Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 32
2024-11-14 15:38:12
Đặc biệt hôm nay, Cố Thiếu Diễm rất ít khi bước vào văn phòng của anh ta, lại bất ngờ tìm đến để nhờ một việc, sắc mặt còn nghiêm trọng vô cùng, khiến anh ta cũng hồi hộp theo, không ngờ khi nghe việc nhờ vả, anh suýt nữa không giữ được bình tĩnh.
Anh ta hỏi lý do nhưng Cố Thiếu Diễm không nói, cho nên chỉ đành chờ đến trưa về nhà ăn cơm nói với vợ việc cần nhờ, nhân tiện chưa đến giờ làm, anh ta đã sốt ruột chạy qua đây.
Cố Thiếu Diễm không khó nhận ra ý dò hỏi của Lăng Khải Minh, anh bình thản đặt báo cáo xuống rồi khẽ gật đầu về phía cửa, lạnh lùng nói, “Ra ngoài.”
“Gì? Cậu có phải người không vậy? Dùng xong liền đuổi? Tôi nói cho cậu biết, nếu không thỏa mãn sự tò mò của tôi, lần sau đừng hòng nhờ vả.”
Tưởng rằng Cố Thiếu Diễm sẽ tiếp tục đuổi mình đi, Lăng Khải Minh đã chuẩn bị sẵn tinh thần chống cự, không ngờ người anh em trầm ngâm một lát rồi ra hiệu bảo anh ta ngồi xuống...
Đúng vậy, là bảo ngồi xuống.
Điều này làm Lăng Khải Minh hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn ra ngoài xem mặt trời có mọc đúng hướng không, rồi nhìn ghế, cũng không thấy bẫy gì…
Cuối cùng, anh ta ngồi xuống thật cẩn thận, lưng thẳng tắp, đặt mông vào mép ghế, hai chân trụ chắc dưới đất, phòng khi Cố Thiếu Diễm chơi xỏ thì lập tức có thể phản đòn...
Có thể thấy anh ta bị đập nhiều lần đến mức giờ tự học kỹ năng phòng vệ. Cố Thiếu Diễm nhìn lướt qua đối phương, anh đặt bản báo cáo xuống, siết nhẹ nắm tay. Tiếng xương khớp lách cách khiến đầu Lăng Khải Minh như ù đi.
“Anh em, có gì nói nhẹ nhàng, có gì nói nhẹ nhàng nhé, haha... haha...”
“Chuyện tôi nhờ cậu làm xong chưa?”
“Xong rồi, trưa về tôi đã nói với vợ, tính vợ tôi thế nào cậu còn lạ gì? Thích kết bạn, cởi mở, thẳng thắn, nhất định sẽ làm tốt việc này.”
“Ừ, vợ tôi tính nhút nhát, gan hơi nhỏ, mới xuất viện nên sức khỏe còn yếu, bảo vợ cậu đừng quá lố, đừng làm cô ấy sợ.”
“?????”
Lăng Khải Minh kinh ngạc tột độ, đây là lời của Thủ trưởng Cố lạnh lùng, tự chủ sao? Chắc chắn không phải là người giả dạng chứ?
“Cậu… chắc là bình thường chứ?”
Cố Thiếu Diễm đứng lên, gương mặt lạnh lùng thoáng nở nụ cười nhạt, tiếng đế giày quân gõ lên sàn gỗ vang lên từng nhịp “cộp, cộp”, nhưng trong tai Lăng Khải Minh...
Âm thanh đó như nhịp điệu của tử thần vậy.
Lăng Khải Minh thu mình lại, lo lắng nhìn Cố Thiếu Diễm đang tiến lại gần, môi anh ta run run như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời…
Chỉ thấy Cố Thiếu Diễm vỗ mạnh một tay lên tay vịn bên cạnh ghế của Lăng Khải Minh, lập tức tay vịn bị gãy đôi.
"Cậu nói ai có vấn đề?"
"Tôi… tôi, tôi, tôi… nhất định là tôi, trời ơi, chẳng lẽ sáng nay tôi thức dậy không đúng cách sao? Sao đầu óc lại cứ giật giật thế này chứ???"
"Thôi đi, đừng diễn nữa, tối nay về nói với vợ cậu kêu cô ấy đừng dọa vợ tôi nữa."
"Khoan đã, Cố Thiếu Diễm, cậu nghiêm túc đấy chứ?"
Anh ta hỏi lý do nhưng Cố Thiếu Diễm không nói, cho nên chỉ đành chờ đến trưa về nhà ăn cơm nói với vợ việc cần nhờ, nhân tiện chưa đến giờ làm, anh ta đã sốt ruột chạy qua đây.
Cố Thiếu Diễm không khó nhận ra ý dò hỏi của Lăng Khải Minh, anh bình thản đặt báo cáo xuống rồi khẽ gật đầu về phía cửa, lạnh lùng nói, “Ra ngoài.”
“Gì? Cậu có phải người không vậy? Dùng xong liền đuổi? Tôi nói cho cậu biết, nếu không thỏa mãn sự tò mò của tôi, lần sau đừng hòng nhờ vả.”
Tưởng rằng Cố Thiếu Diễm sẽ tiếp tục đuổi mình đi, Lăng Khải Minh đã chuẩn bị sẵn tinh thần chống cự, không ngờ người anh em trầm ngâm một lát rồi ra hiệu bảo anh ta ngồi xuống...
Đúng vậy, là bảo ngồi xuống.
Điều này làm Lăng Khải Minh hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn ra ngoài xem mặt trời có mọc đúng hướng không, rồi nhìn ghế, cũng không thấy bẫy gì…
Cuối cùng, anh ta ngồi xuống thật cẩn thận, lưng thẳng tắp, đặt mông vào mép ghế, hai chân trụ chắc dưới đất, phòng khi Cố Thiếu Diễm chơi xỏ thì lập tức có thể phản đòn...
Có thể thấy anh ta bị đập nhiều lần đến mức giờ tự học kỹ năng phòng vệ. Cố Thiếu Diễm nhìn lướt qua đối phương, anh đặt bản báo cáo xuống, siết nhẹ nắm tay. Tiếng xương khớp lách cách khiến đầu Lăng Khải Minh như ù đi.
“Anh em, có gì nói nhẹ nhàng, có gì nói nhẹ nhàng nhé, haha... haha...”
“Chuyện tôi nhờ cậu làm xong chưa?”
“Xong rồi, trưa về tôi đã nói với vợ, tính vợ tôi thế nào cậu còn lạ gì? Thích kết bạn, cởi mở, thẳng thắn, nhất định sẽ làm tốt việc này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, vợ tôi tính nhút nhát, gan hơi nhỏ, mới xuất viện nên sức khỏe còn yếu, bảo vợ cậu đừng quá lố, đừng làm cô ấy sợ.”
“?????”
Lăng Khải Minh kinh ngạc tột độ, đây là lời của Thủ trưởng Cố lạnh lùng, tự chủ sao? Chắc chắn không phải là người giả dạng chứ?
“Cậu… chắc là bình thường chứ?”
Cố Thiếu Diễm đứng lên, gương mặt lạnh lùng thoáng nở nụ cười nhạt, tiếng đế giày quân gõ lên sàn gỗ vang lên từng nhịp “cộp, cộp”, nhưng trong tai Lăng Khải Minh...
Âm thanh đó như nhịp điệu của tử thần vậy.
Lăng Khải Minh thu mình lại, lo lắng nhìn Cố Thiếu Diễm đang tiến lại gần, môi anh ta run run như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời…
Chỉ thấy Cố Thiếu Diễm vỗ mạnh một tay lên tay vịn bên cạnh ghế của Lăng Khải Minh, lập tức tay vịn bị gãy đôi.
"Cậu nói ai có vấn đề?"
"Tôi… tôi, tôi, tôi… nhất định là tôi, trời ơi, chẳng lẽ sáng nay tôi thức dậy không đúng cách sao? Sao đầu óc lại cứ giật giật thế này chứ???"
"Thôi đi, đừng diễn nữa, tối nay về nói với vợ cậu kêu cô ấy đừng dọa vợ tôi nữa."
"Khoan đã, Cố Thiếu Diễm, cậu nghiêm túc đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro