Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Xử lý Cửu Vĩ Hồ...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
Nghĩ một lúc thì y đứng lên, nhìn lên cây ở trên đỉnh đầu mình.
Trái cây mới vừa rơi xuống hình như là quả tượng tử, quả này rất chua, bình thường thì người hay động vậy đều không thích ăn quả này.
Về phía Thân Giác ở bên này thì lại không ổn chút nào, vừa mới thoát khỏi Giải Trầm xong thì liền nghênh tiếp một vị tu sĩ khác.
Tu sĩ này nhìn bộ dạng ước chừng hơn hai mươi tuổi, mặt gầy nhọn, y phục rách bươm, không biết đệ tử môn phái nào bị thua trận, đến nỗi trên y phục không có một đoạn nào nguyên vẹn.
Gã nhìn thấy Thân Giác đang chạy tới chạy lui trong tán cây thì cười một tiếng, trực tiếp bay thẳng lên cây ngăn trước đường đi của Thân Giác.
“Một con chuột béo tốt, vừa lúc ta đang đói bụng.”
Phần lớn tu sĩ đều sẽ tích cốc, ngày thường chỉ ăn một chút Tích Cốc Đan, nhưng có một số nhỏ tu sĩ tuy rằng tu tiên nhưng vẫn như cũ không thay đổi được thói quen của người phàm, vẫn có ham muốn ăn uống.
Thân Giác lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. Tu sĩ kia thấy Thân Giác nhìn gã thì tiếp tục cười, từ trong lồng ngực móc ra một viên đan dược, “Tiểu lão thử, lại đây nào.”
Vừa nhìn liền biết viên đan dược kia là đan dược hạ phẩm.
Thân Giác lập tức xoay người hướng đến đường khác mà chạy, nhưng tu sĩ kia cũng không biết là đã đói bụng được bao lâu rồi, đối với Thân Giác đuổi mãi không tha, nháo đến nỗi Thân Giác không có biện pháp nào, chỉ có thể ném thuật pháp về phía sau.
Vừa ném ra pháp thuật, đôi mắt tu sĩ kia lại càng sáng lên.
Phù Cửu Âm không phải là một người thầy tốt, nhưng cái hắn có đều là những pháp thuật cao cấp, cho nên những gì Thân Giác học được cũng là pháp thuận cao cấp. Tu sĩ tiến vào đây cũng đã được vài ngày, còn chưa gặp được yêu thú nào sử dụng pháp thuật cao cấp đâu.
Cho nên lúc đầu tu sĩ này chỉ muốn ăn Thân Giác, nếu không ăn được thì thôi, nhưng sau khi nhìn thấy Thân Giác sử dụng phép thuật cao cấp thì liền quyết tâm muốn bắt được cậu. Gã đem toàn bộ những gì có trong người ra, thậm chí còn lấy ra cả Khốn Tiên Thằng.
Cuối cùng thì Thân GIác cũng bị trói gô lại, treo lên trên cây.
“Tiểu lão thử này đúng là chạy thật nhanh, nếu không phải tiểu gia ta có nhiều pháp khí thì đã không bắt được ngươi rồi.” Tu sĩ đi đến trước mặt Thân Giác, nhìn thấy Thân GIác bị trói lại thành cái bánh chưng liền cười ha ha, còn giơ tay chọc chọc bụng nhỏ của Thân Giác, “Đừng giãy giụa, không có mệnh lệnh của gia thì cái dây này sẽ không buông tha cho ngươi. Trước tiên ngươi hãy thành thật khai báo, những thuật pháp kia ngươi học được từ nơi nào?”
Thân Giác không thể ngờ được chính mình vậy mà lại bị bắt bởi một tu sĩ bình thường như vậy, quần áo người này rách nát nhưng trong người lại là một thân toàn pháp khí tốt, cũng không biết người này là có địa vị gì. Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ đến cái này, trước hết phải nghĩ cách để thoát ra đã.
“Ta nói xong, ngươi sẽ thả ta đi sao?” Thân Giác suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng.
“Oa, ngươi vậy mà có thể nói được.” Tu sĩ tựa hồ không nghĩ đến Thân Giác vậy mà còn có thể nói được, bởi vì tại đây có rất nhiều yêu thú sẽ không nói chuyện, khi thấy người cũng chỉ có một động tác là há miệng muốn cắn, “Xem ra tiểu gia ta nhặt được bảo bối. Ngươi nhanh nói cho ta biết, ta liền thả ngươi ra.”
Lời này như thế nào cũng không khiến người khác tin tưởng, nhưng Thân GIác vẫn nói ra, “Ta học từ một Cửu Vĩ Hồ.”
Nghe được ba chữ “Cửu Vĩ Hồ”, đôi mắt tu sĩ kia đã hoàn toàn sáng rực lên.
Cửu Vĩ Hồ là một sự tồn tại như thế nào?
Đó chính là kỳ thú thượng cổ, đừng nói mấy ngàn năm, mấy vạn năm cũng không nhất định sẽ gặp được một con. Ai có thể nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ, hàng phục được đối phương thì chẳng phải là đang cách thành tiên chỉ một bước?
“Ngươi nói cho ta biết Cửu Vĩ Hồ ở đâu?” Tu sĩ vội vàng nói.
“Ngươi trước tiên phải thả ta ra thì ta mới nói, nếu không thì dù cho ngươi có giết ta đi nữa ta cũng không nói.” Thân Giác quay mặt đi không thèm nhìn tu sĩ.
Tu sĩ ai ai hai tiếng, “Tiểu tổ tông, được được được, thả ngươi ra ngay.”
Chẳng qua chỉ vì nghe được “Cửu Vĩ Hồ” mà Thân Giác liền từ “tiểu lão thử” trở thành “tiểu tổ tông“.
Tu sĩ thu lại Khốn Tiên Thằng, Thân Giác lập tức nhảy lên mặt đất, cậu ngẩng đầu nhìn tu sĩ, “Ngươi muốn gặp Cửu Vĩ Hồ sao? Hắn rất hung dữ.”
“Cầu phú quý trong hiểm nguy, ngươi nói cho ta biết nó ở đâu?”
Thân Giác vươn móng vuốt, chỉ vào một hướng, “Nơi đó có một cái sơn động, trước cửa có một gốc cây tùng, sơn động đó chính là nơi ở của Cửu Vĩ Hồ.”
Tu sĩ nghe được những lời này, lộ ra biểu tình nửa tin nửa ngờ.
Yêu thú đã khai trí đều sẽ xây cho mình một cái phủ đệ, tuy có thể không tráng lệ huy hoàng, nhưng cũng là một chỗ ở thập phần kín kẽ. Một con thượng cổ kỳ thú mà lại ở trong một cái sơn động bình thường?
Tròng mắt tu sĩ xoay chuyển, “Được, ta đã biết.” Dứt lời, lại lấy Khốn Tiên Thằng đem Thân Giác trói lại, nhưng không treo lên cây như ban nãy.
Gã đem Thân Giác nhét vào trong ngực áo, “Tiểu lão thử, chờ ta nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ thì sẽ thả ngươi đi, bây giờ ta quá đói rồi, ta muốn đi kiếm đồ ăn trước đã.”
Thân Giác bị nhét vào trong ngực áo đối phương thì cũng không sợ hãi, tu sĩ này không biết lời nói của cậu là thật hay giả, sẽ không vội vã giết cậu, mà Phù Cửu Âm vào giữa trưa ngày mai sẽ tỉnh, muộn nhất là lúc đó hắn sẽ phát hiện Thân Giác không trở về.
Trên người Thân Giác có lệnh cấm của Phù Cửu Âm, vô luận Thân Giác đi đâu thì hắn cũng đều có thể biết được, cho nên Thân Giác không lo lắng rằng Phù Cửu Âm sẽ không tìm được cậu.
Lo lắng duy nhất chính là Phù Cửu Âm có khả năng sẽ không thèm đi tìm cậu, vậy thì Thân Giác chỉ có thể đem tu sĩ này mang đến chỗ ở của Phù Cửu Âm.
Tu sĩ bắt được một con gà, cẩn thận lột đi da của nó rồi nướng lên, còn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bầu rượu. Nướng xong gà, gã lấy Thân Giác ở trong ngực ra vứt qua một bên.
Gã uống rượu ăn gà, thường xuyên nhìn lên sắc trời. Sau khi ăn xong thì gã dập lửa rồi lại đem Thân Giác lên đường.
Khiến cho người khác ngạc nhiên chính là, gã cư nhiên hướng đến đường Thân Giác đào tẩu lúc trước mà đi, cũng chính là địa phương mà Giải Trầm đang ngồi đả tọa.
Tu sĩ còn chưa đến nơi thì Giải Trầm đã mở bừng mắt.
Tu sĩ tựa hồi cũng cảm nhận được hơi thở của Giải Trầm, còn chưa nhìn thấy người thì âm thanh tiếp đón đã vang lên, “Tiểu huynh đệ, đừng khẩn trương, ta thấy không khí bên này rất tốt nên muốn lại đây ngồi một chút, sẽ không làm chuyện gì khác.”
Gã đi đến chỗ cách Giải Trầm mấy trượng, cũng không thèm liếc mắt nhìn đến nơi thiếu nữ đang ngủ say kia mà chỉ nhìn thoáng qua Giải Trầm rồi ngồi xuống đất.
Giải Trầm liếc qua tu sĩ thì ánh mắt đột ngột chuyển đến ngực đối phương.
Hơi thở quen thuộc.
“Trong ngực áo ngươi là cái thì?”
“A, nói nó sao?” Tu sĩ bắt lấy Thân Giác đem ra, “Mới bắt được, nhiều thịt lắm, ngươi muốn ăn nó sao?”
Lúc gã lấy Thân Giác ra thì cũng đồng thời hạ cấm ngôn cậu.
Thời điểm Giải Trầm nhìn đến Thân Giác thì ánh mắt có chút biến hóa. Con sóc này có lẽ là gia hỏa biến thành thiếu nữ đồng môn mà hắn thấy lúc nãy đi.
Tu sĩ cầm Thân Giác lung lay trước mặt Giải Trầm vài lần rồi lại nhét vào trong ngực, theo sau đó thì cùng Giải Trầm nói chuyện, bất quá Giải Trầm chính là cái hũ nút, hỏi mười câu cũng không đáp được một câu.
Nhưng thiếu nữ gần đó lại bị âm thanh ở đây đánh thức, ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, trong thanh âm còn có chút buồn ngủ, “Giải Trầm, huynh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Oa, nơi này vậy mà còn có một sư muội, chào muội.” Tu sĩ tự giới thiệu gia môn với thiếu nữ, “Ta đến từ Âm Sơn Tông, Mã Hữu, năm nay ba mươi, còn chưa thỉnh giáo sư muội đã bao nhiêu cái xuân xanh?”
Thiếu nữ không nghĩ đến ở nơi này lại đột nhiên nhiều ra một nam nhân lạ mặt, sợ đến mức nhanh chóng xuống giường, trốn đến sau lưng Giải Trầm.
Mã Hữu thấy người bị mình dọa còn cười tươi hớn hở hơn, đi đến chiếc giường của thiếu nữ, duỗi tay sờ sờ rồi lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Giường này chính là thứ tốt, sư muội có thể cho ta nằm một chút được không?”
Nói xong thì gã cũng không đợi người khác trả lời, tự mình nằm xuống giường.
Thiếu nữ giận đến tím mặt, đang muốn rút kiếm thì bị Giải Trầm ngăn lại, y truyền âm nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, người này có tu vi rất cao.”
Thiếu nữ có chút sửng sốt, nàng thấy người nọ có bộ dạng sa cơ thất thế, ngay cả Âm Sơn Tông kia cũng chưa từng nghe qua thì đây có thể là vị cao nhân nào?
Bất quá nàng cũng biết thời buổi này có không ít người cố ý giấu tên tông môn chính là muốn đến cảnh giác của địch giảm xuống. Trong quá trình Khế Yêu diễn ra, trừ bỏ yêu thú giết tu sĩ thì còn có rất nhiều tu sĩ giết nhau vì trên người đối phương có pháp bảo.
Thậm chí còn có người mỗi năm đều không kết khế ước cùng yêu thú chỉ để có thể tiến vào đây đoạt pháp bảo.
Giải Trầm nhắc nhở như vậy, thiếu nữ cũng chỉ có thể nhịn xuống tính tình, tức giận ngồi xuống kế bên Giải Trầm, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà trừng Mã Hữu đang nằm trên giường nàng. Giải Trầm thì bất động thanh sắc mà dịch người đến bên khác một chút.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn một hồi thì thấy Mã Hữu từ trong ngực áo lấy ra một con sóc phóng lên trên gối đầu của nàng mà gã đang nằm.
“Đến đây, tiểu lão thử, chúng ta cùng nhau ngủ, cũng đừng nói ta bạc đãi ngươi, đi ngủ sớm một chút để mai còn xuất phát sớm để đi bắt Cửu Vĩ Hồ.”
Cửu Vĩ Hồ?
Đôi mắt thiếu nữ mở to ra, nhanh chóng liếc một cái qua Giải Trầm bên cạnh. Mà Giải Trầm chỉ nhắm hai mắt lại, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa nào.
- ----
Mã Hữu đem Thân Giác từ trói gô lại trở thành chỉ trói một vòng trên chân, sau đó liền ngủ đi. Thân Giác đợi một hồi lâu, thấy hơi thở của đối phương đã vững vàng thì lén lút bò xuống giường.
Tuy rằng bị Khốn Tiên Thằng cột vào chân nhưng sợi dây thừng rất dài, Thân Giác chạy đến ngồi xổm bên cạnh người thiếu nữ, hạ hạ đầu.
Thiếu nữ chớp chớp mắt, thấy da lông Thân Giác bóng loáng, rất đáng yêu. Nàng nhịn không được mà thử sờ soạng Thân Giác một chút. Sau khi thấy đối phương không phản kháng thì lại nhịn không được mà sờ soạng thêm vài lần, nhỏ giọng nói với Giải Trầm bên cạnh: “Huynh xem, nó thật là đáng yêu.”
Giải Trầm mở mắt, nhìn xuống sóc tuyết địa kế bên người thiếu nữ, nhàn nhạt cất lời: “Không biết đã bao lâu không tắm rửa rồi.”
Y vừa dứt lời, tay thiếu nữ vèo một phát liền thu hồi lại.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Thiếu nữ: Awsl (A, ta đã chết!)
Mỗ hồ ly đột nhiên bừng tỉnh: Chuột của ta đâu?
Trái cây mới vừa rơi xuống hình như là quả tượng tử, quả này rất chua, bình thường thì người hay động vậy đều không thích ăn quả này.
Về phía Thân Giác ở bên này thì lại không ổn chút nào, vừa mới thoát khỏi Giải Trầm xong thì liền nghênh tiếp một vị tu sĩ khác.
Tu sĩ này nhìn bộ dạng ước chừng hơn hai mươi tuổi, mặt gầy nhọn, y phục rách bươm, không biết đệ tử môn phái nào bị thua trận, đến nỗi trên y phục không có một đoạn nào nguyên vẹn.
Gã nhìn thấy Thân Giác đang chạy tới chạy lui trong tán cây thì cười một tiếng, trực tiếp bay thẳng lên cây ngăn trước đường đi của Thân Giác.
“Một con chuột béo tốt, vừa lúc ta đang đói bụng.”
Phần lớn tu sĩ đều sẽ tích cốc, ngày thường chỉ ăn một chút Tích Cốc Đan, nhưng có một số nhỏ tu sĩ tuy rằng tu tiên nhưng vẫn như cũ không thay đổi được thói quen của người phàm, vẫn có ham muốn ăn uống.
Thân Giác lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. Tu sĩ kia thấy Thân Giác nhìn gã thì tiếp tục cười, từ trong lồng ngực móc ra một viên đan dược, “Tiểu lão thử, lại đây nào.”
Vừa nhìn liền biết viên đan dược kia là đan dược hạ phẩm.
Thân Giác lập tức xoay người hướng đến đường khác mà chạy, nhưng tu sĩ kia cũng không biết là đã đói bụng được bao lâu rồi, đối với Thân Giác đuổi mãi không tha, nháo đến nỗi Thân Giác không có biện pháp nào, chỉ có thể ném thuật pháp về phía sau.
Vừa ném ra pháp thuật, đôi mắt tu sĩ kia lại càng sáng lên.
Phù Cửu Âm không phải là một người thầy tốt, nhưng cái hắn có đều là những pháp thuật cao cấp, cho nên những gì Thân Giác học được cũng là pháp thuận cao cấp. Tu sĩ tiến vào đây cũng đã được vài ngày, còn chưa gặp được yêu thú nào sử dụng pháp thuật cao cấp đâu.
Cho nên lúc đầu tu sĩ này chỉ muốn ăn Thân Giác, nếu không ăn được thì thôi, nhưng sau khi nhìn thấy Thân Giác sử dụng phép thuật cao cấp thì liền quyết tâm muốn bắt được cậu. Gã đem toàn bộ những gì có trong người ra, thậm chí còn lấy ra cả Khốn Tiên Thằng.
Cuối cùng thì Thân GIác cũng bị trói gô lại, treo lên trên cây.
“Tiểu lão thử này đúng là chạy thật nhanh, nếu không phải tiểu gia ta có nhiều pháp khí thì đã không bắt được ngươi rồi.” Tu sĩ đi đến trước mặt Thân Giác, nhìn thấy Thân GIác bị trói lại thành cái bánh chưng liền cười ha ha, còn giơ tay chọc chọc bụng nhỏ của Thân Giác, “Đừng giãy giụa, không có mệnh lệnh của gia thì cái dây này sẽ không buông tha cho ngươi. Trước tiên ngươi hãy thành thật khai báo, những thuật pháp kia ngươi học được từ nơi nào?”
Thân Giác không thể ngờ được chính mình vậy mà lại bị bắt bởi một tu sĩ bình thường như vậy, quần áo người này rách nát nhưng trong người lại là một thân toàn pháp khí tốt, cũng không biết người này là có địa vị gì. Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ đến cái này, trước hết phải nghĩ cách để thoát ra đã.
“Ta nói xong, ngươi sẽ thả ta đi sao?” Thân Giác suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng.
“Oa, ngươi vậy mà có thể nói được.” Tu sĩ tựa hồ không nghĩ đến Thân Giác vậy mà còn có thể nói được, bởi vì tại đây có rất nhiều yêu thú sẽ không nói chuyện, khi thấy người cũng chỉ có một động tác là há miệng muốn cắn, “Xem ra tiểu gia ta nhặt được bảo bối. Ngươi nhanh nói cho ta biết, ta liền thả ngươi ra.”
Lời này như thế nào cũng không khiến người khác tin tưởng, nhưng Thân GIác vẫn nói ra, “Ta học từ một Cửu Vĩ Hồ.”
Nghe được ba chữ “Cửu Vĩ Hồ”, đôi mắt tu sĩ kia đã hoàn toàn sáng rực lên.
Cửu Vĩ Hồ là một sự tồn tại như thế nào?
Đó chính là kỳ thú thượng cổ, đừng nói mấy ngàn năm, mấy vạn năm cũng không nhất định sẽ gặp được một con. Ai có thể nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ, hàng phục được đối phương thì chẳng phải là đang cách thành tiên chỉ một bước?
“Ngươi nói cho ta biết Cửu Vĩ Hồ ở đâu?” Tu sĩ vội vàng nói.
“Ngươi trước tiên phải thả ta ra thì ta mới nói, nếu không thì dù cho ngươi có giết ta đi nữa ta cũng không nói.” Thân Giác quay mặt đi không thèm nhìn tu sĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu sĩ ai ai hai tiếng, “Tiểu tổ tông, được được được, thả ngươi ra ngay.”
Chẳng qua chỉ vì nghe được “Cửu Vĩ Hồ” mà Thân Giác liền từ “tiểu lão thử” trở thành “tiểu tổ tông“.
Tu sĩ thu lại Khốn Tiên Thằng, Thân Giác lập tức nhảy lên mặt đất, cậu ngẩng đầu nhìn tu sĩ, “Ngươi muốn gặp Cửu Vĩ Hồ sao? Hắn rất hung dữ.”
“Cầu phú quý trong hiểm nguy, ngươi nói cho ta biết nó ở đâu?”
Thân Giác vươn móng vuốt, chỉ vào một hướng, “Nơi đó có một cái sơn động, trước cửa có một gốc cây tùng, sơn động đó chính là nơi ở của Cửu Vĩ Hồ.”
Tu sĩ nghe được những lời này, lộ ra biểu tình nửa tin nửa ngờ.
Yêu thú đã khai trí đều sẽ xây cho mình một cái phủ đệ, tuy có thể không tráng lệ huy hoàng, nhưng cũng là một chỗ ở thập phần kín kẽ. Một con thượng cổ kỳ thú mà lại ở trong một cái sơn động bình thường?
Tròng mắt tu sĩ xoay chuyển, “Được, ta đã biết.” Dứt lời, lại lấy Khốn Tiên Thằng đem Thân Giác trói lại, nhưng không treo lên cây như ban nãy.
Gã đem Thân Giác nhét vào trong ngực áo, “Tiểu lão thử, chờ ta nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ thì sẽ thả ngươi đi, bây giờ ta quá đói rồi, ta muốn đi kiếm đồ ăn trước đã.”
Thân Giác bị nhét vào trong ngực áo đối phương thì cũng không sợ hãi, tu sĩ này không biết lời nói của cậu là thật hay giả, sẽ không vội vã giết cậu, mà Phù Cửu Âm vào giữa trưa ngày mai sẽ tỉnh, muộn nhất là lúc đó hắn sẽ phát hiện Thân Giác không trở về.
Trên người Thân Giác có lệnh cấm của Phù Cửu Âm, vô luận Thân Giác đi đâu thì hắn cũng đều có thể biết được, cho nên Thân Giác không lo lắng rằng Phù Cửu Âm sẽ không tìm được cậu.
Lo lắng duy nhất chính là Phù Cửu Âm có khả năng sẽ không thèm đi tìm cậu, vậy thì Thân Giác chỉ có thể đem tu sĩ này mang đến chỗ ở của Phù Cửu Âm.
Tu sĩ bắt được một con gà, cẩn thận lột đi da của nó rồi nướng lên, còn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bầu rượu. Nướng xong gà, gã lấy Thân Giác ở trong ngực ra vứt qua một bên.
Gã uống rượu ăn gà, thường xuyên nhìn lên sắc trời. Sau khi ăn xong thì gã dập lửa rồi lại đem Thân Giác lên đường.
Khiến cho người khác ngạc nhiên chính là, gã cư nhiên hướng đến đường Thân Giác đào tẩu lúc trước mà đi, cũng chính là địa phương mà Giải Trầm đang ngồi đả tọa.
Tu sĩ còn chưa đến nơi thì Giải Trầm đã mở bừng mắt.
Tu sĩ tựa hồi cũng cảm nhận được hơi thở của Giải Trầm, còn chưa nhìn thấy người thì âm thanh tiếp đón đã vang lên, “Tiểu huynh đệ, đừng khẩn trương, ta thấy không khí bên này rất tốt nên muốn lại đây ngồi một chút, sẽ không làm chuyện gì khác.”
Gã đi đến chỗ cách Giải Trầm mấy trượng, cũng không thèm liếc mắt nhìn đến nơi thiếu nữ đang ngủ say kia mà chỉ nhìn thoáng qua Giải Trầm rồi ngồi xuống đất.
Giải Trầm liếc qua tu sĩ thì ánh mắt đột ngột chuyển đến ngực đối phương.
Hơi thở quen thuộc.
“Trong ngực áo ngươi là cái thì?”
“A, nói nó sao?” Tu sĩ bắt lấy Thân Giác đem ra, “Mới bắt được, nhiều thịt lắm, ngươi muốn ăn nó sao?”
Lúc gã lấy Thân Giác ra thì cũng đồng thời hạ cấm ngôn cậu.
Thời điểm Giải Trầm nhìn đến Thân Giác thì ánh mắt có chút biến hóa. Con sóc này có lẽ là gia hỏa biến thành thiếu nữ đồng môn mà hắn thấy lúc nãy đi.
Tu sĩ cầm Thân Giác lung lay trước mặt Giải Trầm vài lần rồi lại nhét vào trong ngực, theo sau đó thì cùng Giải Trầm nói chuyện, bất quá Giải Trầm chính là cái hũ nút, hỏi mười câu cũng không đáp được một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thiếu nữ gần đó lại bị âm thanh ở đây đánh thức, ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, trong thanh âm còn có chút buồn ngủ, “Giải Trầm, huynh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Oa, nơi này vậy mà còn có một sư muội, chào muội.” Tu sĩ tự giới thiệu gia môn với thiếu nữ, “Ta đến từ Âm Sơn Tông, Mã Hữu, năm nay ba mươi, còn chưa thỉnh giáo sư muội đã bao nhiêu cái xuân xanh?”
Thiếu nữ không nghĩ đến ở nơi này lại đột nhiên nhiều ra một nam nhân lạ mặt, sợ đến mức nhanh chóng xuống giường, trốn đến sau lưng Giải Trầm.
Mã Hữu thấy người bị mình dọa còn cười tươi hớn hở hơn, đi đến chiếc giường của thiếu nữ, duỗi tay sờ sờ rồi lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Giường này chính là thứ tốt, sư muội có thể cho ta nằm một chút được không?”
Nói xong thì gã cũng không đợi người khác trả lời, tự mình nằm xuống giường.
Thiếu nữ giận đến tím mặt, đang muốn rút kiếm thì bị Giải Trầm ngăn lại, y truyền âm nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, người này có tu vi rất cao.”
Thiếu nữ có chút sửng sốt, nàng thấy người nọ có bộ dạng sa cơ thất thế, ngay cả Âm Sơn Tông kia cũng chưa từng nghe qua thì đây có thể là vị cao nhân nào?
Bất quá nàng cũng biết thời buổi này có không ít người cố ý giấu tên tông môn chính là muốn đến cảnh giác của địch giảm xuống. Trong quá trình Khế Yêu diễn ra, trừ bỏ yêu thú giết tu sĩ thì còn có rất nhiều tu sĩ giết nhau vì trên người đối phương có pháp bảo.
Thậm chí còn có người mỗi năm đều không kết khế ước cùng yêu thú chỉ để có thể tiến vào đây đoạt pháp bảo.
Giải Trầm nhắc nhở như vậy, thiếu nữ cũng chỉ có thể nhịn xuống tính tình, tức giận ngồi xuống kế bên Giải Trầm, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà trừng Mã Hữu đang nằm trên giường nàng. Giải Trầm thì bất động thanh sắc mà dịch người đến bên khác một chút.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn một hồi thì thấy Mã Hữu từ trong ngực áo lấy ra một con sóc phóng lên trên gối đầu của nàng mà gã đang nằm.
“Đến đây, tiểu lão thử, chúng ta cùng nhau ngủ, cũng đừng nói ta bạc đãi ngươi, đi ngủ sớm một chút để mai còn xuất phát sớm để đi bắt Cửu Vĩ Hồ.”
Cửu Vĩ Hồ?
Đôi mắt thiếu nữ mở to ra, nhanh chóng liếc một cái qua Giải Trầm bên cạnh. Mà Giải Trầm chỉ nhắm hai mắt lại, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa nào.
- ----
Mã Hữu đem Thân Giác từ trói gô lại trở thành chỉ trói một vòng trên chân, sau đó liền ngủ đi. Thân Giác đợi một hồi lâu, thấy hơi thở của đối phương đã vững vàng thì lén lút bò xuống giường.
Tuy rằng bị Khốn Tiên Thằng cột vào chân nhưng sợi dây thừng rất dài, Thân Giác chạy đến ngồi xổm bên cạnh người thiếu nữ, hạ hạ đầu.
Thiếu nữ chớp chớp mắt, thấy da lông Thân Giác bóng loáng, rất đáng yêu. Nàng nhịn không được mà thử sờ soạng Thân Giác một chút. Sau khi thấy đối phương không phản kháng thì lại nhịn không được mà sờ soạng thêm vài lần, nhỏ giọng nói với Giải Trầm bên cạnh: “Huynh xem, nó thật là đáng yêu.”
Giải Trầm mở mắt, nhìn xuống sóc tuyết địa kế bên người thiếu nữ, nhàn nhạt cất lời: “Không biết đã bao lâu không tắm rửa rồi.”
Y vừa dứt lời, tay thiếu nữ vèo một phát liền thu hồi lại.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Thiếu nữ: Awsl (A, ta đã chết!)
Mỗ hồ ly đột nhiên bừng tỉnh: Chuột của ta đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro