Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 31
2024-11-14 15:38:12
“???”
Đường Mộng trợn tròn mắt, đôi mắt đen trong suốt ánh lên vẻ không thể tin được.
Cố Thiếu Diễm không chỉ có thể dọa trẻ con ngừng khóc, mà còn có thể làm một cô gái phát bệnh vì sợ hãi sao...
Đúng là một "cỗ máy tạo ra nỗi kinh hoàng" biết đi đấy chứ? Nhưng mà nếu Cố Thiếu Diễm đáng sợ đến thế, sao Mao Trúc lại còn thích bám theo anh chứ?
Không hiểu nổi.
Từ Dung lấy lại tinh thần, nhận ra hành động của mình có chút không ổn, bèn ngượng ngùng nhìn Đường Mộng nói: “Để chị dâu chê cười rồi, nhưng mà chị dâu thật giỏi, có thể sống chung với Thủ trưởng Cố như thế.”
“.....”
Em gái à, câu này em nói thật đấy chứ? Đây là lần đầu tiên ở thời đại này cô được khen ngợi không phải vì năng lực của bản thân mà là nhờ một người đàn ông sao?
“Thôi nào, đừng nhắc đến nữa, Từ Dung à, tôi dẫn chị dâu đến đây là có chuyện cần nhờ cô giúp.”
“Được...”
Khi câu chuyện đi vào trọng tâm, Đường Mộng cũng dẹp hết những suy nghĩ khác, cô trình bày nhu cầu và sở thích của mình với Từ Dung. Cô ấy đồng ý giúp nhưng vải thì không đủ, Đường Mộng phải tự nghĩ cách kiếm thêm.
Thôi được, vậy thì phải đi mua rồi.
Vấn đề là, cô phải ra ngoài kiểu gì? Chẳng lẽ không bắt được hung thủ thì cô mãi không ra ngoài được sao?
Đừng hỏi sao Đường Mộng không mong hung thủ bị bắt, chỉ cần hỏi thì sẽ biết cô đâu có ngốc, ai là hung thủ cô rõ mồn một, chẳng lẽ lại mong mình bị bắt sao?
...
Tòa nhà văn phòng quân đoàn thứ ba…
Cố Thiếu Diễm cau chặt đôi mày sắc như kiếm, gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện rõ sự giận dữ, như thể muốn đốt cháy bản báo cáo trong tay.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Cánh cửa văn phòng mở ra, Lăng Khải Minh thản nhiên bước vào từ bên ngoài.
“Ối dào, thủ trưởng Cố, biết quan tâm đến vợ rồi sao? Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi à?”
Người khác không biết chuyện giữa Cố Thiếu Diễm và Đường Mộng, nhưng là anh em vào sinh ra tử, sao Lăng Khải Minh có thể không biết? Ngày đó, anh trai này vì một ân cứu mạng mà muốn đem hôn nhân của mình ra đền đáp, anh ta đã không đồng tình, nhưng khuyên thế nào cũng chẳng nghe, đành chỉ biết cầu mong hai người hạnh phúc.
Kết quả là…
Sau khi kết hôn, Cố Thiếu Diễm ngày càng lạnh lùng, thời gian làm việc càng kéo dài, có thể ở quân đoàn thì tuyệt đối không về nhà, rồi sau cùng anh còn dọn hẳn vào văn phòng quân đoàn để ở.
Lăng Khải Minh vừa tức vừa lo, nhịn không nổi mới tìm cơ hội kéo Cố Thiếu Diễm ra uống một bữa, qua đó mới hiểu được nguyên nhân đằng sau.
Nhưng hiểu thì sao? Cuộc hôn nhân quân đội này được bảo vệ, không thể tùy tiện ly hôn, huống chi Cố Thiếu Diễm lại nhớ đến ân tình cứu mạng đó, càng không thể bỏ mặc Đường Mộng trong giai đoạn bất ổn.
Cứ thế mà chịu đựng suốt một năm...
Không ngờ Đường Mộng sau khi vào viện một chuyến lại mở lòng? Và gần đây trên mặt Cố Thiếu Diễm lại càng nhiều ý cười, thậm chí còn phá bỏ nhiều quy tắc trước đây, điều này không thể không khiến anh ta tò mò.
Đường Mộng trợn tròn mắt, đôi mắt đen trong suốt ánh lên vẻ không thể tin được.
Cố Thiếu Diễm không chỉ có thể dọa trẻ con ngừng khóc, mà còn có thể làm một cô gái phát bệnh vì sợ hãi sao...
Đúng là một "cỗ máy tạo ra nỗi kinh hoàng" biết đi đấy chứ? Nhưng mà nếu Cố Thiếu Diễm đáng sợ đến thế, sao Mao Trúc lại còn thích bám theo anh chứ?
Không hiểu nổi.
Từ Dung lấy lại tinh thần, nhận ra hành động của mình có chút không ổn, bèn ngượng ngùng nhìn Đường Mộng nói: “Để chị dâu chê cười rồi, nhưng mà chị dâu thật giỏi, có thể sống chung với Thủ trưởng Cố như thế.”
“.....”
Em gái à, câu này em nói thật đấy chứ? Đây là lần đầu tiên ở thời đại này cô được khen ngợi không phải vì năng lực của bản thân mà là nhờ một người đàn ông sao?
“Thôi nào, đừng nhắc đến nữa, Từ Dung à, tôi dẫn chị dâu đến đây là có chuyện cần nhờ cô giúp.”
“Được...”
Khi câu chuyện đi vào trọng tâm, Đường Mộng cũng dẹp hết những suy nghĩ khác, cô trình bày nhu cầu và sở thích của mình với Từ Dung. Cô ấy đồng ý giúp nhưng vải thì không đủ, Đường Mộng phải tự nghĩ cách kiếm thêm.
Thôi được, vậy thì phải đi mua rồi.
Vấn đề là, cô phải ra ngoài kiểu gì? Chẳng lẽ không bắt được hung thủ thì cô mãi không ra ngoài được sao?
Đừng hỏi sao Đường Mộng không mong hung thủ bị bắt, chỉ cần hỏi thì sẽ biết cô đâu có ngốc, ai là hung thủ cô rõ mồn một, chẳng lẽ lại mong mình bị bắt sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Tòa nhà văn phòng quân đoàn thứ ba…
Cố Thiếu Diễm cau chặt đôi mày sắc như kiếm, gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện rõ sự giận dữ, như thể muốn đốt cháy bản báo cáo trong tay.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Cánh cửa văn phòng mở ra, Lăng Khải Minh thản nhiên bước vào từ bên ngoài.
“Ối dào, thủ trưởng Cố, biết quan tâm đến vợ rồi sao? Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi à?”
Người khác không biết chuyện giữa Cố Thiếu Diễm và Đường Mộng, nhưng là anh em vào sinh ra tử, sao Lăng Khải Minh có thể không biết? Ngày đó, anh trai này vì một ân cứu mạng mà muốn đem hôn nhân của mình ra đền đáp, anh ta đã không đồng tình, nhưng khuyên thế nào cũng chẳng nghe, đành chỉ biết cầu mong hai người hạnh phúc.
Kết quả là…
Sau khi kết hôn, Cố Thiếu Diễm ngày càng lạnh lùng, thời gian làm việc càng kéo dài, có thể ở quân đoàn thì tuyệt đối không về nhà, rồi sau cùng anh còn dọn hẳn vào văn phòng quân đoàn để ở.
Lăng Khải Minh vừa tức vừa lo, nhịn không nổi mới tìm cơ hội kéo Cố Thiếu Diễm ra uống một bữa, qua đó mới hiểu được nguyên nhân đằng sau.
Nhưng hiểu thì sao? Cuộc hôn nhân quân đội này được bảo vệ, không thể tùy tiện ly hôn, huống chi Cố Thiếu Diễm lại nhớ đến ân tình cứu mạng đó, càng không thể bỏ mặc Đường Mộng trong giai đoạn bất ổn.
Cứ thế mà chịu đựng suốt một năm...
Không ngờ Đường Mộng sau khi vào viện một chuyến lại mở lòng? Và gần đây trên mặt Cố Thiếu Diễm lại càng nhiều ý cười, thậm chí còn phá bỏ nhiều quy tắc trước đây, điều này không thể không khiến anh ta tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro