Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 7
2024-11-20 20:28:04
"Đúng vậy, họ chỉ là về thành phố trước thôi, chẳng lẽ chúng ta định ở đây cả đời chắc?"
"Phải, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ về thành phố!"
Thật không hiểu sao ai cũng rảnh rỗi thế nhỉ? Những chuyện vặt trong nhà có lẽ đã được bàn tán hết cả ở ngoài đồng rồi. Mọi người đúng là cần chút chuyện mới mẻ để nói.
Tô Mộc Tuyết im lặng nhíu mày nhổ cỏ dại.
Tôn Bảo Trân thấy thế nói: "Thôi làm việc đi, đừng nhắc đến tên họ Tiêu đó nữa."
Chiều nay, nhóm của Tô Mộc Tuyết nhận nhiệm vụ trồng rau, việc cũng không quá khó khăn. Vì trời lạnh nên phải dựng mái che giữ ấm cho từng luống rau vừa trồng.
Một đầu của thanh tre được cắm xuống đất, đầu kia cắm bên kia luống rau, thanh tre đủ dẻo nên tự nhiên uốn cong lại. Sau đó, phủ tấm ni lông lên những khung tre uốn cong này, dùng cục đất chặn lối vào. Bên trong khung che nhỏ này, rau sẽ được giữ ấm như trong nhà kính mini.
Nói chung, việc này cũng đơn giản, mà Tô Mộc Tuyết còn thấy khá thú vị.
Chỉ có điều tối đến, chuyện cô bị Tiêu Quốc Lương viết thư chia tay đã lan ra khắp nơi.
Có một nữ trí thức trung niên còn cố ý ngồi cạnh cô an ủi: "Tuyết, không sao đâu, chia tay thì cứ chia tay. Chị có đứa cháu trai rất tốt, có muốn chị giới thiệu không?”
Tô Mộc Tuyết chỉ muốn gửi một loạt biểu tượng che mặt, không biết nói gì.
“Cảm ơn chị, nhưng em chưa muốn tìm người khác đâu ạ.”
"Vậy cũng được, khi nào em muốn thì cứ bảo chị nhé."
Mấy ngày nay, Tô Mộc Tuyết sống ở nông trường Sao Hỏa, vì là mùa đông nên công việc nông trại khá ít và nhàn. Chủ yếu chỉ là bón phân, tưới nước, nhổ cỏ, thu hoạch rau. Làm việc ngoài trời còn giúp cơ thể ấm lên, nên ban đầu cô thấy cũng thú vị.
Nhưng khi cảm giác mới lạ qua đi, cô thấy cuộc sống này cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Điều kiện ở đây thật sự rất tệ, chỗ ở cũng không thoải mái, giường là nền đất đắp nhưng lại không có hệ thống sưởi. Cô phải trải nửa chăn dưới và đắp nửa còn lại, khi ngủ còn phải khoác thêm áo bông. Kính cửa sổ lấm tấm vỡ, dù đã che tạm bằng giấy bìa nhưng đêm gió thổi vẫn luồn vào qua các khe hở.
Cuối tuần, Xuân Lan, con gái lớn của Lưu Quế Hương trở về từ trường nội trú, mang thêm chăn đến nằm cạnh Tô Mộc Tuyết. Hai người ngủ chung để giữ ấm, một chăn trải dưới, một chăn đắp trên. Xuân Lan khỏe hơn nên ngủ cũng ấm hơn.
Đồ ăn cũng chẳng có gì phong phú, cơm độn bắp, mì sợi, bánh bao thay phiên nhau. Canh rau nấu bằng nồi lớn, toàn cải thảo, cà rốt, củ cải trắng, thi thoảng có vài miếng thịt mỡ làm cho nước canh béo hơn.
"Phải, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ về thành phố!"
Thật không hiểu sao ai cũng rảnh rỗi thế nhỉ? Những chuyện vặt trong nhà có lẽ đã được bàn tán hết cả ở ngoài đồng rồi. Mọi người đúng là cần chút chuyện mới mẻ để nói.
Tô Mộc Tuyết im lặng nhíu mày nhổ cỏ dại.
Tôn Bảo Trân thấy thế nói: "Thôi làm việc đi, đừng nhắc đến tên họ Tiêu đó nữa."
Chiều nay, nhóm của Tô Mộc Tuyết nhận nhiệm vụ trồng rau, việc cũng không quá khó khăn. Vì trời lạnh nên phải dựng mái che giữ ấm cho từng luống rau vừa trồng.
Một đầu của thanh tre được cắm xuống đất, đầu kia cắm bên kia luống rau, thanh tre đủ dẻo nên tự nhiên uốn cong lại. Sau đó, phủ tấm ni lông lên những khung tre uốn cong này, dùng cục đất chặn lối vào. Bên trong khung che nhỏ này, rau sẽ được giữ ấm như trong nhà kính mini.
Nói chung, việc này cũng đơn giản, mà Tô Mộc Tuyết còn thấy khá thú vị.
Chỉ có điều tối đến, chuyện cô bị Tiêu Quốc Lương viết thư chia tay đã lan ra khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một nữ trí thức trung niên còn cố ý ngồi cạnh cô an ủi: "Tuyết, không sao đâu, chia tay thì cứ chia tay. Chị có đứa cháu trai rất tốt, có muốn chị giới thiệu không?”
Tô Mộc Tuyết chỉ muốn gửi một loạt biểu tượng che mặt, không biết nói gì.
“Cảm ơn chị, nhưng em chưa muốn tìm người khác đâu ạ.”
"Vậy cũng được, khi nào em muốn thì cứ bảo chị nhé."
Mấy ngày nay, Tô Mộc Tuyết sống ở nông trường Sao Hỏa, vì là mùa đông nên công việc nông trại khá ít và nhàn. Chủ yếu chỉ là bón phân, tưới nước, nhổ cỏ, thu hoạch rau. Làm việc ngoài trời còn giúp cơ thể ấm lên, nên ban đầu cô thấy cũng thú vị.
Nhưng khi cảm giác mới lạ qua đi, cô thấy cuộc sống này cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Điều kiện ở đây thật sự rất tệ, chỗ ở cũng không thoải mái, giường là nền đất đắp nhưng lại không có hệ thống sưởi. Cô phải trải nửa chăn dưới và đắp nửa còn lại, khi ngủ còn phải khoác thêm áo bông. Kính cửa sổ lấm tấm vỡ, dù đã che tạm bằng giấy bìa nhưng đêm gió thổi vẫn luồn vào qua các khe hở.
Cuối tuần, Xuân Lan, con gái lớn của Lưu Quế Hương trở về từ trường nội trú, mang thêm chăn đến nằm cạnh Tô Mộc Tuyết. Hai người ngủ chung để giữ ấm, một chăn trải dưới, một chăn đắp trên. Xuân Lan khỏe hơn nên ngủ cũng ấm hơn.
Đồ ăn cũng chẳng có gì phong phú, cơm độn bắp, mì sợi, bánh bao thay phiên nhau. Canh rau nấu bằng nồi lớn, toàn cải thảo, cà rốt, củ cải trắng, thi thoảng có vài miếng thịt mỡ làm cho nước canh béo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro