Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 25
2024-11-14 15:38:12
Hải Khang lớn thế này chắc chắn không chỉ có một chợ đen, nhưng hiện cô chưa biết địa chỉ của chỗ khác nên đành chờ cơ hội. Dù vậy, Đường Mộng cũng không định bỏ qua chợ này.
Căn hộ một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một nhà vệ sinh mà hệ thống cung cấp kia, không chỉ đầy đủ tiện nghi mà còn tồn tại độc lập trong không gian hệ thống, có thể vào bằng cả thể xác và ý thức, đây là công cụ tuyệt vời để trốn tránh nguy hiểm.
Ngoài ra, siêu thị trong hệ thống, từ vũ khí, trang bị, nhu yếu phẩm đến lương thực, đều phải dùng xu vàng để mua. Theo như cô biết, trong nước cũng không an toàn, nên trước tiên phải bảo vệ được bản thân rồi mới tính tiếp.
Đang suy nghĩ, nữ nhân viên thu ngân mang há cảo và cá tới, đặt trước mặt Đường Mộng rồi quay người rời đi. Cắn thử một miếng há cảo, hương vị thơm ngon lan tỏa từ miệng đến mũi rồi lên tận não, khiến mắt cô sáng bừng, món này ngon hơn gấp trăm lần thứ chất lỏng dinh dưỡng ở Tinh Tế.
Đường Mộng chìm đắm trong bữa ăn ngon lành, thiếu chút nữa là muốn vùi mặt vào đĩa. Cũng may thời này ai cũng ăn không đủ no, nên việc vào được quốc doanh quán ăn để thưởng thức một bữa thật thịnh soạn cũng không phải điều hiếm thấy, hành động của cô không quá lạ lẫm.
Ăn xong, cô xoa xoa bụng no căng, xách theo gói bánh rời quán ăn. Giờ này xe tiếp tế của bộ đội chắc đã về, nên cô đành cuốc bộ về nhà. Dựa vào trí nhớ khi đi, cô đi hơn một tiếng mới thấy cánh cổng vàng quen thuộc hiện ra. Cô mỉm cười gật đầu chào mấy cậu lính gác rồi rẽ trái vào trong. Trên đường gặp vài quân tẩu, dù không quen biết nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu chào.
Hành động thân thiện nhỏ này khiến bọn họ ngạc nhiên.
Khi Đường Mộng rời đi, họ xúm lại bàn tán, “Vợ thủ trưởng Cố hôm nay ăn nhầm thuốc gì mà lại chào chúng ta?”
“Phải đó, trước kia cô ấy kiêu kỳ lắm mà.”
“Nếu không cưới thủ trưởng Cố, cô ta có là gì đâu, giờ chắc vẫn đang ở quê đào bới đất ấy chứ.”
“Ấy, nói nhỏ thôi, kẻo cô ta nghe thấy.”
“Nghe thì sợ gì, dù là thủ trưởng Cố thì cũng phải theo quy định, chẳng làm gì được chúng ta cả.”
“Không làm gì cô được, nhưng làm gì được chồng cô đó.” Một chị gầy cao liếc mắt, “Nói xấu sau lưng mà nói to thế, tưởng thủ trưởng Cố dễ ăn à?”
“Không thể nào? Thủ trưởng Cố là người nghiêm túc nhất mà, vì vợ mà phá luật chắc?”
“Cô không nghe tin đồn à? Người ta tình cảm mặn nồng lắm đấy, tuy không làm gì công khai, nhưng ngấm ngầm gây khó dễ thì sao? Mà hình như chồng cô định vào quân đoàn Xung Phong phải không?”
“Thế… thế phải làm sao?”
“Lần sau nhớ cẩn thận mồm miệng.”
“Ờ, ờ.”
Mấy người vội vàng chia nhau ra, xách giỏ rau về nhà.
Về đến nhà, Đường Mộng đặt bánh lên bàn thấp ngoài cửa, tháo giày nhỏ đổi sang dép lê, mở cửa sổ để thông gió, rồi vào bếp lấy cuốc nhỏ ra làm cỏ cho luống rau trong vườn. Xong việc, thấy còn sớm, cô vào nhà nghỉ ngơi một chút, đến khi mặt trời xế bóng, đoán là Cố Thiếu Diễm cũng sắp về, cô mới đứng dậy ra cửa đợi.
Căn hộ một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một nhà vệ sinh mà hệ thống cung cấp kia, không chỉ đầy đủ tiện nghi mà còn tồn tại độc lập trong không gian hệ thống, có thể vào bằng cả thể xác và ý thức, đây là công cụ tuyệt vời để trốn tránh nguy hiểm.
Ngoài ra, siêu thị trong hệ thống, từ vũ khí, trang bị, nhu yếu phẩm đến lương thực, đều phải dùng xu vàng để mua. Theo như cô biết, trong nước cũng không an toàn, nên trước tiên phải bảo vệ được bản thân rồi mới tính tiếp.
Đang suy nghĩ, nữ nhân viên thu ngân mang há cảo và cá tới, đặt trước mặt Đường Mộng rồi quay người rời đi. Cắn thử một miếng há cảo, hương vị thơm ngon lan tỏa từ miệng đến mũi rồi lên tận não, khiến mắt cô sáng bừng, món này ngon hơn gấp trăm lần thứ chất lỏng dinh dưỡng ở Tinh Tế.
Đường Mộng chìm đắm trong bữa ăn ngon lành, thiếu chút nữa là muốn vùi mặt vào đĩa. Cũng may thời này ai cũng ăn không đủ no, nên việc vào được quốc doanh quán ăn để thưởng thức một bữa thật thịnh soạn cũng không phải điều hiếm thấy, hành động của cô không quá lạ lẫm.
Ăn xong, cô xoa xoa bụng no căng, xách theo gói bánh rời quán ăn. Giờ này xe tiếp tế của bộ đội chắc đã về, nên cô đành cuốc bộ về nhà. Dựa vào trí nhớ khi đi, cô đi hơn một tiếng mới thấy cánh cổng vàng quen thuộc hiện ra. Cô mỉm cười gật đầu chào mấy cậu lính gác rồi rẽ trái vào trong. Trên đường gặp vài quân tẩu, dù không quen biết nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu chào.
Hành động thân thiện nhỏ này khiến bọn họ ngạc nhiên.
Khi Đường Mộng rời đi, họ xúm lại bàn tán, “Vợ thủ trưởng Cố hôm nay ăn nhầm thuốc gì mà lại chào chúng ta?”
“Phải đó, trước kia cô ấy kiêu kỳ lắm mà.”
“Nếu không cưới thủ trưởng Cố, cô ta có là gì đâu, giờ chắc vẫn đang ở quê đào bới đất ấy chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ấy, nói nhỏ thôi, kẻo cô ta nghe thấy.”
“Nghe thì sợ gì, dù là thủ trưởng Cố thì cũng phải theo quy định, chẳng làm gì được chúng ta cả.”
“Không làm gì cô được, nhưng làm gì được chồng cô đó.” Một chị gầy cao liếc mắt, “Nói xấu sau lưng mà nói to thế, tưởng thủ trưởng Cố dễ ăn à?”
“Không thể nào? Thủ trưởng Cố là người nghiêm túc nhất mà, vì vợ mà phá luật chắc?”
“Cô không nghe tin đồn à? Người ta tình cảm mặn nồng lắm đấy, tuy không làm gì công khai, nhưng ngấm ngầm gây khó dễ thì sao? Mà hình như chồng cô định vào quân đoàn Xung Phong phải không?”
“Thế… thế phải làm sao?”
“Lần sau nhớ cẩn thận mồm miệng.”
“Ờ, ờ.”
Mấy người vội vàng chia nhau ra, xách giỏ rau về nhà.
Về đến nhà, Đường Mộng đặt bánh lên bàn thấp ngoài cửa, tháo giày nhỏ đổi sang dép lê, mở cửa sổ để thông gió, rồi vào bếp lấy cuốc nhỏ ra làm cỏ cho luống rau trong vườn. Xong việc, thấy còn sớm, cô vào nhà nghỉ ngơi một chút, đến khi mặt trời xế bóng, đoán là Cố Thiếu Diễm cũng sắp về, cô mới đứng dậy ra cửa đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro