Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 13
2024-11-20 20:28:04
Nhiệm vụ của cô là dùng cào gom phân và rơm bẩn vào giỏ tre, rồi từng giỏ mang sang kho phân không xa để đổ vào đống ủ. Đống phân sẽ lên men và trở thành phân bón cho vụ sau.
Phân bò ủ xong thì cũng đỡ hơn, rơm mục nát trở thành phân đen. Nhưng phân tươi thì đúng là không dễ chịu chút nào, mùi hôi còn đỡ, nhưng lũ ruồi cứ vo ve xung quanh khiến Tô Mộc Tuyết rất khó chịu, thở mạnh một cái là chúng có thể bay vào mũi cô ngay lập tức.
Rõ là mùa đông, sao vẫn còn nhiều ruồi nhặng thế này?
Người ta nói ngửi lâu sẽ quen, quả đúng là vậy. Dọn chuồng lâu dần, cô cũng quen mùi, hơn nữa còn đang nghẹt mũi nên cũng không ngửi thấy gì nhiều.
Ba người cùng nhau dọn sạch chuồng, lấy nước từ sông về rửa sàn, rồi trải lên một lớp rơm mới, tạo một ổ ấm áp cho đàn bò.
Tô Mộc Tuyết cảm thấy thành tựu đầy mình, vui vẻ nói: “Bò quay về sẽ vui lắm đây.”
Lâm Nguyệt Hoa: “…”
Dù rất mệt, nhưng nhờ dọn chuồng mà mũi cô được thông thoáng hơn.
Xong việc ở chuồng bò, cả nhóm lại sang kho phân sắp xếp lại.
Vũ Kiến Thiết cầm cào gom rơm mục thành đống, Lâm Nguyệt Hoa dùng chổi tre quét sạch những mẩu phân rơi rớt trên sàn, còn Tô Mộc Tuyết đi ủng cao cổ, giẫm lên đống rơm nén chặt lại.
Tô Mộc Tuyết cười: “Nguyệt Hoa, nhớ bài hát đó không?”
“Bài nào cơ?”
“Chúng ta đứng trên đỉnh phân cao, nghe quản đốc kể chuyện đời xưa… Ha ha ha…”
Lâm Nguyệt Hoa: “… Cậu không thể nghiêm túc được sao?”
Vũ Kiến Thiết cũng thở dài: “Tô Tiểu Tuyết, dạo này cậu vui ghê nhỉ.”
Tô Mộc Tuyết cười đáp: “Phải tự tìm niềm vui thôi, không thì cuộc sống chán chết mất.”
Vũ Kiến Thiết gật gù: “Thật ngưỡng mộ tinh thần lạc quan cách mạng của cậu…”
Có lẽ vì trưa nay ăn quá ít, giẫm một lúc Tô Mộc Tuyết thấy bụng mình réo lên, rồi cảm giác mệt mỏi lan khắp người. Cô choáng váng, ngã thẳng vào đống phân.
Thật kỳ lạ, Tô Mộc Tuyết thấy mình như lạc vào một chốn tiên cảnh, sương mờ bao quanh, phía trước là một hồ nước nhỏ, hơi nước bốc lên nhẹ nhàng. Xung quanh hồ có vài tảng đá lớn và mấy bụi cỏ dại, điểm xuyết những bông hoa nhỏ không rõ tên.
Sương mù bao phủ hồ nước khiến cô không nhìn thấy đáy.
Tô Mộc Tuyết thò tay xuống nước, phấn khởi reo lên: “Trời ơi, là suối nước nóng!”
Ngửi thấy mùi trên người mình, cô nhăn mặt. Kỳ lạ là cô đang mặc đồ mỏng, chân trần. Dù cảm giác có gì đó không ổn nhưng cô nghĩ mình đang mơ. Trong mơ thì cần gì phải hợp lý? Đã gặp suối nước nóng, chẳng phải nên tranh thủ tắm một trận cho đã?
Nghĩ vậy, cô không do dự mà cẩn thận bước xuống nước, ngâm mình tận hưởng.
Phân bò ủ xong thì cũng đỡ hơn, rơm mục nát trở thành phân đen. Nhưng phân tươi thì đúng là không dễ chịu chút nào, mùi hôi còn đỡ, nhưng lũ ruồi cứ vo ve xung quanh khiến Tô Mộc Tuyết rất khó chịu, thở mạnh một cái là chúng có thể bay vào mũi cô ngay lập tức.
Rõ là mùa đông, sao vẫn còn nhiều ruồi nhặng thế này?
Người ta nói ngửi lâu sẽ quen, quả đúng là vậy. Dọn chuồng lâu dần, cô cũng quen mùi, hơn nữa còn đang nghẹt mũi nên cũng không ngửi thấy gì nhiều.
Ba người cùng nhau dọn sạch chuồng, lấy nước từ sông về rửa sàn, rồi trải lên một lớp rơm mới, tạo một ổ ấm áp cho đàn bò.
Tô Mộc Tuyết cảm thấy thành tựu đầy mình, vui vẻ nói: “Bò quay về sẽ vui lắm đây.”
Lâm Nguyệt Hoa: “…”
Dù rất mệt, nhưng nhờ dọn chuồng mà mũi cô được thông thoáng hơn.
Xong việc ở chuồng bò, cả nhóm lại sang kho phân sắp xếp lại.
Vũ Kiến Thiết cầm cào gom rơm mục thành đống, Lâm Nguyệt Hoa dùng chổi tre quét sạch những mẩu phân rơi rớt trên sàn, còn Tô Mộc Tuyết đi ủng cao cổ, giẫm lên đống rơm nén chặt lại.
Tô Mộc Tuyết cười: “Nguyệt Hoa, nhớ bài hát đó không?”
“Bài nào cơ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta đứng trên đỉnh phân cao, nghe quản đốc kể chuyện đời xưa… Ha ha ha…”
Lâm Nguyệt Hoa: “… Cậu không thể nghiêm túc được sao?”
Vũ Kiến Thiết cũng thở dài: “Tô Tiểu Tuyết, dạo này cậu vui ghê nhỉ.”
Tô Mộc Tuyết cười đáp: “Phải tự tìm niềm vui thôi, không thì cuộc sống chán chết mất.”
Vũ Kiến Thiết gật gù: “Thật ngưỡng mộ tinh thần lạc quan cách mạng của cậu…”
Có lẽ vì trưa nay ăn quá ít, giẫm một lúc Tô Mộc Tuyết thấy bụng mình réo lên, rồi cảm giác mệt mỏi lan khắp người. Cô choáng váng, ngã thẳng vào đống phân.
Thật kỳ lạ, Tô Mộc Tuyết thấy mình như lạc vào một chốn tiên cảnh, sương mờ bao quanh, phía trước là một hồ nước nhỏ, hơi nước bốc lên nhẹ nhàng. Xung quanh hồ có vài tảng đá lớn và mấy bụi cỏ dại, điểm xuyết những bông hoa nhỏ không rõ tên.
Sương mù bao phủ hồ nước khiến cô không nhìn thấy đáy.
Tô Mộc Tuyết thò tay xuống nước, phấn khởi reo lên: “Trời ơi, là suối nước nóng!”
Ngửi thấy mùi trên người mình, cô nhăn mặt. Kỳ lạ là cô đang mặc đồ mỏng, chân trần. Dù cảm giác có gì đó không ổn nhưng cô nghĩ mình đang mơ. Trong mơ thì cần gì phải hợp lý? Đã gặp suối nước nóng, chẳng phải nên tranh thủ tắm một trận cho đã?
Nghĩ vậy, cô không do dự mà cẩn thận bước xuống nước, ngâm mình tận hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro