Ta Giải Quyết L...
2024-10-10 19:27:01
Giang bà mối tuy béo, nhưng chạy lại rất nhanh, khi Lưu Trường An đuổi ra ngoài, bà ta đã mất dạng.
Chỉ để lại một câu: “Các người cứ giữ lấy cậu con trai quý giá của mình mà sống đi. Ta muốn xem thử xem sau này nó có học hành được gì không. Đợi đến lúc nó thành ông già độc thân, cưới không được vợ, đừng đến cầu xin ta.”
Lưu Trường An tức đến đỏ cả mặt, nước mắt suýt nữa trào ra.
Khi trở về phủ Quốc Công, đôi mắt của nàng đã đỏ hoe, Tống thị nhận ra ngay và hỏi han vài câu.
Lưu Trường An do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không kể hết mọi chuyện, chỉ khẽ nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là có người đến nói chuyện hôn sự cho Vượng Nhi, nhưng đối tượng không phù hợp nên nhà nô tỳ từ chối.”
Nàng không thể nói ra những toan tính của Lưu Văn Thụy và Lưu Thảo Đăng.
Không có chứng cứ gì, Tống thị làm sao có thể tin rằng con trai ruột của mình lại nhằm vào một nha hoàn nhỏ bé như thế?
Lưu Trường An khẽ cười tự giễu.
Tống thị thật ra rất quan tâm đến hai mẹ con nàng, nắm tay nàng hỏi kỹ hơn.
Lưu Trường An cúi đầu, nhẹ giọng kể lại.
Tống thị nhíu mày, chưa kịp nói gì thì từ trong phòng, Quốc Công gia bước ra, như thể tùy tiện nhận xét: “Ta nhớ Lưu Thảo Đăng là người trong phòng của nhị đệ, giờ đã ngoài đôi mươi rồi, nhị đệ đã xóa nô tịch cho cô ta, muốn tìm cho cô ta một phu quân.”
“Ghép cô ta với nô bộc của nhi tử cũng khá hợp đấy.”
Ngoài đôi mươi?
Không phải nói rằng chỉ lớn hơn Vượng Nhi hai tuổi sao? Sao lại đã hơn hai mươi rồi?
Lưu Trường An sửng sốt, rồi ngay lập tức thầm chửi Giang bà mối. Quả nhiên là miệng của mụ mai mối, hai lớp da, dám nói bậy đủ thứ!
“Quốc Công gia, đệ đệ của nô tỳ mới mười bốn tuổi, không hợp với Thảo Đăng đâu ạ.”
Quốc Công gia lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Nô tỳ thì cần gì phải hợp? Ta thấy rất hợp, chi bằng chỉ hôn luôn đi…”
Ông ta như thể chuẩn bị ra lệnh.
Lưu Trường An run rẩy, mặt nàng tái nhợt.
May mà Tống thị kịp ngăn lại, nhẫn nhịn nói: “Quốc Công gia, Vượng Nhi đã được xóa khỏi nô tịch, không còn là người của phủ nữa, sao chúng ta có thể tùy tiện chỉ hôn cho lương dân được chứ.”
“Người đừng lo chuyện này nữa.”
“Xóa khỏi nô tịch rồi à?” Quốc Công gia bất ngờ lên tiếng, nhìn Lưu Trường An một cách mỉa mai, rồi châm chọc Tống thị: “Nàng thật đúng là như Thanh Như nói, xem trọng một nô tỳ hơn cả con cái, chẳng trách nó tức giận.”
“Lưu Trường An phải không, hừ, cũng là một đứa trẻ gọn gàng ra phết!”
“Cũng có chút bản lĩnh hầu hạ chủ tử đấy.”
Giọng điệu chua chát, tiếng hừ từ trong mũi phát ra.
Lưu Trường An cúi đầu kính cẩn, lặng lẽ để ông ta nhìn ngắm, dò xét.
Nàng có giận không?
Không hề.
Kiếp trước, nàng đã từng nghe từ miệng người cha ruột của mình những lời đánh giá như ‘con đàn bà từ ca kỹ viện ra’ rồi.
Kiếp này, dù Quốc Công gia có châm chọc thế nào, lòng nàng cũng không hề gợn sóng.
Lòng đã nguội lạnh, làm sao còn bận tâm đến sự chua chát của ông ta nữa.
“Quốc Công gia quá khen, nô tỳ nhận được ân tình lớn từ phu nhân, tất nhiên phải hết lòng nghĩ cho phu nhân.”
Mười tháng mang thai, Tống thị đã sinh ra nàng, ba mươi tám ngày tình mẫu tử, Tống thị đã từng thương nàng.
Nàng không đòi hỏi nhiều, như vậy là đủ rồi.
“Miệng lưỡi khéo léo đấy.” Quốc Công gia có vẻ cảm thấy, tranh cãi với một nô tỳ thì hạ thấp thân phận, ông ta phẩy tay áo, quay người nói: “Mẫu thân gần đây không được khỏe, ngươi hầu hạ cho tốt, ta đi thượng triều đây.”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Tống thị tiễn ông ta, an ủi Lưu Trường An vài câu, rồi dẫn nàng đến Vinh Hỷ Viện, ở bên cạnh Lai lão phu nhân.
Đầu hẻm Tụ Ninh.
Nghênh Hà tiễn Giang bà mối ra về với nụ cười giả lả, vừa đóng cửa lại, mặt nàng liền biến sắc, bực dọc bước vào nhà, nhìn cả gia đình rồi hất khăn tay một cái, nói: “Lưu gia không đồng ý chuyện hôn sự, ta biết ăn nói thế nào với phủ đây!”
“Thảo Đăng tỷ, tỷ cũng vô dụng quá, đến một đứa nhỏ mà cũng không xử lý được!”
“Ta còn chưa gặp qua nó, có thể trách ta được sao?” Lưu Thảo Đăng, với khuôn mặt phấn nộn, ngồi nghiêng trên ghế, lười biếng nói: “Thực ra nếu muốn ta gả vào Lưu gia, cũng dễ thôi!”
“Ồ? Phải làm sao?” Nghênh Hà vội hỏi.
Lưu Thảo Đăng không vội vàng, đưa tay mềm mại vuốt mái tóc bóng dầu, nói: “Nghĩ cách để ta gặp mặt Lưu Vượng Nhi, ta sẽ tìm cơ hội kéo nó lên giường, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà…”
“Nghênh Hà, ngươi nhận lệnh của phủ, thay họ làm việc, thực sự định dùng ta vào việc này sao?”
“Thảo Đăng, ngươi có ý gì?” Mẫu thân của Lưu Thảo Đăng cảm thấy lời nói có gì đó không đúng, liền hỏi dồn.
“Ta có vẻ ngoài xinh đẹp, nhan sắc tốt, là có thể trèo lên làm thiếp của công tử, chẳng lẽ lại phí hoài cho một thằng nhóc chẳng ra gì sao?” Lưu Thảo Đăng hất chân, mỉm cười nói.
Nghênh Hà nhíu mày: “Ta đã nhận lệnh của phủ rồi, lẽ nào không nghe?”
“Nhị thiếu gia tính khí không tốt, chúng ta đâu dám làm trái.” Mẫu thân của Lưu Thảo Đăng vội nói.
Thảo Đăng đáp: “Ta cũng không bảo các ngươi làm trái, các ngươi hãy nghĩ kỹ xem, nhị thiếu gia bảo ta gả vào Lưu gia là vì cái gì?”
“Lưu Trường An!” Nghênh Hà lập tức thốt lên.
“Đúng rồi!” Thảo Đăng vỗ tay, vuốt má cô em họ, cười dịu dàng khen ngợi: “Vẫn là Nghênh Hà của chúng ta thông minh, phủ bảo ta gả là để đối phó với Lưu Trường An, chúng ta cứ trực tiếp xử lý nàng ta là xong chuyện, đúng không?”
“Hà tất phải lãng phí nhan sắc của ta chứ!”
“Xử lý? Xử lý thế nào?” Mẹ của Lưu Thảo Đăng hỏi.
“Mẫu thân, ta đã ở trong phủ bao nhiêu năm, kết giao không ít người, luôn có cách để người khác làm việc cho ta.” Thảo Đăng cười mờ ám, tự tin nói: “Các người cứ chờ tin tốt là được.”
Mẫu thân của Lưu Thảo Đăng và Nghênh Hà liếc nhìn nhau, không khỏi gật đầu đồng ý.
Giang bà mối không đến nữa, Lưu Trường An cẩn thận quan sát mấy ngày, thấy người trong phủ Quốc Công, ngoài Quốc Công gia nói vài câu chua chát, thì cũng không có động tĩnh gì.
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện mai mối không dễ dàng kết thúc như vậy, nhưng lại không thể phát hiện ra sơ hở nào, liền âm thầm cảnh giác, dặn dò Lưu Lai Thuận đưa đón đệ đệ đi học, cũng nhắc nhở Vượng Nhi đừng tiếp xúc với người lạ, không được ăn đồ của ai, đặc biệt là từ các cô nương.
“Tỷ à, đệ chỉ nhát gan, tính tình nhu mì, chứ không phải đần độn.” Lưu Vượng Nhi khẽ nói.
Hầu hạ cho Lưu Văn Thụy, một công tử ăn chơi như hắn, các thủ đoạn trong khuê phòng, hắn nhìn thấy không ít, làm sao không hiểu được?
“Đệ tốt nhất là đừng ngu ngốc.”
Lưu Trường An cười mắng, thấy đệ đệ đã hiểu chuyện, nàng cũng yên tâm phần nào, rồi tập trung làm việc.
Hôm đó, Tống thị kiểm tra sổ sách của trang trại ngoài thành, phát hiện có điều bất thường, hỏi quản gia không ra được lý do, liền quyết định dẫn người đến trang trại xem xét, Lai lão phu nhân nói đùa rằng muốn đi dạo chơi.
Mẹ chồng nàng dâu cùng ngồi xe ngựa, rời khỏi phủ.
Lưu Trường An đương nhiên cũng đi theo.
Đến trang trại, Lai lão phu nhân nghỉ ngơi, Tống thị kiểm tra sổ sách, Lưu Trường An đi đến nhà của người tá điền gần đó, mua ít rau dại, để thêm vào bữa tối của Lão phu nhân.
Vợ của quản gia chỉ một cô bé lạ mặt đi cùng nàng.
Lưu Trường An nhận lời, vừa đi vào thôn vừa cảm thấy nụ cười của vợ quản gia có gì đó kỳ lạ, liền thận trọng suốt dọc đường, đi ra khỏi trang viện, men theo con đường lớn, nhìn thấy nông dân đi chợ, những người gánh hàng bán, các thôn phụ và trẻ con xách giỏ đi đưa cơm cho phu quân làm ruộng, cùng với...
Những nông dân đang làm việc trên đồng.
Khắp nơi đều có người.
Lòng nàng có chút an tâm, môi cũng khẽ nở nụ cười, nhưng khi đi được một đoạn, nàng phát hiện cô bé kia bất ngờ quay người, chạy vào trong ruộng ngô.
“Tiểu nha đầu!” Lưu Trường An gọi nàng ta, chưa dứt lời thì đột nhiên, từ bên cạnh có một bàn tay lớn chộp lấy tay nàng, hét lớn: “Ngươi là đồ đàn bà ngoại tình, ta bắt được ngươi rồi, mau về nhà với ta!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Chỉ để lại một câu: “Các người cứ giữ lấy cậu con trai quý giá của mình mà sống đi. Ta muốn xem thử xem sau này nó có học hành được gì không. Đợi đến lúc nó thành ông già độc thân, cưới không được vợ, đừng đến cầu xin ta.”
Lưu Trường An tức đến đỏ cả mặt, nước mắt suýt nữa trào ra.
Khi trở về phủ Quốc Công, đôi mắt của nàng đã đỏ hoe, Tống thị nhận ra ngay và hỏi han vài câu.
Lưu Trường An do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không kể hết mọi chuyện, chỉ khẽ nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là có người đến nói chuyện hôn sự cho Vượng Nhi, nhưng đối tượng không phù hợp nên nhà nô tỳ từ chối.”
Nàng không thể nói ra những toan tính của Lưu Văn Thụy và Lưu Thảo Đăng.
Không có chứng cứ gì, Tống thị làm sao có thể tin rằng con trai ruột của mình lại nhằm vào một nha hoàn nhỏ bé như thế?
Lưu Trường An khẽ cười tự giễu.
Tống thị thật ra rất quan tâm đến hai mẹ con nàng, nắm tay nàng hỏi kỹ hơn.
Lưu Trường An cúi đầu, nhẹ giọng kể lại.
Tống thị nhíu mày, chưa kịp nói gì thì từ trong phòng, Quốc Công gia bước ra, như thể tùy tiện nhận xét: “Ta nhớ Lưu Thảo Đăng là người trong phòng của nhị đệ, giờ đã ngoài đôi mươi rồi, nhị đệ đã xóa nô tịch cho cô ta, muốn tìm cho cô ta một phu quân.”
“Ghép cô ta với nô bộc của nhi tử cũng khá hợp đấy.”
Ngoài đôi mươi?
Không phải nói rằng chỉ lớn hơn Vượng Nhi hai tuổi sao? Sao lại đã hơn hai mươi rồi?
Lưu Trường An sửng sốt, rồi ngay lập tức thầm chửi Giang bà mối. Quả nhiên là miệng của mụ mai mối, hai lớp da, dám nói bậy đủ thứ!
“Quốc Công gia, đệ đệ của nô tỳ mới mười bốn tuổi, không hợp với Thảo Đăng đâu ạ.”
Quốc Công gia lạnh nhạt liếc nàng một cái: “Nô tỳ thì cần gì phải hợp? Ta thấy rất hợp, chi bằng chỉ hôn luôn đi…”
Ông ta như thể chuẩn bị ra lệnh.
Lưu Trường An run rẩy, mặt nàng tái nhợt.
May mà Tống thị kịp ngăn lại, nhẫn nhịn nói: “Quốc Công gia, Vượng Nhi đã được xóa khỏi nô tịch, không còn là người của phủ nữa, sao chúng ta có thể tùy tiện chỉ hôn cho lương dân được chứ.”
“Người đừng lo chuyện này nữa.”
“Xóa khỏi nô tịch rồi à?” Quốc Công gia bất ngờ lên tiếng, nhìn Lưu Trường An một cách mỉa mai, rồi châm chọc Tống thị: “Nàng thật đúng là như Thanh Như nói, xem trọng một nô tỳ hơn cả con cái, chẳng trách nó tức giận.”
“Lưu Trường An phải không, hừ, cũng là một đứa trẻ gọn gàng ra phết!”
“Cũng có chút bản lĩnh hầu hạ chủ tử đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu chua chát, tiếng hừ từ trong mũi phát ra.
Lưu Trường An cúi đầu kính cẩn, lặng lẽ để ông ta nhìn ngắm, dò xét.
Nàng có giận không?
Không hề.
Kiếp trước, nàng đã từng nghe từ miệng người cha ruột của mình những lời đánh giá như ‘con đàn bà từ ca kỹ viện ra’ rồi.
Kiếp này, dù Quốc Công gia có châm chọc thế nào, lòng nàng cũng không hề gợn sóng.
Lòng đã nguội lạnh, làm sao còn bận tâm đến sự chua chát của ông ta nữa.
“Quốc Công gia quá khen, nô tỳ nhận được ân tình lớn từ phu nhân, tất nhiên phải hết lòng nghĩ cho phu nhân.”
Mười tháng mang thai, Tống thị đã sinh ra nàng, ba mươi tám ngày tình mẫu tử, Tống thị đã từng thương nàng.
Nàng không đòi hỏi nhiều, như vậy là đủ rồi.
“Miệng lưỡi khéo léo đấy.” Quốc Công gia có vẻ cảm thấy, tranh cãi với một nô tỳ thì hạ thấp thân phận, ông ta phẩy tay áo, quay người nói: “Mẫu thân gần đây không được khỏe, ngươi hầu hạ cho tốt, ta đi thượng triều đây.”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Tống thị tiễn ông ta, an ủi Lưu Trường An vài câu, rồi dẫn nàng đến Vinh Hỷ Viện, ở bên cạnh Lai lão phu nhân.
Đầu hẻm Tụ Ninh.
Nghênh Hà tiễn Giang bà mối ra về với nụ cười giả lả, vừa đóng cửa lại, mặt nàng liền biến sắc, bực dọc bước vào nhà, nhìn cả gia đình rồi hất khăn tay một cái, nói: “Lưu gia không đồng ý chuyện hôn sự, ta biết ăn nói thế nào với phủ đây!”
“Thảo Đăng tỷ, tỷ cũng vô dụng quá, đến một đứa nhỏ mà cũng không xử lý được!”
“Ta còn chưa gặp qua nó, có thể trách ta được sao?” Lưu Thảo Đăng, với khuôn mặt phấn nộn, ngồi nghiêng trên ghế, lười biếng nói: “Thực ra nếu muốn ta gả vào Lưu gia, cũng dễ thôi!”
“Ồ? Phải làm sao?” Nghênh Hà vội hỏi.
Lưu Thảo Đăng không vội vàng, đưa tay mềm mại vuốt mái tóc bóng dầu, nói: “Nghĩ cách để ta gặp mặt Lưu Vượng Nhi, ta sẽ tìm cơ hội kéo nó lên giường, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà…”
“Nghênh Hà, ngươi nhận lệnh của phủ, thay họ làm việc, thực sự định dùng ta vào việc này sao?”
“Thảo Đăng, ngươi có ý gì?” Mẫu thân của Lưu Thảo Đăng cảm thấy lời nói có gì đó không đúng, liền hỏi dồn.
“Ta có vẻ ngoài xinh đẹp, nhan sắc tốt, là có thể trèo lên làm thiếp của công tử, chẳng lẽ lại phí hoài cho một thằng nhóc chẳng ra gì sao?” Lưu Thảo Đăng hất chân, mỉm cười nói.
Nghênh Hà nhíu mày: “Ta đã nhận lệnh của phủ rồi, lẽ nào không nghe?”
“Nhị thiếu gia tính khí không tốt, chúng ta đâu dám làm trái.” Mẫu thân của Lưu Thảo Đăng vội nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thảo Đăng đáp: “Ta cũng không bảo các ngươi làm trái, các ngươi hãy nghĩ kỹ xem, nhị thiếu gia bảo ta gả vào Lưu gia là vì cái gì?”
“Lưu Trường An!” Nghênh Hà lập tức thốt lên.
“Đúng rồi!” Thảo Đăng vỗ tay, vuốt má cô em họ, cười dịu dàng khen ngợi: “Vẫn là Nghênh Hà của chúng ta thông minh, phủ bảo ta gả là để đối phó với Lưu Trường An, chúng ta cứ trực tiếp xử lý nàng ta là xong chuyện, đúng không?”
“Hà tất phải lãng phí nhan sắc của ta chứ!”
“Xử lý? Xử lý thế nào?” Mẹ của Lưu Thảo Đăng hỏi.
“Mẫu thân, ta đã ở trong phủ bao nhiêu năm, kết giao không ít người, luôn có cách để người khác làm việc cho ta.” Thảo Đăng cười mờ ám, tự tin nói: “Các người cứ chờ tin tốt là được.”
Mẫu thân của Lưu Thảo Đăng và Nghênh Hà liếc nhìn nhau, không khỏi gật đầu đồng ý.
Giang bà mối không đến nữa, Lưu Trường An cẩn thận quan sát mấy ngày, thấy người trong phủ Quốc Công, ngoài Quốc Công gia nói vài câu chua chát, thì cũng không có động tĩnh gì.
Trong lòng nàng cảm thấy chuyện mai mối không dễ dàng kết thúc như vậy, nhưng lại không thể phát hiện ra sơ hở nào, liền âm thầm cảnh giác, dặn dò Lưu Lai Thuận đưa đón đệ đệ đi học, cũng nhắc nhở Vượng Nhi đừng tiếp xúc với người lạ, không được ăn đồ của ai, đặc biệt là từ các cô nương.
“Tỷ à, đệ chỉ nhát gan, tính tình nhu mì, chứ không phải đần độn.” Lưu Vượng Nhi khẽ nói.
Hầu hạ cho Lưu Văn Thụy, một công tử ăn chơi như hắn, các thủ đoạn trong khuê phòng, hắn nhìn thấy không ít, làm sao không hiểu được?
“Đệ tốt nhất là đừng ngu ngốc.”
Lưu Trường An cười mắng, thấy đệ đệ đã hiểu chuyện, nàng cũng yên tâm phần nào, rồi tập trung làm việc.
Hôm đó, Tống thị kiểm tra sổ sách của trang trại ngoài thành, phát hiện có điều bất thường, hỏi quản gia không ra được lý do, liền quyết định dẫn người đến trang trại xem xét, Lai lão phu nhân nói đùa rằng muốn đi dạo chơi.
Mẹ chồng nàng dâu cùng ngồi xe ngựa, rời khỏi phủ.
Lưu Trường An đương nhiên cũng đi theo.
Đến trang trại, Lai lão phu nhân nghỉ ngơi, Tống thị kiểm tra sổ sách, Lưu Trường An đi đến nhà của người tá điền gần đó, mua ít rau dại, để thêm vào bữa tối của Lão phu nhân.
Vợ của quản gia chỉ một cô bé lạ mặt đi cùng nàng.
Lưu Trường An nhận lời, vừa đi vào thôn vừa cảm thấy nụ cười của vợ quản gia có gì đó kỳ lạ, liền thận trọng suốt dọc đường, đi ra khỏi trang viện, men theo con đường lớn, nhìn thấy nông dân đi chợ, những người gánh hàng bán, các thôn phụ và trẻ con xách giỏ đi đưa cơm cho phu quân làm ruộng, cùng với...
Những nông dân đang làm việc trên đồng.
Khắp nơi đều có người.
Lòng nàng có chút an tâm, môi cũng khẽ nở nụ cười, nhưng khi đi được một đoạn, nàng phát hiện cô bé kia bất ngờ quay người, chạy vào trong ruộng ngô.
“Tiểu nha đầu!” Lưu Trường An gọi nàng ta, chưa dứt lời thì đột nhiên, từ bên cạnh có một bàn tay lớn chộp lấy tay nàng, hét lớn: “Ngươi là đồ đàn bà ngoại tình, ta bắt được ngươi rồi, mau về nhà với ta!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro