Chương 79
Trần Vân Thâm
2024-08-18 12:01:49
Triệu Hữu Thừa đem môi cắn đến xanh trắng, lại liếc mắt nhìn Tần Xuân Kiều một cái.
Nàng không còn cùng Dịch Tuân nói chuyện, nhìn lại đây, đôi mắt sáng ngời lại có chút nghi hoặc.
Hắn giơ lên tay, lại một roi rơi xuống, tượng trâu kia lại như cũ không chút sứt mẻ nào.
Triệu Hữu Thừa luống cuống, liên tục ba bốn roi đi xuống, chỉ nghe tiếng vang của roi trong không trung, tượng trâu cũng vang lên tiếng chát, chính là vẫn không thấy dấu hiệu vỡ vụn nào.
Lần này, đám người đứng xem muốn nổ tung rồi.
Liền có người xem náo nhiệt không chê làm lớn chuyện, lạnh nhạt nói lên: “Đánh đi đánh lại thì thế nào, đánh tới lúc này, bình thường tượng trâu cũng sớm vỡ nát rồi. Đồng sinh lão gia ( đây là gọi Triệu Hữu Thừa, vì hắn đã thi trúng đồng sinh, mọi người gọi là đồng sinh lão gia, tương tự nếu thi trúng tú tài sẽ gọi là tú tài lão gia), đây là đang cùng người nhà quê chúng ta đùa giỡn sao?”
Một người khác nói: “Ngươi hiểu cái gì! Đồng sinh lão gia, kia đương nhiên không cùng hán tử nông thôn chúng ta giống nhau. Ngươi xem, hắn tất nhiên muốn thi triển phương pháp không giống bình thường, mới có thể biểu hiện được thân phận của hắn.”
Người này nói, cũng không biết là châm chọc Triệu Hữu Thừa, hay vẫn là nịnh hót thân phận của hắn.
Chỉ là Triệu Hữu Thừa lại đánh thêm mấy phát, cũng không thấy phương pháp có gì khác với người nông dân bình thường, nhưng tượng trâu kia vẫn là nguyên vẹn.
Trong đám người bắt đầu nổi lên thanh âm, càng lúc càng không dễ nghe.
Liền có người chua ngoa nói: “Không có sức cũng đừng ham việc nặng. Đồng sinh lão gia tay chân run run không quan trọng, nhưng đem cho một thôn làng chúng ta điềm báo chân tay cả năm run rẩy thì thật là...”
“Người ta có sức hay không cũng không quan trọng, nhân gia có phụ thân tốt a. Trước kia làm lễ lập xuân, mặc kệ là Dịch gia lão đại hay vẫn là lão nhị, cũng chỉ trong vòng ba roi đi xuống, tượng trâu đều vỡ ra? Ta đã nói, năm nay để việc này cho huynh đệ Dịch gia tới làm là tốt nhất, cũng không đến mức xảy ra chuyện cười này.”
“Ngươi không biết, người ta năm nay lại đem “hệ xuân thẳng” làm một lần, chính là vì muốn cho con dâu chưa qua cửa lộ mặt! Muốn ta nói a, muốn khiến cho nhà mình có thể diện, cũng đừng lấy đại sự trong thôn ra làm trò đùa a!”
Trong thôn có rất nhiều người, nguyên lai còn đối với Triệu Đồng Sinh này oán hận đầy bụng, có được cơ hội này, càng là không chịu buông tha, bỏ đá xuống giếng, ngươi một lời ta một câu chế nhạo lên.
Tần Xuân Kiều ở phía dưới nhìn, trong lòng cũng hơi hơi có chút kỳ quái.
Nàng tuy rời thôn ba năm, nhưng quy củ lập xuân này cũng còn nhớ rõ, tượng trâu từ trước đến nay là lí chính bỏ tiền đặt mua. Triệu Đồng Sinh nếu năm nay muốn cho con của hắn làm việc này, nhất định từ sớm đã an bài thỏa đáng, như thế nào lại nháo ra chuyện chê cười như vậy?
Nàng khó hiểu trong lòng, nhưng cũng không quá để ở trong lòng, sự tình này của Triệu gia, cùng nàng cũng không có liên quan gì.
Tần Xuân Kiều nghĩ như vậy, liền cũng không nhìn thấy một mạt khác thường trong mắt Dịch Tuân.
Dịch Tuân khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Triệu Hữu Thừa đang mất mặt. Ngũ quan hắn đạm mạc bình tĩnh như nước.
Dịch Tôn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, âm thầm nói thầm một câu: “Tiểu tử Triệu gia sao lại yếu như vậy, cuối cùng trở thành trò cười.”
Gương mặt già của Triệu Đồng Sinh nghẹn đến mức đỏ bừng, nhịn không được nổi giận nói: “Hữu Thừa, sao lại như vậy?!”
Trên gương mặt thanh tú của Triệu Hữu Thừa xanh hồng không ngừng, bên trong lòng bàn tay hắn sớm đã mướt mát mồ hôi. Hắn lui về phía sau hai bước, ánh mắt có chút kinh hoàng đảo qua đám người, dừng lại ở trên gương mặt diễm lệ kia.
Tần Xuân Kiều ngược lại phảng phất hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, quay đầu đang cùng Dịch Tuân thấp giọng nói cái gì đó.
Trong lòng Triệu Hữu Thừa bỗng nhiên nảy lên một cỗ lửa giận khó hiểu, đem roi trong tay ném xuống dưới mặt đất, hô to một tiếng: “Ta không làm nữa!” Ném xuống những lời này xong, liền quay đầu chạy mất.
Triệu Hữu Thừa chui vào đám người, đoàn người đột nhiên không kịp phòng ngừa, ai cũng không có cản hắn, mặc cho hắn chạy đi mất.
Nữ quyến Triệu gia, giống như đã hoàn toàn ngay ngốc tại chỗ. Tống Tiểu Miên đứng ở tại chỗ, dùng sức cắn môi, hai mắt hồng lên, muốn khóc rồi lại không khóc được.
Triệu Hồng Cô cũng ở đó, tuy là bình thường rất đanh đá, lúc này cũng choáng váng cả người, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Người Triệu gia, hoàn toàn nhìn về Triệu Đồng Sinh, chờ hắn quyết định.
Người Hạ Hà thôn cũng đều ngây người tại chỗ, đây là sự tình chưa bao giờ phát sinh qua. Người chủ trì lập xuân, không những không thể đập vỡ tượng trâu lấy điềm may, thế nhưng còn cứ như vậy mà chạy mất.
Triệu Hữu Thừa, thế nhưng liền cứ như vậy mà chạy!
Nàng không còn cùng Dịch Tuân nói chuyện, nhìn lại đây, đôi mắt sáng ngời lại có chút nghi hoặc.
Hắn giơ lên tay, lại một roi rơi xuống, tượng trâu kia lại như cũ không chút sứt mẻ nào.
Triệu Hữu Thừa luống cuống, liên tục ba bốn roi đi xuống, chỉ nghe tiếng vang của roi trong không trung, tượng trâu cũng vang lên tiếng chát, chính là vẫn không thấy dấu hiệu vỡ vụn nào.
Lần này, đám người đứng xem muốn nổ tung rồi.
Liền có người xem náo nhiệt không chê làm lớn chuyện, lạnh nhạt nói lên: “Đánh đi đánh lại thì thế nào, đánh tới lúc này, bình thường tượng trâu cũng sớm vỡ nát rồi. Đồng sinh lão gia ( đây là gọi Triệu Hữu Thừa, vì hắn đã thi trúng đồng sinh, mọi người gọi là đồng sinh lão gia, tương tự nếu thi trúng tú tài sẽ gọi là tú tài lão gia), đây là đang cùng người nhà quê chúng ta đùa giỡn sao?”
Một người khác nói: “Ngươi hiểu cái gì! Đồng sinh lão gia, kia đương nhiên không cùng hán tử nông thôn chúng ta giống nhau. Ngươi xem, hắn tất nhiên muốn thi triển phương pháp không giống bình thường, mới có thể biểu hiện được thân phận của hắn.”
Người này nói, cũng không biết là châm chọc Triệu Hữu Thừa, hay vẫn là nịnh hót thân phận của hắn.
Chỉ là Triệu Hữu Thừa lại đánh thêm mấy phát, cũng không thấy phương pháp có gì khác với người nông dân bình thường, nhưng tượng trâu kia vẫn là nguyên vẹn.
Trong đám người bắt đầu nổi lên thanh âm, càng lúc càng không dễ nghe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liền có người chua ngoa nói: “Không có sức cũng đừng ham việc nặng. Đồng sinh lão gia tay chân run run không quan trọng, nhưng đem cho một thôn làng chúng ta điềm báo chân tay cả năm run rẩy thì thật là...”
“Người ta có sức hay không cũng không quan trọng, nhân gia có phụ thân tốt a. Trước kia làm lễ lập xuân, mặc kệ là Dịch gia lão đại hay vẫn là lão nhị, cũng chỉ trong vòng ba roi đi xuống, tượng trâu đều vỡ ra? Ta đã nói, năm nay để việc này cho huynh đệ Dịch gia tới làm là tốt nhất, cũng không đến mức xảy ra chuyện cười này.”
“Ngươi không biết, người ta năm nay lại đem “hệ xuân thẳng” làm một lần, chính là vì muốn cho con dâu chưa qua cửa lộ mặt! Muốn ta nói a, muốn khiến cho nhà mình có thể diện, cũng đừng lấy đại sự trong thôn ra làm trò đùa a!”
Trong thôn có rất nhiều người, nguyên lai còn đối với Triệu Đồng Sinh này oán hận đầy bụng, có được cơ hội này, càng là không chịu buông tha, bỏ đá xuống giếng, ngươi một lời ta một câu chế nhạo lên.
Tần Xuân Kiều ở phía dưới nhìn, trong lòng cũng hơi hơi có chút kỳ quái.
Nàng tuy rời thôn ba năm, nhưng quy củ lập xuân này cũng còn nhớ rõ, tượng trâu từ trước đến nay là lí chính bỏ tiền đặt mua. Triệu Đồng Sinh nếu năm nay muốn cho con của hắn làm việc này, nhất định từ sớm đã an bài thỏa đáng, như thế nào lại nháo ra chuyện chê cười như vậy?
Nàng khó hiểu trong lòng, nhưng cũng không quá để ở trong lòng, sự tình này của Triệu gia, cùng nàng cũng không có liên quan gì.
Tần Xuân Kiều nghĩ như vậy, liền cũng không nhìn thấy một mạt khác thường trong mắt Dịch Tuân.
Dịch Tuân khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Triệu Hữu Thừa đang mất mặt. Ngũ quan hắn đạm mạc bình tĩnh như nước.
Dịch Tôn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, âm thầm nói thầm một câu: “Tiểu tử Triệu gia sao lại yếu như vậy, cuối cùng trở thành trò cười.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt già của Triệu Đồng Sinh nghẹn đến mức đỏ bừng, nhịn không được nổi giận nói: “Hữu Thừa, sao lại như vậy?!”
Trên gương mặt thanh tú của Triệu Hữu Thừa xanh hồng không ngừng, bên trong lòng bàn tay hắn sớm đã mướt mát mồ hôi. Hắn lui về phía sau hai bước, ánh mắt có chút kinh hoàng đảo qua đám người, dừng lại ở trên gương mặt diễm lệ kia.
Tần Xuân Kiều ngược lại phảng phất hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, quay đầu đang cùng Dịch Tuân thấp giọng nói cái gì đó.
Trong lòng Triệu Hữu Thừa bỗng nhiên nảy lên một cỗ lửa giận khó hiểu, đem roi trong tay ném xuống dưới mặt đất, hô to một tiếng: “Ta không làm nữa!” Ném xuống những lời này xong, liền quay đầu chạy mất.
Triệu Hữu Thừa chui vào đám người, đoàn người đột nhiên không kịp phòng ngừa, ai cũng không có cản hắn, mặc cho hắn chạy đi mất.
Nữ quyến Triệu gia, giống như đã hoàn toàn ngay ngốc tại chỗ. Tống Tiểu Miên đứng ở tại chỗ, dùng sức cắn môi, hai mắt hồng lên, muốn khóc rồi lại không khóc được.
Triệu Hồng Cô cũng ở đó, tuy là bình thường rất đanh đá, lúc này cũng choáng váng cả người, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Người Triệu gia, hoàn toàn nhìn về Triệu Đồng Sinh, chờ hắn quyết định.
Người Hạ Hà thôn cũng đều ngây người tại chỗ, đây là sự tình chưa bao giờ phát sinh qua. Người chủ trì lập xuân, không những không thể đập vỡ tượng trâu lấy điềm may, thế nhưng còn cứ như vậy mà chạy mất.
Triệu Hữu Thừa, thế nhưng liền cứ như vậy mà chạy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro