Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 19
2024-11-20 20:28:04
Khoảng cách từ nông trường đến doanh trại tầm mười cây số. La Nghị đang ở trong văn phòng để trao đổi công việc với chính trị viên.
"La Nghị, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Chính trị viên hỏi, giọng điệu có chút thân tình nhưng đầy ẩn ý.
La Nghị nghiêm túc trả lời: "Báo cáo đồng chí, ngày sinh cụ thể thì tôi không rõ, nhưng dựa trên hồ sơ ở viện phúc lợi thì tôi sắp tròn 29 tuổi."
Chính trị viên nhíu mày, lật qua lật lại hồ sơ trên bàn: "Cậu sắp 30 rồi, trong toàn đoàn chỉ còn mình cậu chưa lập gia đình. Cậu thấy chuyện này có bình thường không?"
La Nghị bình tĩnh đáp: "Báo cáo chính trị viên, việc quan trọng nhất với người đàn ông là bảo vệ Tổ quốc, tạm thời tôi không muốn bận tâm đến chuyện tình cảm riêng tư."
"Thật là..." Chính trị viên Lưu Chính Hạo, khẽ thở dài đầy bất lực. Từng ấy năm làm công tác tư tưởng, ông đã gặp không ít kiểu người, nhưng La Nghị này phải nói là trường hợp đặc biệt, khó mà lay chuyển được.
"Không phải là tôi không hiểu suy nghĩ của cậu. Nhưng cậu cũng biết, ngay cả thời chiến, người ta vẫn tranh thủ giải quyết vấn đề cá nhân, huống gì là thời bình. Tại sao đến lượt cậu, mọi thứ lại trở nên bất khả thi như vậy nhỉ?"
La Nghị không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, không biểu lộ cảm xúc.
"Tổ chức quan tâm đến cậu, nhiều năm qua đã giới thiệu không ít đối tượng. Nhưng cậu thì lần nào cũng lắc đầu từ chối. Cậu định làm "chàng trai độc thân vui tính" cả đời sao?"
La Nghị nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Báo cáo chính trị viên, tôi chưa có ý định như vậy."
Lưu Chính Hạo chán nản, ông đặt hồ sơ xuống bàn, lấy tay bóp trán: "Thôi được, coi như lần này tôi chịu thua. Đây là lệnh từ tổ chức, cậu phải nhanh chóng giải quyết chuyện cá nhân. Nghe rõ chưa?"
"Rõ!" La Nghị đứng thẳng dậy, chào theo đúng tác phong quân đội. Giọng điệu nghiêm trang của anh càng khiến chính trị viên thêm phần mệt mỏi.
"Ngồi xuống đi, đừng lúc nào cũng lớn tiếng như vậy. Tôi có mắng cậu đâu!" Lưu Chính Hạo lắc đầu.
Trong doanh trại, La Nghị là cán bộ trẻ nổi bật. Sau khi doanh trưởng cũ chuyển đi, anh được giao giữ chức vụ tạm thời. Ban lãnh đạo cũng có ý định để anh chính thức đảm nhiệm vị trí này. Nhưng đến lúc duyệt hồ sơ, chuyện La Nghị vẫn chưa lập gia đình lại trở thành vấn đề được đưa ra bàn luận.
"Người trẻ như cậu ấy, sắp 30 rồi mà vẫn chưa kết hôn, làm sao tiếp tục bảo tồn nòi giống cách mạng?" Một vị lãnh đạo nửa đùa nửa thật.
Chính trị viên Lưu đành giải thích: "Cậu ấy đang trong quá trình tiếp xúc, có thể sắp xong thôi."
"La Nghị, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Chính trị viên hỏi, giọng điệu có chút thân tình nhưng đầy ẩn ý.
La Nghị nghiêm túc trả lời: "Báo cáo đồng chí, ngày sinh cụ thể thì tôi không rõ, nhưng dựa trên hồ sơ ở viện phúc lợi thì tôi sắp tròn 29 tuổi."
Chính trị viên nhíu mày, lật qua lật lại hồ sơ trên bàn: "Cậu sắp 30 rồi, trong toàn đoàn chỉ còn mình cậu chưa lập gia đình. Cậu thấy chuyện này có bình thường không?"
La Nghị bình tĩnh đáp: "Báo cáo chính trị viên, việc quan trọng nhất với người đàn ông là bảo vệ Tổ quốc, tạm thời tôi không muốn bận tâm đến chuyện tình cảm riêng tư."
"Thật là..." Chính trị viên Lưu Chính Hạo, khẽ thở dài đầy bất lực. Từng ấy năm làm công tác tư tưởng, ông đã gặp không ít kiểu người, nhưng La Nghị này phải nói là trường hợp đặc biệt, khó mà lay chuyển được.
"Không phải là tôi không hiểu suy nghĩ của cậu. Nhưng cậu cũng biết, ngay cả thời chiến, người ta vẫn tranh thủ giải quyết vấn đề cá nhân, huống gì là thời bình. Tại sao đến lượt cậu, mọi thứ lại trở nên bất khả thi như vậy nhỉ?"
La Nghị không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, không biểu lộ cảm xúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tổ chức quan tâm đến cậu, nhiều năm qua đã giới thiệu không ít đối tượng. Nhưng cậu thì lần nào cũng lắc đầu từ chối. Cậu định làm "chàng trai độc thân vui tính" cả đời sao?"
La Nghị nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Báo cáo chính trị viên, tôi chưa có ý định như vậy."
Lưu Chính Hạo chán nản, ông đặt hồ sơ xuống bàn, lấy tay bóp trán: "Thôi được, coi như lần này tôi chịu thua. Đây là lệnh từ tổ chức, cậu phải nhanh chóng giải quyết chuyện cá nhân. Nghe rõ chưa?"
"Rõ!" La Nghị đứng thẳng dậy, chào theo đúng tác phong quân đội. Giọng điệu nghiêm trang của anh càng khiến chính trị viên thêm phần mệt mỏi.
"Ngồi xuống đi, đừng lúc nào cũng lớn tiếng như vậy. Tôi có mắng cậu đâu!" Lưu Chính Hạo lắc đầu.
Trong doanh trại, La Nghị là cán bộ trẻ nổi bật. Sau khi doanh trưởng cũ chuyển đi, anh được giao giữ chức vụ tạm thời. Ban lãnh đạo cũng có ý định để anh chính thức đảm nhiệm vị trí này. Nhưng đến lúc duyệt hồ sơ, chuyện La Nghị vẫn chưa lập gia đình lại trở thành vấn đề được đưa ra bàn luận.
"Người trẻ như cậu ấy, sắp 30 rồi mà vẫn chưa kết hôn, làm sao tiếp tục bảo tồn nòi giống cách mạng?" Một vị lãnh đạo nửa đùa nửa thật.
Chính trị viên Lưu đành giải thích: "Cậu ấy đang trong quá trình tiếp xúc, có thể sắp xong thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro