Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 26
2024-11-14 15:38:12
Xoa xoa bụng có chút đói, cô nhìn ra cổng đợi, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Lúc này, cổng sân bị gõ nhẹ từ bên ngoài, Đường Mộng khẽ hỏi, “Ai đấy?”
“Chị dâu, em là lính cần vụ của thủ trưởng Cố.”
“Ra ngay đây.”
Đường Mộng đi qua con đường đá mới lát đến cổng, mở cửa thấy cậu lính cần vụ mặc đồ xanh lá, tay cầm hộp cơm, cô mỉm cười dịu dàng, “Chào cậu...”
Cậu lính trẻ nào đã từng thấy nụ cười như thế, cậu ta lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chị… chị dâu… thủ trưởng… thủ trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ rồi… sợ… sợ chị đói, nên bảo tôi… bảo tôi đến nhà ăn xin hai món mang về cho chị.”
Nói xong, cậu đưa hộp cơm cho Đường Mộng rồi vội chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng cậu lính trẻ, Đường Mộng khẽ chạm vào mặt mình rồi băn khoăn tự hỏi: “Gì đây? Mặt mình đáng sợ lắm sao? Không đúng chứ? Mặt này giống y như kiếp trước, mà sao kiếp trước được yêu thích bao nhiêu, đến đây lại không ai ưa nổi? Hay là đổi thời không thì gu thẩm mỹ cũng đổi?”
Nghĩ đến cảnh tượng ngoài đường toàn là hoa văn lòe loẹt và những bộ đồ đơn sắc, thêm cả hai bím tóc tết thả dài trên vai, Đường Mộng cảm giác như vừa chạm gần tới sự thật…
Mang hộp cơm vào nhà mở ra, thấy là sườn kho với một hộp cơm trắng, Đường Mộng lập tức vứt hết mấy suy nghĩ kia sang một bên, đến chuyện Cố Thiếu Diễm đi làm nhiệm vụ cũng quên mất.
Ăn xong dọn dẹp, Đường Mộng rảnh rỗi ngồi trên sofa mở hệ thống siêu thị của mình, lật qua không biết bao nhiêu trang, cuối cùng tìm được một cuốn sách về văn hóa và phong tục thập niên bảy mươi, giá một xu mua được cả bộ năm cuốn. Nghĩ là cũng đang rảnh, giá lại rẻ cho nên cô không ngần ngại mua luôn.
Các món đồ mua từ hệ thống siêu thị được lưu trữ trong kho của siêu thị, không chiếm chỗ trong kho hệ thống, nhưng nếu lấy ra thì sẽ không thể đặt lại vào.
Mấy ngày dưỡng bệnh vừa rồi rảnh rỗi, Đường Mộng ngẫu nhiên mua mấy cái hộp gỗ nhỏ, phân loại các loại dược phẩm vào từng hộp rồi cho vào kho. Kết quả là tình cờ phát hiện được một lỗi của hệ thống. Mấy cái hộp gỗ này đều chỉ chiếm một ô, khiến cái kho vốn chật kín bỗng dư ra nhiều chỗ, sau đó lại mua thêm mấy cái hộp đựng đồ bảo hộ, cho vào kho hệ thống, lại được xếp gọn vào một ô duy nhất. Bây giờ, ngoài mấy cái hộp chiếm một ô, trong kho còn lại một chiếc phi thuyền tăng tốc cỡ nhỏ.
Chỗ trống còn nhiều lắm, mấy cuốn sách thì chẳng đáng gì.
Vừa đọc cuốn sách về phong tục tập quán, Đường Mộng cảm thấy có nhiều thứ khá giống trong ký ức, nhưng cũng không ít điều nguyên chủ không biết, coi như mở mang kiến thức.
Thời gian trôi qua từng chút, đến chín giờ tối, Đường Mộng tiếc rẻ cất sách vào kho hệ thống rồi đứng dậy chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Rửa mặt xong vừa thay đồ ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở khóa.
Lúc này, cổng sân bị gõ nhẹ từ bên ngoài, Đường Mộng khẽ hỏi, “Ai đấy?”
“Chị dâu, em là lính cần vụ của thủ trưởng Cố.”
“Ra ngay đây.”
Đường Mộng đi qua con đường đá mới lát đến cổng, mở cửa thấy cậu lính cần vụ mặc đồ xanh lá, tay cầm hộp cơm, cô mỉm cười dịu dàng, “Chào cậu...”
Cậu lính trẻ nào đã từng thấy nụ cười như thế, cậu ta lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chị… chị dâu… thủ trưởng… thủ trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ rồi… sợ… sợ chị đói, nên bảo tôi… bảo tôi đến nhà ăn xin hai món mang về cho chị.”
Nói xong, cậu đưa hộp cơm cho Đường Mộng rồi vội chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng cậu lính trẻ, Đường Mộng khẽ chạm vào mặt mình rồi băn khoăn tự hỏi: “Gì đây? Mặt mình đáng sợ lắm sao? Không đúng chứ? Mặt này giống y như kiếp trước, mà sao kiếp trước được yêu thích bao nhiêu, đến đây lại không ai ưa nổi? Hay là đổi thời không thì gu thẩm mỹ cũng đổi?”
Nghĩ đến cảnh tượng ngoài đường toàn là hoa văn lòe loẹt và những bộ đồ đơn sắc, thêm cả hai bím tóc tết thả dài trên vai, Đường Mộng cảm giác như vừa chạm gần tới sự thật…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mang hộp cơm vào nhà mở ra, thấy là sườn kho với một hộp cơm trắng, Đường Mộng lập tức vứt hết mấy suy nghĩ kia sang một bên, đến chuyện Cố Thiếu Diễm đi làm nhiệm vụ cũng quên mất.
Ăn xong dọn dẹp, Đường Mộng rảnh rỗi ngồi trên sofa mở hệ thống siêu thị của mình, lật qua không biết bao nhiêu trang, cuối cùng tìm được một cuốn sách về văn hóa và phong tục thập niên bảy mươi, giá một xu mua được cả bộ năm cuốn. Nghĩ là cũng đang rảnh, giá lại rẻ cho nên cô không ngần ngại mua luôn.
Các món đồ mua từ hệ thống siêu thị được lưu trữ trong kho của siêu thị, không chiếm chỗ trong kho hệ thống, nhưng nếu lấy ra thì sẽ không thể đặt lại vào.
Mấy ngày dưỡng bệnh vừa rồi rảnh rỗi, Đường Mộng ngẫu nhiên mua mấy cái hộp gỗ nhỏ, phân loại các loại dược phẩm vào từng hộp rồi cho vào kho. Kết quả là tình cờ phát hiện được một lỗi của hệ thống. Mấy cái hộp gỗ này đều chỉ chiếm một ô, khiến cái kho vốn chật kín bỗng dư ra nhiều chỗ, sau đó lại mua thêm mấy cái hộp đựng đồ bảo hộ, cho vào kho hệ thống, lại được xếp gọn vào một ô duy nhất. Bây giờ, ngoài mấy cái hộp chiếm một ô, trong kho còn lại một chiếc phi thuyền tăng tốc cỡ nhỏ.
Chỗ trống còn nhiều lắm, mấy cuốn sách thì chẳng đáng gì.
Vừa đọc cuốn sách về phong tục tập quán, Đường Mộng cảm thấy có nhiều thứ khá giống trong ký ức, nhưng cũng không ít điều nguyên chủ không biết, coi như mở mang kiến thức.
Thời gian trôi qua từng chút, đến chín giờ tối, Đường Mộng tiếc rẻ cất sách vào kho hệ thống rồi đứng dậy chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Rửa mặt xong vừa thay đồ ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro