Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 22
2024-11-14 15:38:12
Đồng xu vàng này nếu đem đến ngân hàng đổi chỉ khoảng hai mươi đồng, đủ mua đến ba mươi cân bột mì. Nhưng vì đất nước vừa trải qua biến động, người dân e dè với vàng, có vàng trong tay cũng không dám mang ra ngân hàng, chỉ lén lút giao dịch ngầm.
Nhưng giữ thứ này trong tay cũng không phải chuyện tốt lành, lỡ bị ai đó tố cáo thì nguy hiểm đến tính mạng. Thành thử, Đường Mộng là người đề nghị dùng vàng trao đổi trước, không những đảm bảo bán được mà còn có cơ hội kiếm bộn. Về phần an toàn...
Vàng đổi xong sẽ bị hệ thống hấp thu, chẳng ai có thể tìm ra, cô còn sợ gì chứ?
Thu được năm trăm đồng vàng, một bước nữa đến gần việc mở khóa bản đồ, Đường Mộng vui vẻ ra mặt. Tay đút vào túi quần, bước ra khỏi chợ đen, dáng đi phóng khoáng như đàn ông thời này.
Đang tính toán trưa nay ăn gì thì tai cô chợt nghe thấy bước chân rầm rập phía sau, một nụ cười liền nở trên môi.
Vốn cô định hôm nay vui vẻ không gây sự, nhưng người khác lại chủ động đến “mời”, trách sao được nếu cô phải ra tay tự vệ?
Nhanh chóng định hướng con đường vắng, cô nhẩm tính, sẽ có một khoảng đất trống không người, nhiêu đó đủ để ra tay thoải mái.
Dáng đi cà lơ phất phơ, Đường Mộng huýt sáo khe khẽ, trong khi phía sau, gã đàn ông gầy còm vừa đòi tiền bảo kê cô trước cửa chợ đen đang lén lút bám theo.
"Hầu Tử, tên nhãi này đang đi đâu vậy?"
"Mặc kệ nó, cứ bám sát, tôi không tin hắn có thể chống lại sáu người chúng ta."
"Đúng thế, đã mang theo loại bột mịn thế này, chắc chắn trên người có tiền. Cướp hắn rồi bán cho bọn buôn người, anh em mình sau này có khi ngày nào cũng được ăn thịt."
Nhắc đến ăn thịt, cả bọn đều chép miệng thèm thuồng. Bao lâu nay chưa được chạm vào miếng thịt, hôm nay thế nào cũng phải no nê.
"Bán người à? Thôi đi, chúng ta đã thề sẽ không dây dưa với đám đó nữa rồi."
"Bán! Nhất định phải bán! Hôm nay lão tử phải dạy cho thằng nhãi này một bài học nhớ đời."
Nghe nhắc đến chuyện bị Đường Mộng mắng, tên Hầu Tử kia liền nhăn nhó. Từ khi theo Mạnh đại ca, hắn chưa bao giờ phải chịu nhục thế này.
Đường Mộng nhạy cảm nghe hết cuộc trò chuyện của cả bọn. Cô không ngờ sáu gã này lại từng làm buôn người, xem ra không chỉ một hai lần. Ban đầu chỉ định dạy cho chúng một bài học nhẹ nhàng, giờ cô đã đổi ý, kẻ xấu xa như này sao có thể nương tay?
Đường Mộng bước thêm năm phút, qua một con hẻm nhỏ, phía trước là một bãi đất trống, rải rác vài ụ đất như mộ hoang.
Đưa mắt quan sát, cô thấy nơi này quả thật thích hợp, hài lòng dừng bước, quay lại nói:
“Các anh, đừng núp nữa, ra đây đi.”
"Xong rồi, Hầu Tử, chúng ta bị phát hiện rồi."
"Ừ, giờ làm sao đây?"
"Phát hiện thì sao? Người đông thì ngại gì?"
Hầu Tử tự tin, dựa vào việc chúng đông người.
"Thằng nhãi, lúc nãy hống hách lắm, giờ chẳng phải rơi vào tay ta rồi sao? Hôm nay tao, đại ca của mày sẽ dạy mày bài học đàng hoàng, xem mày còn dám hống hách nữa không?"
Nhưng giữ thứ này trong tay cũng không phải chuyện tốt lành, lỡ bị ai đó tố cáo thì nguy hiểm đến tính mạng. Thành thử, Đường Mộng là người đề nghị dùng vàng trao đổi trước, không những đảm bảo bán được mà còn có cơ hội kiếm bộn. Về phần an toàn...
Vàng đổi xong sẽ bị hệ thống hấp thu, chẳng ai có thể tìm ra, cô còn sợ gì chứ?
Thu được năm trăm đồng vàng, một bước nữa đến gần việc mở khóa bản đồ, Đường Mộng vui vẻ ra mặt. Tay đút vào túi quần, bước ra khỏi chợ đen, dáng đi phóng khoáng như đàn ông thời này.
Đang tính toán trưa nay ăn gì thì tai cô chợt nghe thấy bước chân rầm rập phía sau, một nụ cười liền nở trên môi.
Vốn cô định hôm nay vui vẻ không gây sự, nhưng người khác lại chủ động đến “mời”, trách sao được nếu cô phải ra tay tự vệ?
Nhanh chóng định hướng con đường vắng, cô nhẩm tính, sẽ có một khoảng đất trống không người, nhiêu đó đủ để ra tay thoải mái.
Dáng đi cà lơ phất phơ, Đường Mộng huýt sáo khe khẽ, trong khi phía sau, gã đàn ông gầy còm vừa đòi tiền bảo kê cô trước cửa chợ đen đang lén lút bám theo.
"Hầu Tử, tên nhãi này đang đi đâu vậy?"
"Mặc kệ nó, cứ bám sát, tôi không tin hắn có thể chống lại sáu người chúng ta."
"Đúng thế, đã mang theo loại bột mịn thế này, chắc chắn trên người có tiền. Cướp hắn rồi bán cho bọn buôn người, anh em mình sau này có khi ngày nào cũng được ăn thịt."
Nhắc đến ăn thịt, cả bọn đều chép miệng thèm thuồng. Bao lâu nay chưa được chạm vào miếng thịt, hôm nay thế nào cũng phải no nê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bán người à? Thôi đi, chúng ta đã thề sẽ không dây dưa với đám đó nữa rồi."
"Bán! Nhất định phải bán! Hôm nay lão tử phải dạy cho thằng nhãi này một bài học nhớ đời."
Nghe nhắc đến chuyện bị Đường Mộng mắng, tên Hầu Tử kia liền nhăn nhó. Từ khi theo Mạnh đại ca, hắn chưa bao giờ phải chịu nhục thế này.
Đường Mộng nhạy cảm nghe hết cuộc trò chuyện của cả bọn. Cô không ngờ sáu gã này lại từng làm buôn người, xem ra không chỉ một hai lần. Ban đầu chỉ định dạy cho chúng một bài học nhẹ nhàng, giờ cô đã đổi ý, kẻ xấu xa như này sao có thể nương tay?
Đường Mộng bước thêm năm phút, qua một con hẻm nhỏ, phía trước là một bãi đất trống, rải rác vài ụ đất như mộ hoang.
Đưa mắt quan sát, cô thấy nơi này quả thật thích hợp, hài lòng dừng bước, quay lại nói:
“Các anh, đừng núp nữa, ra đây đi.”
"Xong rồi, Hầu Tử, chúng ta bị phát hiện rồi."
"Ừ, giờ làm sao đây?"
"Phát hiện thì sao? Người đông thì ngại gì?"
Hầu Tử tự tin, dựa vào việc chúng đông người.
"Thằng nhãi, lúc nãy hống hách lắm, giờ chẳng phải rơi vào tay ta rồi sao? Hôm nay tao, đại ca của mày sẽ dạy mày bài học đàng hoàng, xem mày còn dám hống hách nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro