Chương 78
Trần Vân Thâm
2024-08-18 12:01:49
Ở chương 35 -36 mình đã dịch sai về tục lệ lập xuân, trâu được dùng là tượng trâu đất, mình đã sửa lại, với các bạn đọc từ khi truyện mới đăng có thể đọc lại 2 chương này ( chương free).
Ở chương này và chương sau nói về lễ lập xuân mình cũng để free nhé, thực sự bản raw tối nghĩa quá, đọc mãi xong tra baidu cũng ko có hiểu lắm, mong mọi người thông cảm
~
Hai người làm nương nói chuyện, Triệu Tú Như cũng lôi kéo Lâm Hương Liên hỏi han.
Lâm Hương Liên cười nói: “Trên đường gặp phải Xuân Kiều tỷ, nói hai câu chào hỏi, cho nên chậm một bước.” Nói đến đây, lại bồi thêm một câu: “Xiêm y của Xuân Kiều tỷ, cũng thật đẹp.”
Triệu Tú Như cũng từ sớm liền nhìn thấy Tần Xuân Kiều, xiêm y lụa sa tanh, là kiểu mẫu mới nhất, có thể khó coi sao? Chính xiêm y Triệu Tú Như nàng mặc hôm nay, là dùng khối nguyên liệu Triệu Đồng Sinh trước đó mua ở kinh thành. Tuy nhiên, bộ xiêm y này, cũng là may vá vội vã, không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới làm được. Kỳ thật cũng đẹp, nhưng ở trước mặt Tần Xuân Kiều, không khỏi bị hạ thấp đi.
Trong lòng Triệu Tú Như tràn đầy không phục, đáng tiếc vải của cô mẫu cho nàng tới chậm. Bằng không, vải lụa sa tanh đỏ thẫm, làm thành váy ra tới, sao có thể để Tần Xuân Kiều vượt mặt nàng? Nhìn bộ dáng Tôn ca nhìn xem nàng ta, ánh mắt liền sắp không kéo ra được rồi!
Nhưng mà hôm nay là ngày lành của ca ca nàng, nàng không nghĩ sinh sôi ra phiền phức. Triệu Tú Như tuy rằng khó chịu, vẫn còn hiểu tình hình.
Nàng hừ một tiếng ở trong lỗ mũi: “Cho nàng ta kiêu ngạo đi, một cái nữ nhân bị bán tới bán lui, mặc xiêm y tốt cũng chỉ là uổng phí mà thôi.”
Lâm Hương Liên cười cười, không nói cái gì nữa.
Cả thôn đều đang cười nói, nghị luận, chờ ngóng lễ lập xuân năm nay bắt đầu.
Quá một lát, cửa lớn từ đường bỗng nhiên mở rộng, bốn cái tiểu tử trong thôn nâng một tượng con trâu đất cùng cái cày gỗ lớn ra ngoài.
Trâu được dựng bằng đất nung, đi cùng cày gỗ là làm từ gỗ cây dâu, sơn màu nâu đỏ, màu gần giống con trâu, trọng lượng cả hai đều không nhẹ.
Bốn tiểu tử thở hổn hển, đem con trâu cái cày nâng ra, đặt ở đầu bờ ruộng.
Triệu Đồng Sinh liền dẫn Triệu Hữu Thừa cùng Tống Tiểu Miên đi ra, đứng ở trên đất ruộng của Triệu gia.
Triệu Đồng Sinh hôm nay mặc một kiện áo xếp tơ lụa màu đỏ tím sắc, quần bông mới tinh, đầy mặt hồng quang, tinh thần sáng láng. Triệu Hữu Thừa đi theo phía sau hắn, nhưng bộ dáng lại thật bình tĩnh. Tống Tiểu Miên càng không cần đề cập, cúi đầu thu liễm, không nói một lời.
Xem qua giống như chủ trì lập xuân hôm nay không phải Triệu Hữu Thừa, mà là Triệu Đồng Sinh hắn mới đúng.
Triệu Đồng Sinh đứng ở bậc thang, cao giọng nói: “Đàn ông già trẻ của Hạ Hà thôn, hôm nay là ngày lành Hạ Hà thôn chúng ta lập xuân! Tiểu tử nhà ta cả gan lãnh nhận cái nhiệm vụ này, tạ các vị đương gia cho thể diện! Mời xem tiểu tử nhà ta thực hiện lễ, đem cát lợi cho mùa màng năm nay tới các vị!”
Đám người ở phía dưới vây xem, liền phát ra âm thanh ủng hộ cùng vỗ tay.
Dù sao cũng là đại sự của toàn thôn, cho dù lại không quen nhìn Triệu gia tự tung tự tác, đại đa số mọi người cũng đều vẫn muốn xin điềm lành về cho đất đai nhà mình.
Triệu Đồng Sinh nói xong lời hay, sau đó là việc của đám người trẻ tuổi.
Đầu tiên là Tống Tiểu Miên, nàng mặt đỏ lên, run run rẩy rẩy đi lên trước, hai tay cũng run run đem một cái dây màu buộc ở trên sừng trâu, sau đó liền vội vội vàng lui lại trở về, cúi đầu cũng không dám nhìn ai.
Thôn dân tức khắc liền có vài phần ủ rũ, cô nương làm ‘‘hệ xuân thằng”, dựa theo quy củ cần là cái người có phúc khí, như vậy mới có thể mang đến cát lợi cho thôn.
Tống Tiểu Miên bộ dạng gầy gò phúc mỏng, tinh thần uể oải, nhìn liền khiến người ta cảm thấy bực mình, chán nản.
Nhưng mà lễ lập xuân, quan trọng nhất vẫn là ở đánh vỡ tượng trâu cày bừa, đoàn người liền không nói gì nữa, đều nhìn chằm chằm về Triệu Hữu Thừa.
Trong lòng đại khái đều là: Thể trạng của Triệu Hữu Thừa này mỏng manh, thật có thể đánh vỡ tượng trâu sao?
Triệu Hữu Thừa nhấp nhấp miệng, trong tay nắm roi, đi ra lên phía trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người, quả nhiên ở phía trước nhìn thấy mạt thân ảnh minh diễm kia.
Nàng hôm nay ăn mặc thật kiều diễm, áo kép hồng đào cắt may vừa người, kết hợp cùng váy dài vàng nhạt, bao vây lấy thân hình lả lướt đầy đặn, bộ ngực no đủ, vòng eo nhỏ hẹp, lộ ra kiều diễm của phụ nhân trẻ tuổi, giống quả chín tỏa ra hương thơm. Màu sắc trang phục càng tôn lên nhan sắc yêu kiều động lòng người của nàng.
Nàng cùng Dịch Tuân đứng chung một chỗ, Dịch Tuân không biết đang nói gì đó, nàng cười đến vui vẻ không thôi, làm như hoàn toàn không lưu ý đến động tĩnh lễ lập xuân bên này.
Sắc mặt Triệu Hữu Thừa hơi trầm xuống, hít một hơi thật sâu, hét lớn một tiếng, dương tay đánh ra một roi.
Roi dừng ở trên tượng con trâu, không chút sứt mẻ, đừng nói là nát, liền một chút khe hở cũng chưa thấy.
Thôn dân vây xem, tức khắc đều tĩnh lặng. Một roi đánh nát tượng trâu, biểu đạt ý tứ là trời cho thần lực, Hạ Hà thôn trước nay cũng ít có người nào đánh một lần là nát tượng trâu. Nhưng một roi đi xuống, liền vết nứt cũng không có, cũng là chưa bao giờ có chuyện này.
Nhất thời, ai cũng không nói lên lời.
Mặt già của Triệu Đồng Sinh tức khắc trầm xuống, nói: “Hữu Thừa, đánh lại!”
Ở chương này và chương sau nói về lễ lập xuân mình cũng để free nhé, thực sự bản raw tối nghĩa quá, đọc mãi xong tra baidu cũng ko có hiểu lắm, mong mọi người thông cảm
~
Hai người làm nương nói chuyện, Triệu Tú Như cũng lôi kéo Lâm Hương Liên hỏi han.
Lâm Hương Liên cười nói: “Trên đường gặp phải Xuân Kiều tỷ, nói hai câu chào hỏi, cho nên chậm một bước.” Nói đến đây, lại bồi thêm một câu: “Xiêm y của Xuân Kiều tỷ, cũng thật đẹp.”
Triệu Tú Như cũng từ sớm liền nhìn thấy Tần Xuân Kiều, xiêm y lụa sa tanh, là kiểu mẫu mới nhất, có thể khó coi sao? Chính xiêm y Triệu Tú Như nàng mặc hôm nay, là dùng khối nguyên liệu Triệu Đồng Sinh trước đó mua ở kinh thành. Tuy nhiên, bộ xiêm y này, cũng là may vá vội vã, không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới làm được. Kỳ thật cũng đẹp, nhưng ở trước mặt Tần Xuân Kiều, không khỏi bị hạ thấp đi.
Trong lòng Triệu Tú Như tràn đầy không phục, đáng tiếc vải của cô mẫu cho nàng tới chậm. Bằng không, vải lụa sa tanh đỏ thẫm, làm thành váy ra tới, sao có thể để Tần Xuân Kiều vượt mặt nàng? Nhìn bộ dáng Tôn ca nhìn xem nàng ta, ánh mắt liền sắp không kéo ra được rồi!
Nhưng mà hôm nay là ngày lành của ca ca nàng, nàng không nghĩ sinh sôi ra phiền phức. Triệu Tú Như tuy rằng khó chịu, vẫn còn hiểu tình hình.
Nàng hừ một tiếng ở trong lỗ mũi: “Cho nàng ta kiêu ngạo đi, một cái nữ nhân bị bán tới bán lui, mặc xiêm y tốt cũng chỉ là uổng phí mà thôi.”
Lâm Hương Liên cười cười, không nói cái gì nữa.
Cả thôn đều đang cười nói, nghị luận, chờ ngóng lễ lập xuân năm nay bắt đầu.
Quá một lát, cửa lớn từ đường bỗng nhiên mở rộng, bốn cái tiểu tử trong thôn nâng một tượng con trâu đất cùng cái cày gỗ lớn ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trâu được dựng bằng đất nung, đi cùng cày gỗ là làm từ gỗ cây dâu, sơn màu nâu đỏ, màu gần giống con trâu, trọng lượng cả hai đều không nhẹ.
Bốn tiểu tử thở hổn hển, đem con trâu cái cày nâng ra, đặt ở đầu bờ ruộng.
Triệu Đồng Sinh liền dẫn Triệu Hữu Thừa cùng Tống Tiểu Miên đi ra, đứng ở trên đất ruộng của Triệu gia.
Triệu Đồng Sinh hôm nay mặc một kiện áo xếp tơ lụa màu đỏ tím sắc, quần bông mới tinh, đầy mặt hồng quang, tinh thần sáng láng. Triệu Hữu Thừa đi theo phía sau hắn, nhưng bộ dáng lại thật bình tĩnh. Tống Tiểu Miên càng không cần đề cập, cúi đầu thu liễm, không nói một lời.
Xem qua giống như chủ trì lập xuân hôm nay không phải Triệu Hữu Thừa, mà là Triệu Đồng Sinh hắn mới đúng.
Triệu Đồng Sinh đứng ở bậc thang, cao giọng nói: “Đàn ông già trẻ của Hạ Hà thôn, hôm nay là ngày lành Hạ Hà thôn chúng ta lập xuân! Tiểu tử nhà ta cả gan lãnh nhận cái nhiệm vụ này, tạ các vị đương gia cho thể diện! Mời xem tiểu tử nhà ta thực hiện lễ, đem cát lợi cho mùa màng năm nay tới các vị!”
Đám người ở phía dưới vây xem, liền phát ra âm thanh ủng hộ cùng vỗ tay.
Dù sao cũng là đại sự của toàn thôn, cho dù lại không quen nhìn Triệu gia tự tung tự tác, đại đa số mọi người cũng đều vẫn muốn xin điềm lành về cho đất đai nhà mình.
Triệu Đồng Sinh nói xong lời hay, sau đó là việc của đám người trẻ tuổi.
Đầu tiên là Tống Tiểu Miên, nàng mặt đỏ lên, run run rẩy rẩy đi lên trước, hai tay cũng run run đem một cái dây màu buộc ở trên sừng trâu, sau đó liền vội vội vàng lui lại trở về, cúi đầu cũng không dám nhìn ai.
Thôn dân tức khắc liền có vài phần ủ rũ, cô nương làm ‘‘hệ xuân thằng”, dựa theo quy củ cần là cái người có phúc khí, như vậy mới có thể mang đến cát lợi cho thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Tiểu Miên bộ dạng gầy gò phúc mỏng, tinh thần uể oải, nhìn liền khiến người ta cảm thấy bực mình, chán nản.
Nhưng mà lễ lập xuân, quan trọng nhất vẫn là ở đánh vỡ tượng trâu cày bừa, đoàn người liền không nói gì nữa, đều nhìn chằm chằm về Triệu Hữu Thừa.
Trong lòng đại khái đều là: Thể trạng của Triệu Hữu Thừa này mỏng manh, thật có thể đánh vỡ tượng trâu sao?
Triệu Hữu Thừa nhấp nhấp miệng, trong tay nắm roi, đi ra lên phía trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người, quả nhiên ở phía trước nhìn thấy mạt thân ảnh minh diễm kia.
Nàng hôm nay ăn mặc thật kiều diễm, áo kép hồng đào cắt may vừa người, kết hợp cùng váy dài vàng nhạt, bao vây lấy thân hình lả lướt đầy đặn, bộ ngực no đủ, vòng eo nhỏ hẹp, lộ ra kiều diễm của phụ nhân trẻ tuổi, giống quả chín tỏa ra hương thơm. Màu sắc trang phục càng tôn lên nhan sắc yêu kiều động lòng người của nàng.
Nàng cùng Dịch Tuân đứng chung một chỗ, Dịch Tuân không biết đang nói gì đó, nàng cười đến vui vẻ không thôi, làm như hoàn toàn không lưu ý đến động tĩnh lễ lập xuân bên này.
Sắc mặt Triệu Hữu Thừa hơi trầm xuống, hít một hơi thật sâu, hét lớn một tiếng, dương tay đánh ra một roi.
Roi dừng ở trên tượng con trâu, không chút sứt mẻ, đừng nói là nát, liền một chút khe hở cũng chưa thấy.
Thôn dân vây xem, tức khắc đều tĩnh lặng. Một roi đánh nát tượng trâu, biểu đạt ý tứ là trời cho thần lực, Hạ Hà thôn trước nay cũng ít có người nào đánh một lần là nát tượng trâu. Nhưng một roi đi xuống, liền vết nứt cũng không có, cũng là chưa bao giờ có chuyện này.
Nhất thời, ai cũng không nói lên lời.
Mặt già của Triệu Đồng Sinh tức khắc trầm xuống, nói: “Hữu Thừa, đánh lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro