duỗi tay bắt lấy Thân Giác.
“Chậc, lại đi chơi ở nơi nào mà lâu như vậy?” Hắn giơ tay chụp xuống đầu Thân Giác, quả phỉ liền bị cướp đến tay Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm cướp quả phỉ từ trong miệng Thân Giác xong liền ném vào trong miệng của chính mình. Đem Thân Giác ném lên trên giường, “Ngươi mấy ngày nay toàn thân đều có hương vị của con người, đi ra ngoài làm gì?”
Thân Giác mỗi lần bị Phù Cửu Âm ném đều phải lăn một vòng trên đất rồi mới có thể bò dậy. Cậu đầu váng mắt hoa, cố gắng bò dậy thì lại bị cái đuôi to của Phù Cửu Âm đè lại phía dưới.
“Ta thấy có rất nhiều tu sĩ đến đây, trên người bọn họ đều có đan dược, ta đang có suy nghĩ có thể trộm được nó hay không.” Thân Giác nói.
Phù Cửu Âm tựa hồ một chút hứng thú đối với tu sĩ cũng không có, duỗi tay ngáp, “Ta đói bụng, đi ra ngoài tìm thức ăn thôi.” Hắn đứng lên đi ra ngoài.
Thân Giác thấy thế thì vội vàng bò ra khỏi đuôi của Phù Cửu Âm, sau đó men theo đuôi đối phương tạch tạch tạch bò đến vai Phù Cửu Âm mà ngồi trên đó.
Lúc Phù Cửu Âm đi săn phi thường đơn giản thô bạo, hơn nữa một lần ăn lại ăn rất nhiều. Hôm nay hắn bắt được một con lang yêu xui xẻo. Hắn dùng móng vuốt của bản thân mổ bụng đối phương, còn Thân GIác thì ngồi trên cây hái trái cây, đem miệng mình lấp đầy xong thì Phù Cửu Âm cũng không sai biệt lắm đã ăn đến no.
Phù Cửu Âm là yêu thú, hành vi cử chỉ của hắn không thể dùng ánh mắt của người bình thường mà đánh giá, sau này khi hắn đã theo Giải Trầm mới miễn cưỡng tốt lên một chút. Cho nên với một con yêu thú như hắn, muốn khiến cho đối phương yêu cậu thì quá là khó khăn. Thân Giác tạm thời không nghĩ ra được biện pháp, chỉ có thể trước tiên bảo vệ mạng sống của chính mình cái đã.
Mắt Thấy Phù Cửu Âm đã ăn xong, Thân Giác men theo thân cây mà chạy xuống, mới vừa đặt chân xuống đất thì đã bị Phù Cửu Âm bắt lấy lau miệng.
Thân Giác: “...”
Phù Cửu Âm lau miệng xong thì đem Thân GIác bỏ qua một bên.
Mà Thân Giác bên cạnh, da lông cậu từ sạch sạch sẽ sẽ thì lại dính một thân đầy vết máu cùng một số vết bẩn không rõ khác. Cậu tức giận đến đuôi cũng xù hết lên, nhưng cũng chỉ đành phải nhận mệnh mà đuổi theo Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm đi săn xong liền tìm nơi để tắm, trên người Thân Giác lúc này cũng dơ hề hề, đành phải đi theo hắn. Nhưng Phù Cửu Âm lại cực kỳ quá đáng, vào thời điểm trên người Thân GIác bị dính dơ như vậy, hắn sẽ không cho phép Thân GIác tắm cùng một chỗ với mình mà phải múc nước ra chỗ khác tắm.
Cũng may tuy rằng vẻ ngoài của Thân Giác là sóc, nhưng cậu có thể dùng phép thuật. Thân Giác làm ra một cái vũng nước nhỏ xong thì lập tức nhảy vào trong, đem lông sóc ô uế tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ.
Còn Phù Cửu Âm bên kia thì trở về nguyên hình lười biếng ngâm mình trong nước, chín cái đuôi to toàn bộ nổi lên mặt nước, mắt hồ ly nhắm lại tựa hồ đã ngủ mất.
Thân Giác sau khi tắm xong thì nhảy vào hồ nước nơi Phù Cửu Âm đang tắm, hai móng vuốt nhỏ nỗ lực kỳ cọ giúp Phù Cửu Âm.
Hình thể Phù Cửu Âm rất lớn, một lần tắm gội xong hết ít nhất cũng phải tốn mất hai canh giờ, trong khoảng thời gian đó Phù Cửu Âm vẫn luôn ngủ, Thân Giác vất vả bò kên bò xuống xối nước các kiểu một mình.
Sau khi hầu tắm xong, Thân Giác mệt đến mức chỉ có thể nằm liệt ở bên cạnh hồ nước, qua một hồi lâu mới bò dậy được. Cậu lấy đồ ăn chính mình cất giấu ra, vui vẻ ngồi ăn.
Trái cây đang cầm trong nháy mắt liền bay đến tay của Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm không biết từ khi nào đã biến thành hình người, một thân trắng tuyết. Làn da dưới ánh mặt trời được ánh mặt trời chiếu vào trắng đến lóa mắt. Hắn cướp lấy đồ ăn ném vào miệng của chính mình, lại đem Thân Giác bắt đến trước mặt, ngón tay thon dài chọc chọc vào bụng sóc, “Quả hồng lần trước ăn khá ngon, ngươi lại hái nhiều thêm một chút.”
Thân Giác lấy móng vuốt lau khuôn mặt bị ướt dầm dề, chỉ có thể gật đầu. Hành vi của Phù Cửu Âm chính là cường đạo, hỉ nộ hoàn toàn dựa vào tâm tình của bản thân. Thân Giác tính tình tâm bình khí hòa, là do cậu không có đem Phù Cửu Âm đối xử như con người.
Chẳng qua chỉ là một con súc sinh tu luyện thành tinh, không cần thiết phải so đo cùng với súc sinh quá nhiều.
Phù Cửu Âm nói xong liền từ hồ nước đi ra ngoài, biến lại thành nguyên hình xong rồi đi ra khỏi sơn động. Thân Giác bị bắn lên người một thân bọt nước, lại lau mặt thêm một lần rồi đuổi theo Phù Cửu Âm.
Rất nhanh trời liền vào đêm, Phù Cửu Âm ngủ no lúc ban ngày, ban đêm tinh thần dồi dào. Ban đêm hắn cũng không có chuyện gì để làm, liền ngồi bên ngoài sơn động nhìn chăm chăm vào ánh trăng trên đỉnh đầu.
Thân Giác ngồi bên cạnh hắn, chủ động lột hạt thông cho Phù Cửu Âm.
Có lẽ bởi vì Thân Giác hầu hạ tốt còn rất nghe lời cho nên Phù Cửu Âm mới tha một mạng cho Thân GIác, thậm chí Phù Cửu Âm còn ngầm đồng ý cho Thân GIác có thể đi khắp nơi bên ngoài, chỉ cần đến lúc hắn tỉnh, Thân Giác đến hầu hạ bên người hắn là được.
Mấy đời trước Thân Giác đều cho rằng đó là ỷ lại, kỳ thật đó chẳng qua chỉ là sai sử của kẻ mạnh đối với kẻ yếu mà thôi.
Thật vất vả mới lột ra hai hạt, Phù Cửu Âm một ngụm liền ăn hết, cón dùng mắt hồ ly mị mị nhìn Thân Giác, “Lột nhanh lên.”
Lời vừa được nói ra, phương xa liền truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào, thanh âm đó rất chi là thê thảm, làm cho Thân Giác không nhịn được mà nhìn qua. Phù Cửu Âm bên cạnh nhìn cũng không thèm nhìn một lần, chỉ động động đuôi một chút.
Đối với yêu thú mà nói, bọn họ không hề hoan nghênh việc tu sĩ đến đây. Những tu sĩ này đều chỉ muốn xem bọn họ như nô lệ mà bắt đi theo, về sau bọn họ chỉ có thể bán mạng cho những tu sĩ đó, thậm chí còn có trường hợp những thứ tốt mình cực cực khổ khổ kiếm được cũng bị lấy đi toàn bộ.
Phần lớn yêu thú đều có thiên tính rất kiêu ngạo, sao có thể nguyện ý thuần phục dưới chân tu sĩ, cho nên một khi đối đầu liền đánh đến ngươi chết ta sống.
Phù Cửu Âm cũng không ngoại lệ, mấy năm may không mấy trăm cũng mấy chục tu sĩ xông vào sơn động của hắn, cơ bản tất cả đều bị hắn giết. Có điều Phù Cửu Âm không thích ăn thịt người, hắn ngại bẩn, cho nên sau khi hắn giết người thì Thân Giác đều phải đem thi thể của tu sĩ kéo ra ngoài đi chôn.
Âm thanh quỷ khóc sói gào kia vẫn còn chưa dứt, Phù Cửu Âm ngại phiền, hắn động động ngón tay, thiết lập một cái kết giới, đem toàn bộ hạt thông được Thân Giác lột xong bỏ hết vào trong miệng rồi lên giường đi ngủ. Thân Giác bên cạnh chờ đến khi Phù Cửu Âm đã ngủ thì chui ra khỏi kết giới.
Kết giời này dùng để cách âm, nhưng có thể ra lại không thể đi vào.
Một giấc này của Phù Cửu Âm cũng phải ít nhất cho đến giữa trưa ngày mai hắn mới tỉnh lại, cho nên Thân Giác có thể tự do ở bên ngoài thật lâu.
Động vật đều rất mẫn cảm đối với mùi hương, Thân Giác một đường đánh hơi thì rốt cuộc cũng tìm ra Giải Trầm.
Giải Trầm hiện tại cũng không ở một mình, bên cạnh y còn có một thiếu nữ. Thiếu nữ kia mặc quần áo hoa lệ, tựa hồ có quen biết với Giải Trầm, trên mặt đang lộ ra biểu tình sợ hãi, gắt gao đi theo phía sau Giải Trầm.
“Giải Trầm, nơi này thật đáng sợ, muội có thể đi theo huynh không a?” Giải Trầm đi ở phía trước, nghe được yêu cầu cũng không quay đầu mà chỉ lãnh đạm ừ một tiếng. Sau khi đi được một đoạn đường thì thiếu nữ có chút mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi. Giải Trầm nhìn sắc trời thì đồng ý.
Thời điểm Giải Trầm ở một mình thì đều chỉ tùy tiện tìm một nhánh cây nào đó nằm nghỉ, nhưng lúc này lại có thêm người khác, y nhìn đến thiếu nữ đang lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái lại một cái đồ vật, ngay cả giường cũng được đem ra.
Thiếu nữ tránh khỏi tầm mắt Giải Trầm, sử dụng một chút phép thuật để tẩy rửa cho bản thân rồi mới nằm lên giường, đắp chăn lại. Còn Giải Trầm thì có vẻ để tránh tị hiềm nên ngồi dưới gốc cây cách đó vài trượng đả tọa.
Thân Giác ngồi trên cây nhìn xuống một hồi lâu, thấy thiếu nữ đã ngủ rồi thì lặng lẽ bò xuống, sử dụng một cái thủ thuật che mắt, dùng kết giới ngăn cách thiếu nữ ở bên ngoài. Còn chính cậu thì lắc mình liền biến thành bộ dáng của vị thiếu nữ kia, từ trên giường đứng dậy, uốn lượn đi về phía Giải Trầm bên kia.
Thân Giác vừa mới tiến lại gần thì Giải Trầm liền mở bừng mắt.
Giải Trầm thân là đệ tử thiên tài của Thiên Thủy Tông, tướng mạo của y cũng thuộc hàng nhất đẳng. Sáng trong như ngọc, đôi mắt lạnh nhạt lại sáng trong như sao trời, môi đỏ đầy đặn.
Thân Giác thấy vậy cũng không dừng bước chân, vẫn đi đến trước mặt Giải Trầm nhẹ giọng nói: “Giải Trầm, huynh có đói không?”
Cậu ngồi xổm xuống, còn chưa kịp lấy đồ từ trong ngực ra thì một thanh kiếm đã gác lên cổ Thân Giác.
Giải Trầm đạm mạc nhìn cậu, “Không đói bụng.”
Mắt Thân Giác dừng trên thanh kiếm ở cổ, âm thầm nhíu mày, đối phương không thể nào nhanh như vậy lại có thể nhận ra cậu được.
Kỳ thật Giải Trầm đúng là không phát hiện thiếu nữ trước mắt lại là một con sóc tinh biến thành nhanh như vậy, mà bởi vì thiếu nữ này lúc còn ở Thủy Thiên Tông vẫn luôn lì lợm la liếm Giải Trầm, nhưng Giải Trầm đối với chuyện nhi nữ tình trường lại không có hứng thú cho nên y vẫn luôn cố gắng né tránh đối phương.
Lần này là do y vô tình gặp đối phương, còn cứu cô một mạng, thấy thiếu nữ bị dọa sợ không nhẹ nên mới cho phép đối phương đồng hành cùng y, tuy vậy vẫn có chút đề phòng đối với thiếu nữ.
“Không đói bụng thì không đói bụng, sao lại dùng kiếm đối xử với muội như vậy?” Thân Giác lui về sau một bước, giả vờ oán giận một câu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một quả trái cây rơi xuống từ trên cây, Thân Giác theo quán tính mà vươn tay bắt lấy, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Giải Trầm thấy vậy, ánh mắt y có chút thay đổi.
Thiếu nữ xuất thân từ danh môn, từ nhỏ đã được nuông chiều, cho dù được chọn đi vào cấm địa cũng đem theo cẩm y ngọc thực, ngủ còn phải dùng đệm giường riêng biệt, sao có thể một ngụm ăn hết quả dại không hề được tẩy rửa qua?
Mà Thân Giác bên này sau khi ăn xong thì khựng lại một chút, cậu trộm nhìn lên ánh mắt của Giải Trầm, quả nhiên thấy được ánh mắt của đối phương đã thay đổi thì lập tức bỏ chạy.
Vì quần áo nữ nhân sẽ khiến tốc độ giảm xuống, Thân GIác sau khi chạy được một hồi thì biến lại nguyên hình, nhanh chóng bò lên trên cây, bên trong tán cây rậm rạp mà chạy đến chạy đi.
Thân Giác quen thuộc địa hình cấm địa, cho nên Giải Trầm sau khi đuổi được một đoạn thì không còn thấy được thân ảnh Thân Giác, bên cạnh đó cũng vì có chút lo lắng sợ thiếu nữ xảy ra chuyện, y từ bỏ việc đuổi theo, quay trở về chỗ cũ.
Sau khi y trở về thì trước tiên liền kiểm tra thiếu nữ kia, phát hiện đối phương chỉ bị hạ thuật che mắt thôi thì ngồi lại chỗ cũ tiếp tục đả tọa.
Vừa rồi y có lẽ đã thấy được bộ dáng nguyên hình của đối phương, hình thái rất nhỏ, có điểm giống như một lão thử*.
*thử là chuột
Yêu thú kia vì sao lại biến thành bộ dáng của con người rồi tiếp cận y?
Giác Trầm nhíu mi.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Thân Giác: Ngươi mới là chuột già!
Phù Cửu Âm nghe vậy cũng không nhấc lên một chút hứng thú nào, buông lỏng Thân Giác ra rồi trở mình. Hai chi sau đều tách ra, lộ ra phần lông xù xù tuyết trắng trên bụng, tất cả đuôi đều rớt hết xuống đất.
Thân Giác nghĩ nghĩ, dọc theo đuôi của đối phương mà trèo lên ngực Phù Cửu Âm, “Ngươi muốn kết thành khế ước với tu sĩ sao?”
“Vì sao lại phải kết? Ở chỗ này không thoải mái hơn sao.” Phù Cửu Âm lười biếng nói, móng vuốt vung lên đuổi Thân Giác xuống khỏi ngực hắn.
Thân Giác lăn một vòng, rơi trên mặt đất. Lúc bò dậy thì không nhịn được lắc lắc đầu. Phù Cửu Âm nói xong một câu này lại tiếp tục ngủ, chỉ khi ngủ đến đói thì mới tỉnh.
Thân Giác suy nghĩ một hồi, lại chui ra ngoài sơn động, bò lên trên cây cách sơn động gần nhất. Trên cây đó cậu có một cái ổ, ngày thường ngẫu nhiên sẽ qua đây ngủ. Thân Giác chui vào trong ổ nhỏ thì lập tức ôm lấy trái hồng bỏ vào trong miệng ngậm lấy.
( Cho nhưng ai hong hiểu thì sóc sẽ hay có thói quen ngậm một đống đồ ăn trong miệng rồi bỏ đầy trong ổ á.)
Ngậm được một lúc sau, Thân Giác: “...”
Đáng chết, chính là không thể khắc chế được bản năng sinh vật.
Thôi vậy.
Cậu một bên ăn hồng, một bên nhớ lại sự tình. Lần này Giải Trầm tiến vào nhất định sẽ gặp được Phù Cửu Âm, đến lúc đó Phù Cửu Âm sẽ lập tức cùng Giải Trầm định ra khế ước. Cậu nhớ Phù Cửu Âm ngay từ ban đầu đã cùng Giải Trầm kết thành khế ước linh hồn, nói như vậy, xem ra Phù Cửu Âm dù như thế nào đều sẽ giữ lấy mạng của y.
Bất quá Giải Trầm chưa chắc sẽ định ra khế ước cùng một yêu thú chỉ sống được mới sáu mươi năm như cậu, cho nên liền phải áp dụng một ít biện pháp.
Mười hai canh giờ, Phù Cửu Âm không sai biệt lắm đã ngủ được gần mười hai canh giờ. Kỳ thật thời gian tự do hoạt động của Thân Giác có rất nhiều, Phù Cửu Âm phần lớn thời gian đều là mặc kệ Thân Giác, cho nên Thân Giác liền lét lút đuổi theo Giải Trầm.
Thân Giác sống trong cấm địa nhiều năm, đối với đường đi trong đây nắm rõ trong lòng bàn tay, chưa kể đến trên người cậu còn có hơi thở của Cửu Vĩ Hồ Phù Cửu Âm, không có một yêu thú nào dám động thủ với cậu cả.
Đoàn người Giải Trầm sau một lúc tiến vào cấm địa thì toàn bộ đều tách ra. Bởi vì nếu đi lại thành một đoàn, vạn nhất gặp gỡ một con trân thú, thì trước khi kịp đánh bại yêu thú là đã đánh nhau đến máu chảy đầy đất. Không hiếm tu sĩ vì một con trân thú mà đồng môn tương tàn, cho nên để phòng ngừa trường hợp đó, Thiên Thủy Tông đệ tử sau khi vào được cấm địa thì liền tách ra.
Lúc này Thân Giác đang ngồi trên cây nhìn chăm chăm vào Giải Trầm đang ngồi dưới tàng cây. Giải Trầm vừa mới trải qua một trận ác chiến, ở dưới nước đánh nhau rất lâu với một con rắn, cuối cùng khi y đâm trúng chỗ bảy tấc của đối phương thì mới bơi lên bờ.
Giải Trầm không hổ danh là thiên vận chi tử, Thân Giác đi theo y một đường đã thấy y đụng phải rất nhiều yêu thú, bất quá y tựa hồ đã có mục tiêu của chính y, không vội vàng định ra khế ước.
Giải Trằm ngồi dước gốc cây trị thương, đem chỗ bị cắn trên tay băng bó đơn giản một chút, lại ăn thêm mấy viên đan dược. Sau khi làm xong hết thảy thì hướng lên trên cây liếc mắt qua.
Mấy ngày nay y vẫn luôn cảm giác được có một thứ gì đó đang theo dõi y, bất quá đối phương vẫn chưa động thủ, y liền không định rút dây động rừng, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác. Giải Trầm suy nghĩ một chút thì giả vờ ngồi nghỉ dưới gốc cây, muốn xem thử đối phương có động thủ với mình hay không.
Thân Giác thấy Giải Trầm ngủ, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đang chuyển tối, cậu liền nhớ đến thời gian tỉnh giấc của Phù Cửu Âm cũng đã đến. Cậu nhanh chóng theo cành cây mà nhảy lên một cành khác, động tác nhanh nhẹn quay về sơn động, trên đường còn tiện tay ôm lấy một viên quả phỉ.
Cậu vừa về đến sơn động thì phát hiện Phù Cửu Âm đã tỉnh dậy rồi, lúc này hắn đang hóa hình thành bộ dáng con người, mắt hồ ly nhíu lại, duỗi tay bắt lấy Thân Giác.
“Chậc, lại đi chơi ở nơi nào mà lâu như vậy?” Hắn giơ tay chụp xuống đầu Thân Giác, quả phỉ liền bị cướp đến tay Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm cướp quả phỉ từ trong miệng Thân Giác xong liền ném vào trong miệng của chính mình. Đem Thân Giác ném lên trên giường, “Ngươi mấy ngày nay toàn thân đều có hương vị của con người, đi ra ngoài làm gì?”
Thân Giác mỗi lần bị Phù Cửu Âm ném đều phải lăn một vòng trên đất rồi mới có thể bò dậy. Cậu đầu váng mắt hoa, cố gắng bò dậy thì lại bị cái đuôi to của Phù Cửu Âm đè lại phía dưới.
“Ta thấy có rất nhiều tu sĩ đến đây, trên người bọn họ đều có đan dược, ta đang có suy nghĩ có thể trộm được nó hay không.” Thân Giác nói.
Phù Cửu Âm tựa hồ một chút hứng thú đối với tu sĩ cũng không có, duỗi tay ngáp, “Ta đói bụng, đi ra ngoài tìm thức ăn thôi.” Hắn đứng lên đi ra ngoài.
Thân Giác thấy thế thì vội vàng bò ra khỏi đuôi của Phù Cửu Âm, sau đó men theo đuôi đối phương tạch tạch tạch bò đến vai Phù Cửu Âm mà ngồi trên đó.
Lúc Phù Cửu Âm đi săn phi thường đơn giản thô bạo, hơn nữa một lần ăn lại ăn rất nhiều. Hôm nay hắn bắt được một con lang yêu xui xẻo. Hắn dùng móng vuốt của bản thân mổ bụng đối phương, còn Thân GIác thì ngồi trên cây hái trái cây, đem miệng mình lấp đầy xong thì Phù Cửu Âm cũng không sai biệt lắm đã ăn đến no.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Cửu Âm là yêu thú, hành vi cử chỉ của hắn không thể dùng ánh mắt của người bình thường mà đánh giá, sau này khi hắn đã theo Giải Trầm mới miễn cưỡng tốt lên một chút. Cho nên với một con yêu thú như hắn, muốn khiến cho đối phương yêu cậu thì quá là khó khăn. Thân Giác tạm thời không nghĩ ra được biện pháp, chỉ có thể trước tiên bảo vệ mạng sống của chính mình cái đã.
Mắt Thấy Phù Cửu Âm đã ăn xong, Thân Giác men theo thân cây mà chạy xuống, mới vừa đặt chân xuống đất thì đã bị Phù Cửu Âm bắt lấy lau miệng.
Thân Giác: “...”
Phù Cửu Âm lau miệng xong thì đem Thân GIác bỏ qua một bên.
Mà Thân Giác bên cạnh, da lông cậu từ sạch sạch sẽ sẽ thì lại dính một thân đầy vết máu cùng một số vết bẩn không rõ khác. Cậu tức giận đến đuôi cũng xù hết lên, nhưng cũng chỉ đành phải nhận mệnh mà đuổi theo Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm đi săn xong liền tìm nơi để tắm, trên người Thân Giác lúc này cũng dơ hề hề, đành phải đi theo hắn. Nhưng Phù Cửu Âm lại cực kỳ quá đáng, vào thời điểm trên người Thân GIác bị dính dơ như vậy, hắn sẽ không cho phép Thân GIác tắm cùng một chỗ với mình mà phải múc nước ra chỗ khác tắm.
Cũng may tuy rằng vẻ ngoài của Thân Giác là sóc, nhưng cậu có thể dùng phép thuật. Thân Giác làm ra một cái vũng nước nhỏ xong thì lập tức nhảy vào trong, đem lông sóc ô uế tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ.
Còn Phù Cửu Âm bên kia thì trở về nguyên hình lười biếng ngâm mình trong nước, chín cái đuôi to toàn bộ nổi lên mặt nước, mắt hồ ly nhắm lại tựa hồ đã ngủ mất.
Thân Giác sau khi tắm xong thì nhảy vào hồ nước nơi Phù Cửu Âm đang tắm, hai móng vuốt nhỏ nỗ lực kỳ cọ giúp Phù Cửu Âm.
Hình thể Phù Cửu Âm rất lớn, một lần tắm gội xong hết ít nhất cũng phải tốn mất hai canh giờ, trong khoảng thời gian đó Phù Cửu Âm vẫn luôn ngủ, Thân Giác vất vả bò kên bò xuống xối nước các kiểu một mình.
Sau khi hầu tắm xong, Thân Giác mệt đến mức chỉ có thể nằm liệt ở bên cạnh hồ nước, qua một hồi lâu mới bò dậy được. Cậu lấy đồ ăn chính mình cất giấu ra, vui vẻ ngồi ăn.
Trái cây đang cầm trong nháy mắt liền bay đến tay của Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm không biết từ khi nào đã biến thành hình người, một thân trắng tuyết. Làn da dưới ánh mặt trời được ánh mặt trời chiếu vào trắng đến lóa mắt. Hắn cướp lấy đồ ăn ném vào miệng của chính mình, lại đem Thân Giác bắt đến trước mặt, ngón tay thon dài chọc chọc vào bụng sóc, “Quả hồng lần trước ăn khá ngon, ngươi lại hái nhiều thêm một chút.”
Thân Giác lấy móng vuốt lau khuôn mặt bị ướt dầm dề, chỉ có thể gật đầu. Hành vi của Phù Cửu Âm chính là cường đạo, hỉ nộ hoàn toàn dựa vào tâm tình của bản thân. Thân Giác tính tình tâm bình khí hòa, là do cậu không có đem Phù Cửu Âm đối xử như con người.
Chẳng qua chỉ là một con súc sinh tu luyện thành tinh, không cần thiết phải so đo cùng với súc sinh quá nhiều.
Phù Cửu Âm nói xong liền từ hồ nước đi ra ngoài, biến lại thành nguyên hình xong rồi đi ra khỏi sơn động. Thân Giác bị bắn lên người một thân bọt nước, lại lau mặt thêm một lần rồi đuổi theo Phù Cửu Âm.
Rất nhanh trời liền vào đêm, Phù Cửu Âm ngủ no lúc ban ngày, ban đêm tinh thần dồi dào. Ban đêm hắn cũng không có chuyện gì để làm, liền ngồi bên ngoài sơn động nhìn chăm chăm vào ánh trăng trên đỉnh đầu.
Thân Giác ngồi bên cạnh hắn, chủ động lột hạt thông cho Phù Cửu Âm.
Có lẽ bởi vì Thân Giác hầu hạ tốt còn rất nghe lời cho nên Phù Cửu Âm mới tha một mạng cho Thân GIác, thậm chí Phù Cửu Âm còn ngầm đồng ý cho Thân GIác có thể đi khắp nơi bên ngoài, chỉ cần đến lúc hắn tỉnh, Thân Giác đến hầu hạ bên người hắn là được.
Mấy đời trước Thân Giác đều cho rằng đó là ỷ lại, kỳ thật đó chẳng qua chỉ là sai sử của kẻ mạnh đối với kẻ yếu mà thôi.
Thật vất vả mới lột ra hai hạt, Phù Cửu Âm một ngụm liền ăn hết, cón dùng mắt hồ ly mị mị nhìn Thân Giác, “Lột nhanh lên.”
Lời vừa được nói ra, phương xa liền truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào, thanh âm đó rất chi là thê thảm, làm cho Thân Giác không nhịn được mà nhìn qua. Phù Cửu Âm bên cạnh nhìn cũng không thèm nhìn một lần, chỉ động động đuôi một chút.
Đối với yêu thú mà nói, bọn họ không hề hoan nghênh việc tu sĩ đến đây. Những tu sĩ này đều chỉ muốn xem bọn họ như nô lệ mà bắt đi theo, về sau bọn họ chỉ có thể bán mạng cho những tu sĩ đó, thậm chí còn có trường hợp những thứ tốt mình cực cực khổ khổ kiếm được cũng bị lấy đi toàn bộ.
Phần lớn yêu thú đều có thiên tính rất kiêu ngạo, sao có thể nguyện ý thuần phục dưới chân tu sĩ, cho nên một khi đối đầu liền đánh đến ngươi chết ta sống.
Phù Cửu Âm cũng không ngoại lệ, mấy năm may không mấy trăm cũng mấy chục tu sĩ xông vào sơn động của hắn, cơ bản tất cả đều bị hắn giết. Có điều Phù Cửu Âm không thích ăn thịt người, hắn ngại bẩn, cho nên sau khi hắn giết người thì Thân Giác đều phải đem thi thể của tu sĩ kéo ra ngoài đi chôn.
Âm thanh quỷ khóc sói gào kia vẫn còn chưa dứt, Phù Cửu Âm ngại phiền, hắn động động ngón tay, thiết lập một cái kết giới, đem toàn bộ hạt thông được Thân Giác lột xong bỏ hết vào trong miệng rồi lên giường đi ngủ. Thân Giác bên cạnh chờ đến khi Phù Cửu Âm đã ngủ thì chui ra khỏi kết giới.
Kết giời này dùng để cách âm, nhưng có thể ra lại không thể đi vào.
Một giấc này của Phù Cửu Âm cũng phải ít nhất cho đến giữa trưa ngày mai hắn mới tỉnh lại, cho nên Thân Giác có thể tự do ở bên ngoài thật lâu.
Động vật đều rất mẫn cảm đối với mùi hương, Thân Giác một đường đánh hơi thì rốt cuộc cũng tìm ra Giải Trầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giải Trầm hiện tại cũng không ở một mình, bên cạnh y còn có một thiếu nữ. Thiếu nữ kia mặc quần áo hoa lệ, tựa hồ có quen biết với Giải Trầm, trên mặt đang lộ ra biểu tình sợ hãi, gắt gao đi theo phía sau Giải Trầm.
“Giải Trầm, nơi này thật đáng sợ, muội có thể đi theo huynh không a?” Giải Trầm đi ở phía trước, nghe được yêu cầu cũng không quay đầu mà chỉ lãnh đạm ừ một tiếng. Sau khi đi được một đoạn đường thì thiếu nữ có chút mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi. Giải Trầm nhìn sắc trời thì đồng ý.
Thời điểm Giải Trầm ở một mình thì đều chỉ tùy tiện tìm một nhánh cây nào đó nằm nghỉ, nhưng lúc này lại có thêm người khác, y nhìn đến thiếu nữ đang lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái lại một cái đồ vật, ngay cả giường cũng được đem ra.
Thiếu nữ tránh khỏi tầm mắt Giải Trầm, sử dụng một chút phép thuật để tẩy rửa cho bản thân rồi mới nằm lên giường, đắp chăn lại. Còn Giải Trầm thì có vẻ để tránh tị hiềm nên ngồi dưới gốc cây cách đó vài trượng đả tọa.
Thân Giác ngồi trên cây nhìn xuống một hồi lâu, thấy thiếu nữ đã ngủ rồi thì lặng lẽ bò xuống, sử dụng một cái thủ thuật che mắt, dùng kết giới ngăn cách thiếu nữ ở bên ngoài. Còn chính cậu thì lắc mình liền biến thành bộ dáng của vị thiếu nữ kia, từ trên giường đứng dậy, uốn lượn đi về phía Giải Trầm bên kia.
Thân Giác vừa mới tiến lại gần thì Giải Trầm liền mở bừng mắt.
Giải Trầm thân là đệ tử thiên tài của Thiên Thủy Tông, tướng mạo của y cũng thuộc hàng nhất đẳng. Sáng trong như ngọc, đôi mắt lạnh nhạt lại sáng trong như sao trời, môi đỏ đầy đặn.
Thân Giác thấy vậy cũng không dừng bước chân, vẫn đi đến trước mặt Giải Trầm nhẹ giọng nói: “Giải Trầm, huynh có đói không?”
Cậu ngồi xổm xuống, còn chưa kịp lấy đồ từ trong ngực ra thì một thanh kiếm đã gác lên cổ Thân Giác.
Giải Trầm đạm mạc nhìn cậu, “Không đói bụng.”
Mắt Thân Giác dừng trên thanh kiếm ở cổ, âm thầm nhíu mày, đối phương không thể nào nhanh như vậy lại có thể nhận ra cậu được.
Kỳ thật Giải Trầm đúng là không phát hiện thiếu nữ trước mắt lại là một con sóc tinh biến thành nhanh như vậy, mà bởi vì thiếu nữ này lúc còn ở Thủy Thiên Tông vẫn luôn lì lợm la liếm Giải Trầm, nhưng Giải Trầm đối với chuyện nhi nữ tình trường lại không có hứng thú cho nên y vẫn luôn cố gắng né tránh đối phương.
Lần này là do y vô tình gặp đối phương, còn cứu cô một mạng, thấy thiếu nữ bị dọa sợ không nhẹ nên mới cho phép đối phương đồng hành cùng y, tuy vậy vẫn có chút đề phòng đối với thiếu nữ.
“Không đói bụng thì không đói bụng, sao lại dùng kiếm đối xử với muội như vậy?” Thân Giác lui về sau một bước, giả vờ oán giận một câu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một quả trái cây rơi xuống từ trên cây, Thân Giác theo quán tính mà vươn tay bắt lấy, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Giải Trầm thấy vậy, ánh mắt y có chút thay đổi.
Thiếu nữ xuất thân từ danh môn, từ nhỏ đã được nuông chiều, cho dù được chọn đi vào cấm địa cũng đem theo cẩm y ngọc thực, ngủ còn phải dùng đệm giường riêng biệt, sao có thể một ngụm ăn hết quả dại không hề được tẩy rửa qua?
Mà Thân Giác bên này sau khi ăn xong thì khựng lại một chút, cậu trộm nhìn lên ánh mắt của Giải Trầm, quả nhiên thấy được ánh mắt của đối phương đã thay đổi thì lập tức bỏ chạy.
Vì quần áo nữ nhân sẽ khiến tốc độ giảm xuống, Thân GIác sau khi chạy được một hồi thì biến lại nguyên hình, nhanh chóng bò lên trên cây, bên trong tán cây rậm rạp mà chạy đến chạy đi.
Thân Giác quen thuộc địa hình cấm địa, cho nên Giải Trầm sau khi đuổi được một đoạn thì không còn thấy được thân ảnh Thân Giác, bên cạnh đó cũng vì có chút lo lắng sợ thiếu nữ xảy ra chuyện, y từ bỏ việc đuổi theo, quay trở về chỗ cũ.
Sau khi y trở về thì trước tiên liền kiểm tra thiếu nữ kia, phát hiện đối phương chỉ bị hạ thuật che mắt thôi thì ngồi lại chỗ cũ tiếp tục đả tọa.
Vừa rồi y có lẽ đã thấy được bộ dáng nguyên hình của đối phương, hình thái rất nhỏ, có điểm giống như một lão thử*.
*thử là chuột
Yêu thú kia vì sao lại biến thành bộ dáng của con người rồi tiếp cận y?
Giác Trầm nhíu mi.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Thân Giác: Ngươi mới là chuột già!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro