Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh

Chương 24

2024-11-20 20:28:04

Tôn Bảo Trân tinh ý hơn, phát hiện ánh mắt anh đang dõi theo Tô Mộc Tuyết, liền thì thầm:

"Tiểu Tuyết, hình như anh ta đang nhìn cậu đấy. Cậu quen anh ta à?"

Tô Mộc Tuyết lắp bắp:

"…Không quen!"

Trong lòng Tô Mộc Tuyết chỉ hy vọng người trước mặt chỉ là một người có vẻ ngoài giống với người trong giấc mơ, vì thật ra, cô cũng không nhớ rõ hình dáng đối phương. Huống chi, đó chỉ là một giấc mơ, làm sao có thể trở thành hiện thực?

Đang băn khoăn suy nghĩ, người lính trước mặt đã không chút biểu cảm tiến lại gần. Ba cô gái đồng loạt đứng khựng lại, không ai bước thêm được bước nào.

Lâm Tuyết Hoa và Tôn Bảo Trân chỉ là những cô gái trẻ chừng 21, 22 tuổi. Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị của người lính, họ chỉ biết ngượng ngùng mỉm cười mà không biết phải nói gì thêm.

La Nghị là người đầu tiên lên tiếng, giọng nghiêm nghị pha chút nghi hoặc, hỏi Tô Mộc Tuyết:

"Cô là đồng chí Tô Tiểu Tuyết?"

"À... đúng vậy." Tô Mộc Tuyết nghe giọng anh, bỗng dưng cảm thấy không ổn. Đây chẳng phải là giọng nói của người trong giấc mơ sao? Cả ngữ điệu lẫn âm thanh đều giống y như đúc.

Nhưng... làm sao có thể như thế? Người trong giấc mơ sao có thể bước vào hiện thực? Rõ ràng sau khi ngất xỉu, cô đã được các chị em trong phòng ký túc chăm sóc cẩn thận, không hề rời khỏi đó nửa bước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La Nghị gật đầu, nói ngắn gọn:

"Tôi có việc muốn tìm cô."

Lâm Tuyết Hoa và Tôn Bảo Trân nhanh chóng hiểu ý, liền nói:

"Vậy bọn tớ đi trước nhé, Tiểu Tuyết. Tớ sẽ để phần cơm cho cậu."

Tô Mộc Tuyết cảm thấy tình huống này thật kỳ lạ. Nhưng khi nhớ lại việc bản thân đang sống trong một thế giới mà chính cô cũng không ngờ tới, những điều khó tin cũng chẳng phải không thể xảy ra. Cô bỗng thấy căng thẳng, tay nắm chặt lấy cán cuốc.

Khi hai người bạn đã rời đi, Tô Mộc Tuyết cảm thấy càng bất an. Cô lùi lại vài bước theo bản năng, giọng nói có chút run rẩy:

"Xin chào, anh là ai?"

La Nghị nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm trí cô. Tô Mộc Tuyết cảm thấy cả người như bị ánh mắt ấy làm cho lạnh toát.

"Thật sự không nhận ra tôi? Hay cô đang giả vờ không biết?" Giọng anh trầm, lạnh lùng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Vừa nói, La Nghị vừa tiến lại gần, từng bước từng bước, giống hệt cái cách anh xuất hiện bên hồ nước trong giấc mơ.

Theo phản xạ, Tô Mộc Tuyết lùi thêm vài bước. Cô cảm thấy cổ mình bỗng nhói đau, như thể điều gì đó đang cảnh báo. Trong đầu cô đấu tranh dữ dội, không biết nên nhận anh hay tiếp tục giả vờ không quen. Nghĩ ngợi một hồi, cô miễn cưỡng đáp:

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh

Số ký tự: 0