Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 35
2024-11-14 15:38:12
Vừa bước vào nhà không thấy Đường Mộng đâu, Cố Thiếu Diễm thoáng căng thẳng, sợ có gì bất trắc. Sau đó nhớ ra có Tiểu Hạ, chắc chắn hai người không rời khỏi khu nhà gia đình, có lẽ là đang ở nhà ai đó, nên anh cũng không để ý nữa.
"Phải rồi, Tiểu Hạ tính tình rất tốt. À mà, công việc của anh xong rồi sao? Hôm nay về sớm vậy."
Đường Mộng vừa thay đồ vừa tiến đến bàn ăn, từ lúc vào nhà cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô không nhịn được muốn xem bữa tối nay có gì.
"Ừ, ngày mai nếu em chán thì cứ ra ngoài đi dạo, không cần phải giam mình trong nhà đâu."
"Ừm? Em có thể ra ngoài rồi à? Bắt được hung thủ rồi sao?"
Chẳng phải cô đang đứng ở đây sao? Cũng đâu ai đến bắt cô…
Ban đầu toàn bộ chú ý của cô đều đặt vào hộp cơm, nhưng nghe Cố Thiếu Diễm nói thế, Đường Mộng lập tức chuyển sự quan tâm của mình sang một hướng khác.
Câu hỏi của cô khiến vẻ mặt Cố Thiếu Diễm thoáng căng lại.
"Xin lỗi, em không biết là không nên hỏi."
"Không, không phải vậy. Chuyện này đặc biệt, anh sợ... em bị dọa. Còn nữa, chúng ta là vợ chồng, em không cần phải nói xin lỗi với anh."
"Vậy anh có thể kể cho em nghe không?"
"Được."
Cố Thiếu Diễm kéo Đường Mộng ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể bằng cách dễ hiểu nhất.
"Những kẻ bị thương ấy từng tham gia vào việc buôn bán người. Bọn chúng lừa người bán cho bọn nước ngoài để họ làm thí nghiệm, nghiên cứu gì đó về virus sinh hóa. Chỉ riêng chuyện này đã đủ để bọn chúng chết trăm lần, rõ ràng là không có giới hạn và không có tính người. Tụi anh đoán rằng có người nhìn không nổi, muốn trừng trị chúng nhưng ngại pháp luật nên không giết."
Nghe xong, Đường Mộng nhíu mày nhớ lại lúc đó đúng là có nghe bọn chúng nói về buôn người, còn thề sẽ không dính dáng đến bọn kia nữa... Lúc đó cô cũng đã nhận định đám này không phải người tốt, ra tay cũng có phần cảnh cáo nhưng vì pháp luật mà không xuống tay tàn nhẫn. Giờ nghe toàn bộ câu chuyện, Đường Mộng có chút hối hận vì đã không giết sạch bọn chúng...
Loại cặn bã hại đồng bào thế này, dù là thời nào cũng đều phải diệt trừ.
Chưa kể Đường Mộng từng là một chiến binh sắt thép...
Cô siết chặt nắm tay, trong lòng có quyết định.
Hành động đó không thoát khỏi ánh mắt Cố Thiếu Diễm, anh thấy cô như một vẻ đẹp mong manh mà kiên cường, liền kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao rồi, không sao, đừng nghĩ nữa."
Bất ngờ bị ôm vào lồng ngực ấm áp của anh, Đường Mộng biết chắc anh hiểu nhầm rồi, nhưng cứ hiểu nhầm cũng được như vậy càng tiện cho cô hành động. Lưỡi khẽ đẩy vào hàm trên, cô mỉm cười.
Lũ khốn, giờ săn mồi của bà đây sắp bắt đầu, đã chuẩn bị nghênh chiến chưa?
Sau bữa tối, Cố Thiếu Diễm sợ cô sợ khi ngủ một mình, nên cố thức cả đêm bên cạnh. Sáng hôm sau, Đường Mộng tỉnh dậy đã thấy anh nằm bên giường mình, cô cũng dần quen với điều đó.
"Phải rồi, Tiểu Hạ tính tình rất tốt. À mà, công việc của anh xong rồi sao? Hôm nay về sớm vậy."
Đường Mộng vừa thay đồ vừa tiến đến bàn ăn, từ lúc vào nhà cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô không nhịn được muốn xem bữa tối nay có gì.
"Ừ, ngày mai nếu em chán thì cứ ra ngoài đi dạo, không cần phải giam mình trong nhà đâu."
"Ừm? Em có thể ra ngoài rồi à? Bắt được hung thủ rồi sao?"
Chẳng phải cô đang đứng ở đây sao? Cũng đâu ai đến bắt cô…
Ban đầu toàn bộ chú ý của cô đều đặt vào hộp cơm, nhưng nghe Cố Thiếu Diễm nói thế, Đường Mộng lập tức chuyển sự quan tâm của mình sang một hướng khác.
Câu hỏi của cô khiến vẻ mặt Cố Thiếu Diễm thoáng căng lại.
"Xin lỗi, em không biết là không nên hỏi."
"Không, không phải vậy. Chuyện này đặc biệt, anh sợ... em bị dọa. Còn nữa, chúng ta là vợ chồng, em không cần phải nói xin lỗi với anh."
"Vậy anh có thể kể cho em nghe không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được."
Cố Thiếu Diễm kéo Đường Mộng ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể bằng cách dễ hiểu nhất.
"Những kẻ bị thương ấy từng tham gia vào việc buôn bán người. Bọn chúng lừa người bán cho bọn nước ngoài để họ làm thí nghiệm, nghiên cứu gì đó về virus sinh hóa. Chỉ riêng chuyện này đã đủ để bọn chúng chết trăm lần, rõ ràng là không có giới hạn và không có tính người. Tụi anh đoán rằng có người nhìn không nổi, muốn trừng trị chúng nhưng ngại pháp luật nên không giết."
Nghe xong, Đường Mộng nhíu mày nhớ lại lúc đó đúng là có nghe bọn chúng nói về buôn người, còn thề sẽ không dính dáng đến bọn kia nữa... Lúc đó cô cũng đã nhận định đám này không phải người tốt, ra tay cũng có phần cảnh cáo nhưng vì pháp luật mà không xuống tay tàn nhẫn. Giờ nghe toàn bộ câu chuyện, Đường Mộng có chút hối hận vì đã không giết sạch bọn chúng...
Loại cặn bã hại đồng bào thế này, dù là thời nào cũng đều phải diệt trừ.
Chưa kể Đường Mộng từng là một chiến binh sắt thép...
Cô siết chặt nắm tay, trong lòng có quyết định.
Hành động đó không thoát khỏi ánh mắt Cố Thiếu Diễm, anh thấy cô như một vẻ đẹp mong manh mà kiên cường, liền kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao rồi, không sao, đừng nghĩ nữa."
Bất ngờ bị ôm vào lồng ngực ấm áp của anh, Đường Mộng biết chắc anh hiểu nhầm rồi, nhưng cứ hiểu nhầm cũng được như vậy càng tiện cho cô hành động. Lưỡi khẽ đẩy vào hàm trên, cô mỉm cười.
Lũ khốn, giờ săn mồi của bà đây sắp bắt đầu, đã chuẩn bị nghênh chiến chưa?
Sau bữa tối, Cố Thiếu Diễm sợ cô sợ khi ngủ một mình, nên cố thức cả đêm bên cạnh. Sáng hôm sau, Đường Mộng tỉnh dậy đã thấy anh nằm bên giường mình, cô cũng dần quen với điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro