Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 34
2024-11-14 15:38:12
Lăng Khải Minh ném mạnh bản báo cáo lên bàn, ánh mắt tràn đầy sự bất lực.
"Đất nước muốn chấn hưng, nhất định phải giải quyết được vấn đề vũ khí, lương thực và lực lượng, có như vậy mới có thể cạnh tranh với các nước lớn, giành lấy tương lai cho người dân..."
"Chết tiệt thật."
Anh ta lại đưa tay đập mạnh xuống bàn, rồi ngồi phịch xuống ghế với vẻ bất lực. Lăng Khải Minh hiểu lý lẽ đó, nhưng thực hiện sao dễ được?
"Thôi, đó không phải chuyện của cậu và tôi lo. Đã có lãnh đạo cấp cao, hiện giờ chúng ta cần giải quyết việc này."
Ngón tay dài của Cố Thiếu Diễm gõ nhẹ lên bản báo cáo, Lăng Khải Minh lập tức ngồi thẳng dậy.
"Tưởng là vụ việc ác độc, ai ngờ điều tra mới biết, rõ ràng là một người hùng nào đó không chịu nổi nên đã tự ra tay trả thù, đáng lắm, bọn khốn đó chết là đúng!"
"Có lẽ người đó không ra tay quá nặng là để tránh gây hoảng sợ cho người dân, mặt khác cũng ngầm cho thấy hắn hiểu và tuân thủ pháp luật..."
"Tên này, đúng là tài năng. Nếu tôi biết ai làm được việc tốt thế, chắc chắn sẽ kéo hắn đi nhậu ba ngày ba đêm!"
"Kéo người ta đi nhậu? Không sợ bớt một cái sao trên vai à?"
"Sợ cái gì, chỉ cần tôi còn ở quân đội, làm gì cũng là làm, giáng chức thì sao."
Lăng Khải Minh không để tâm, hiển nhiên anh ta rất coi trọng người hùng vì dân trừ hại này.
"Thế này nhé, vụ điều tra băng nhóm buôn người, giao cho Quân đoàn Xung Phong xử lý. Bọn chúng lộng hành như vậy, chắc chắn có thứ gì đó làm chỗ dựa, công an không thích hợp ra mặt."
"Hửm? Lão Cố, đây không phải việc mà quân đội chúng ta nên quản đâu."
"Không sao, việc này tôi sẽ gửi đơn xin phép, tin rằng chỉ huy sẽ đồng ý."
Lăng Khải Minh định khuyên thêm, bỗng trong đầu như sáng tỏ, ngộ ra một điều...
"Cậu muốn đánh lạc hướng dư luận, để mọi người chú ý vào vụ buôn người, không nhắc đến những người bị thương và kẻ đã gây án?"
"Hiểu là được, đừng nói ra, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..."
Ra vẻ ngoan ngoãn, Lăng Khải Minh làm động tác kéo khóa miệng, gật đầu lia lịa rồi đứng bật dậy nhanh chóng đóng cửa đi ra...
Cố Thiếu Diễm tiếp tục đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt lần này hướng về khu nhà gia đình, ánh nhìn đầy dịu dàng.
.....
Chiều nay Đường Mộng ở nhà Từ Dung khá lâu. Trước đây khi còn là thượng tướng, cô toàn giao kết với những người anh em vào sinh ra tử, nhưng giờ cô xuyên không, không thể lại đi tìm vài người bạn sống chết như trước được chứ?
Vậy nên cô chỉ có thể làm quen với những chị em hợp mắt nơi đây.
Từ Dung và Tiểu Hạ đều có tính cách rất tốt, một người sôi nổi, một người e thẹn, chẳng ai có tâm địa xấu xa gì, Đường Mộng cũng không ngại thân thiết. Thế là vừa nói chuyện, họ đã nói đến tận chiều muộn, khi cô và Tiểu Hạ về đến nhà thì Cố Thiếu Diễm và Lăng Khải Minh cũng đã tan làm về.
"Em nói chuyện với Tiểu Hạ vui không?"
"Đất nước muốn chấn hưng, nhất định phải giải quyết được vấn đề vũ khí, lương thực và lực lượng, có như vậy mới có thể cạnh tranh với các nước lớn, giành lấy tương lai cho người dân..."
"Chết tiệt thật."
Anh ta lại đưa tay đập mạnh xuống bàn, rồi ngồi phịch xuống ghế với vẻ bất lực. Lăng Khải Minh hiểu lý lẽ đó, nhưng thực hiện sao dễ được?
"Thôi, đó không phải chuyện của cậu và tôi lo. Đã có lãnh đạo cấp cao, hiện giờ chúng ta cần giải quyết việc này."
Ngón tay dài của Cố Thiếu Diễm gõ nhẹ lên bản báo cáo, Lăng Khải Minh lập tức ngồi thẳng dậy.
"Tưởng là vụ việc ác độc, ai ngờ điều tra mới biết, rõ ràng là một người hùng nào đó không chịu nổi nên đã tự ra tay trả thù, đáng lắm, bọn khốn đó chết là đúng!"
"Có lẽ người đó không ra tay quá nặng là để tránh gây hoảng sợ cho người dân, mặt khác cũng ngầm cho thấy hắn hiểu và tuân thủ pháp luật..."
"Tên này, đúng là tài năng. Nếu tôi biết ai làm được việc tốt thế, chắc chắn sẽ kéo hắn đi nhậu ba ngày ba đêm!"
"Kéo người ta đi nhậu? Không sợ bớt một cái sao trên vai à?"
"Sợ cái gì, chỉ cần tôi còn ở quân đội, làm gì cũng là làm, giáng chức thì sao."
Lăng Khải Minh không để tâm, hiển nhiên anh ta rất coi trọng người hùng vì dân trừ hại này.
"Thế này nhé, vụ điều tra băng nhóm buôn người, giao cho Quân đoàn Xung Phong xử lý. Bọn chúng lộng hành như vậy, chắc chắn có thứ gì đó làm chỗ dựa, công an không thích hợp ra mặt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hửm? Lão Cố, đây không phải việc mà quân đội chúng ta nên quản đâu."
"Không sao, việc này tôi sẽ gửi đơn xin phép, tin rằng chỉ huy sẽ đồng ý."
Lăng Khải Minh định khuyên thêm, bỗng trong đầu như sáng tỏ, ngộ ra một điều...
"Cậu muốn đánh lạc hướng dư luận, để mọi người chú ý vào vụ buôn người, không nhắc đến những người bị thương và kẻ đã gây án?"
"Hiểu là được, đừng nói ra, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..."
Ra vẻ ngoan ngoãn, Lăng Khải Minh làm động tác kéo khóa miệng, gật đầu lia lịa rồi đứng bật dậy nhanh chóng đóng cửa đi ra...
Cố Thiếu Diễm tiếp tục đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt lần này hướng về khu nhà gia đình, ánh nhìn đầy dịu dàng.
.....
Chiều nay Đường Mộng ở nhà Từ Dung khá lâu. Trước đây khi còn là thượng tướng, cô toàn giao kết với những người anh em vào sinh ra tử, nhưng giờ cô xuyên không, không thể lại đi tìm vài người bạn sống chết như trước được chứ?
Vậy nên cô chỉ có thể làm quen với những chị em hợp mắt nơi đây.
Từ Dung và Tiểu Hạ đều có tính cách rất tốt, một người sôi nổi, một người e thẹn, chẳng ai có tâm địa xấu xa gì, Đường Mộng cũng không ngại thân thiết. Thế là vừa nói chuyện, họ đã nói đến tận chiều muộn, khi cô và Tiểu Hạ về đến nhà thì Cố Thiếu Diễm và Lăng Khải Minh cũng đã tan làm về.
"Em nói chuyện với Tiểu Hạ vui không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro