Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 21
2024-11-20 20:28:04
Vì thế, anh cứ chần chừ mãi, lần lữa hết lần này đến lần khác, kéo dài đến tận bây giờ.
Hôm ấy, khi vừa về đến nhà, anh cảm nhận được không gian kia có gì đó khác lạ. Vào kiểm tra, anh bất ngờ phát hiện có một người phụ nữ xuất hiện. Nhưng khi anh còn chưa kịp hiểu rõ, cô ấy đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Chuyện kỳ lạ này khiến anh nghĩ mãi không ra. Người phụ nữ ấy nói rằng cô ấy đang mơ, nhưng cảnh tượng cô ấy miêu tả lại chính là không gian anh vẫn lui tới hàng đêm.
Ngày hôm sau, khi anh quay lại không gian ấy, hồ nước trong xanh giờ đã đổi sang màu đen, không khí trong lành giờ trở nên ngột ngạt.
Hồ không còn tác dụng như trước. Dù ngâm mình, cảm giác mệt mỏi cũng không thuyên giảm.
Vài ngày sau, sức khỏe anh càng yếu hơn. Hiện tại, anh vẫn còn cố chịu đựng, nhưng chẳng biết sẽ cầm cự được bao lâu.
Có lẽ anh đã nên mất mạng trong vụ tai nạn ấy. Ông trời thương xót, cho anh thêm vài năm, nhưng bây giờ, có lẽ đã đến lúc phải trả lại tất cả.
La Nghị ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn phong thư trước mặt.
Anh mở phong thư, đổ ra ba bức ảnh và một tờ giấy ghi thông tin.
Phía sau từng bức ảnh là tên của ba cô gái. Trên tờ giấy, các thông tin cơ bản của họ được ghi lại.
- Lý Ánh Hồng, giáo viên tiểu học. Một người có vẻ rất tốt, nhưng khi nhìn ảnh, La Nghị lại không có cảm xúc gì đặc biệt.
- Chúc Thanh Diễm, nhân viên cửa hàng bách hóa. Cũng khá ổn, nhưng trong lòng anh vẫn không gợn lên chút hứng thú.
- Tô Tiểu Tuyết, thanh niên trí thức ở nông trường Sao Hỏa.
Đây là lần đầu tiên có một cô gái là thanh niên trí thức được giới thiệu cho anh.
La Nghị cầm bức ảnh của Tô Tiểu Tuyết lên, lật ra phía trước.
Cả người anh lập tức ngây ra.
Là cô ấy?
Không, không thể nào! Sao có thể là cô ấy được?
Anh nhớ rõ, cô gái trong không gian kỳ bí đó đã từng nói tên mình là Tô Mộc Tuyết.
Nhưng người trong ảnh này giống cô ấy như đúc. Cả nụ cười, ánh mắt đều không khác chút nào...
Không đúng. Dù rất giống, nhưng vẫn có sự khác biệt. Người trong ảnh trông đơn thuần và dịu dàng hơn, còn cô gái bên hồ nước lại rực rỡ và đầy sức sống hơn nhiều.
Chẳng lẽ... họ là chị em? Có thể là song sinh?
La Nghị lập tức đi đến văn phòng của chính trị viên, nói:
"Chính trị viên, chiều nay tôi có chút thời gian. Tôi muốn đến nông trường Sao Hỏa gặp đồng chí Tô Tiểu Tuyết."
Lưu Chính Hạo kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đây là tình huống gì thế này?
Hôm ấy, khi vừa về đến nhà, anh cảm nhận được không gian kia có gì đó khác lạ. Vào kiểm tra, anh bất ngờ phát hiện có một người phụ nữ xuất hiện. Nhưng khi anh còn chưa kịp hiểu rõ, cô ấy đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Chuyện kỳ lạ này khiến anh nghĩ mãi không ra. Người phụ nữ ấy nói rằng cô ấy đang mơ, nhưng cảnh tượng cô ấy miêu tả lại chính là không gian anh vẫn lui tới hàng đêm.
Ngày hôm sau, khi anh quay lại không gian ấy, hồ nước trong xanh giờ đã đổi sang màu đen, không khí trong lành giờ trở nên ngột ngạt.
Hồ không còn tác dụng như trước. Dù ngâm mình, cảm giác mệt mỏi cũng không thuyên giảm.
Vài ngày sau, sức khỏe anh càng yếu hơn. Hiện tại, anh vẫn còn cố chịu đựng, nhưng chẳng biết sẽ cầm cự được bao lâu.
Có lẽ anh đã nên mất mạng trong vụ tai nạn ấy. Ông trời thương xót, cho anh thêm vài năm, nhưng bây giờ, có lẽ đã đến lúc phải trả lại tất cả.
La Nghị ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn phong thư trước mặt.
Anh mở phong thư, đổ ra ba bức ảnh và một tờ giấy ghi thông tin.
Phía sau từng bức ảnh là tên của ba cô gái. Trên tờ giấy, các thông tin cơ bản của họ được ghi lại.
- Lý Ánh Hồng, giáo viên tiểu học. Một người có vẻ rất tốt, nhưng khi nhìn ảnh, La Nghị lại không có cảm xúc gì đặc biệt.
- Chúc Thanh Diễm, nhân viên cửa hàng bách hóa. Cũng khá ổn, nhưng trong lòng anh vẫn không gợn lên chút hứng thú.
- Tô Tiểu Tuyết, thanh niên trí thức ở nông trường Sao Hỏa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên có một cô gái là thanh niên trí thức được giới thiệu cho anh.
La Nghị cầm bức ảnh của Tô Tiểu Tuyết lên, lật ra phía trước.
Cả người anh lập tức ngây ra.
Là cô ấy?
Không, không thể nào! Sao có thể là cô ấy được?
Anh nhớ rõ, cô gái trong không gian kỳ bí đó đã từng nói tên mình là Tô Mộc Tuyết.
Nhưng người trong ảnh này giống cô ấy như đúc. Cả nụ cười, ánh mắt đều không khác chút nào...
Không đúng. Dù rất giống, nhưng vẫn có sự khác biệt. Người trong ảnh trông đơn thuần và dịu dàng hơn, còn cô gái bên hồ nước lại rực rỡ và đầy sức sống hơn nhiều.
Chẳng lẽ... họ là chị em? Có thể là song sinh?
La Nghị lập tức đi đến văn phòng của chính trị viên, nói:
"Chính trị viên, chiều nay tôi có chút thời gian. Tôi muốn đến nông trường Sao Hỏa gặp đồng chí Tô Tiểu Tuyết."
Lưu Chính Hạo kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đây là tình huống gì thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro