Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 23
2024-11-19 23:13:32
"Lắm mồm, làm luôn đi."
Dứt lời, Đường Mộng lao về phía trước như pháo bắn, ngay khi đối phương chưa kịp phản ứng, cú đấm phải của cô khiến hắn bay vèo đi, tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo, đáp xuống ụ đất mấy mét xa.
“Tsk tsk, thân thể này vẫn yếu quá, bay được chừng ấy thôi sao?”
Những tên đi cùng: …
“Chúa ơi, vậy mà gọi là không xa à? Còn muốn bay xa cỡ nào nữa hả???”
Nếu giờ còn không nhận ra mình đã gặp phải đối thủ đáng gờm thì chúng sống phí đời.
Cả đám nhìn nhau, rồi nhìn Hầu Tử nằm đơ ở xa, cuối cùng ánh mắt kiên định cùng lao vào Đường Mộng.
Chúng cho rằng Hầu Tử bị đánh văng là do bất ngờ, chỉ cần cả bọn đồng lòng chắc chắn sẽ quật ngã được cô. Vì miếng thịt, chúng quyết đánh đến cùng.
Nói sao cũng phải công nhận, một miếng thịt thời này đủ để khiến đám đàn ông lực lưỡng này thèm nhỏ dãi.
Đường Mộng nhún người, hứng thú nhìn năm gã còn lại đang lao đến, cô chẳng dùng vũ khí, hoàn toàn dựa vào thể lực. Cô đá bay một tên, quật ngã tên khác… cuối cùng còn lại một gã, đã sợ đến mức ngã ngửa ra đất, không cần cô ra tay.
"Tưởng ghê gớm lắm cơ, hóa ra chỉ là mấy tên nhát gan, như này mà cũng đòi cướp người ta, định diễn trò cho ai xem vậy hả?"
"Anh bạn, là chúng tôi sai, chúng tôi sai, chúng tôi bị ma xui quỷ khiến, cậu rộng lòng tha cho mấy kẻ tép riu này nhé."
"Tha à? Nghe các người vừa nói vừa bám theo, không biết xấu xa bao nhiêu. Cả tên nằm ở đống đất kia, không ít lần làm chuyện buôn người đúng không?”
"Chúng tôi... chúng tôi... chúng tôi sai rồi, lần sau không dám nữa, thật sự không dám nữa."
Không phản bác? Nghĩa là thừa nhận rồi.
Là một thượng tướng, Đường Mộng ghét nhất kiểu người như này, lạm dụng đồng bào, làm việc xấu chẳng chừa ai. Đã gặp rồi, nhất định cô sẽ không nhẹ tay. Tay cô rút từ túi ra một con dao nhỏ (thực ra là đổi từ siêu thị hệ thống với giá một đồng vàng), lạnh lùng bước tới như thần chết, khiến cả đám sợ hãi lùi lại, không tên nào thoát được.
Những tiếng hét đau đớn nối tiếp nhau, Đường Mộng xuống tay mạnh mẽ, để lại trên mỗi kẻ mười vết dao sâu hoắm, không chết nhưng nếu không xử lý vết thương kịp thời, sống trong thời đại này có khi cả đời ốm yếu, đến làm việc nặng cũng đành mơ mà thôi.
Hài lòng ngắm nhìn “tác phẩm”, chiến ý của cô giờ đã tan biến, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đương nhiên, trước khi đi cô không quên lục soát túi tiền, vé của từng tên và tình cờ phát hiện một khối vàng trên người Hầu Tử, đổi được năm trăm đồng vàng.
Thu hoạch dồi dào, Đường Mộng cất dao rồi phủi tay rời đi. Về phần hậu quả? Cô chẳng sợ. Dù sao cô cũng đang giả dạng đàn ông, lại giữa nơi đông đúc toàn những kẻ gầy gò, vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật, nếu có ai điều tra thì điều tra được cũng chỉ là một gã không rõ lai lịch.
Liên quan gì đến cô chứ?
Ra khỏi hẻm, Đường Mộng cố tình đi xa, vòng mấy vòng rồi mới đến nơi vắng vẻ thay trang phục. Ngẩng đầu nhìn trời… không biết phán đoán thời gian theo cảm giác của mình có đúng không, có lẽ cũng tầm mười giờ.
Dứt lời, Đường Mộng lao về phía trước như pháo bắn, ngay khi đối phương chưa kịp phản ứng, cú đấm phải của cô khiến hắn bay vèo đi, tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo, đáp xuống ụ đất mấy mét xa.
“Tsk tsk, thân thể này vẫn yếu quá, bay được chừng ấy thôi sao?”
Những tên đi cùng: …
“Chúa ơi, vậy mà gọi là không xa à? Còn muốn bay xa cỡ nào nữa hả???”
Nếu giờ còn không nhận ra mình đã gặp phải đối thủ đáng gờm thì chúng sống phí đời.
Cả đám nhìn nhau, rồi nhìn Hầu Tử nằm đơ ở xa, cuối cùng ánh mắt kiên định cùng lao vào Đường Mộng.
Chúng cho rằng Hầu Tử bị đánh văng là do bất ngờ, chỉ cần cả bọn đồng lòng chắc chắn sẽ quật ngã được cô. Vì miếng thịt, chúng quyết đánh đến cùng.
Nói sao cũng phải công nhận, một miếng thịt thời này đủ để khiến đám đàn ông lực lưỡng này thèm nhỏ dãi.
Đường Mộng nhún người, hứng thú nhìn năm gã còn lại đang lao đến, cô chẳng dùng vũ khí, hoàn toàn dựa vào thể lực. Cô đá bay một tên, quật ngã tên khác… cuối cùng còn lại một gã, đã sợ đến mức ngã ngửa ra đất, không cần cô ra tay.
"Tưởng ghê gớm lắm cơ, hóa ra chỉ là mấy tên nhát gan, như này mà cũng đòi cướp người ta, định diễn trò cho ai xem vậy hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh bạn, là chúng tôi sai, chúng tôi sai, chúng tôi bị ma xui quỷ khiến, cậu rộng lòng tha cho mấy kẻ tép riu này nhé."
"Tha à? Nghe các người vừa nói vừa bám theo, không biết xấu xa bao nhiêu. Cả tên nằm ở đống đất kia, không ít lần làm chuyện buôn người đúng không?”
"Chúng tôi... chúng tôi... chúng tôi sai rồi, lần sau không dám nữa, thật sự không dám nữa."
Không phản bác? Nghĩa là thừa nhận rồi.
Là một thượng tướng, Đường Mộng ghét nhất kiểu người như này, lạm dụng đồng bào, làm việc xấu chẳng chừa ai. Đã gặp rồi, nhất định cô sẽ không nhẹ tay. Tay cô rút từ túi ra một con dao nhỏ (thực ra là đổi từ siêu thị hệ thống với giá một đồng vàng), lạnh lùng bước tới như thần chết, khiến cả đám sợ hãi lùi lại, không tên nào thoát được.
Những tiếng hét đau đớn nối tiếp nhau, Đường Mộng xuống tay mạnh mẽ, để lại trên mỗi kẻ mười vết dao sâu hoắm, không chết nhưng nếu không xử lý vết thương kịp thời, sống trong thời đại này có khi cả đời ốm yếu, đến làm việc nặng cũng đành mơ mà thôi.
Hài lòng ngắm nhìn “tác phẩm”, chiến ý của cô giờ đã tan biến, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đương nhiên, trước khi đi cô không quên lục soát túi tiền, vé của từng tên và tình cờ phát hiện một khối vàng trên người Hầu Tử, đổi được năm trăm đồng vàng.
Thu hoạch dồi dào, Đường Mộng cất dao rồi phủi tay rời đi. Về phần hậu quả? Cô chẳng sợ. Dù sao cô cũng đang giả dạng đàn ông, lại giữa nơi đông đúc toàn những kẻ gầy gò, vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật, nếu có ai điều tra thì điều tra được cũng chỉ là một gã không rõ lai lịch.
Liên quan gì đến cô chứ?
Ra khỏi hẻm, Đường Mộng cố tình đi xa, vòng mấy vòng rồi mới đến nơi vắng vẻ thay trang phục. Ngẩng đầu nhìn trời… không biết phán đoán thời gian theo cảm giác của mình có đúng không, có lẽ cũng tầm mười giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro