Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 36
2024-11-14 15:38:12
Nhìn thấy khuôn mặt mềm mại lúc anh ngủ, cô bỗng nảy ra ý muốn trêu đùa.
"A..."
Giọng cô khẽ vang lên đầy quyến rũ khiến Cố Thiếu Diễm choàng tỉnh, anh vội quay sang nhìn cô đang ngồi trên giường, lo lắng sợ có chuyện gì.
Vẻ lo lắng ấy tan biến khi anh đối diện với đôi mắt đen láy mơ màng của Đường Mộng, ánh lên như nước thu, từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngập tràn vẻ ngạc nhiên đến đỏ bừng... cảnh tượng ấy khiến Cố Thiếu Diễm vội vã quay mặt rời đi.
"Ra là lần nào anh cũng vội ra ngoài vì thế này... Đồ ngốc, thật thú vị."
Đang ngồi trên giường, tâm trạng phấn khởi của Đường Mộng chợt bị cắt ngang...
Chết tiệt, anh chạy rồi, thế còn bữa sáng của mình thì sao??
May thay, vị thủ trưởng của chúng ta vẫn nhớ đến vợ. Dù anh có vội bỏ chạy thì vẫn không quên chu cấp bữa sáng cho cô.
Sau khi ăn xong phần ăn Cố Thiếu Diễm cho người mang đến, Đường Mộng nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, thay đồ rồi lập tức ra khỏi khu gia đình. Hôm nay cô có nhiều việc phải làm, thời gian hạn hẹp cho nên cần nhanh lên.
Cô chạy bộ đến thành phố Hải Khang, lại đến góc khuất để thay đồ và ngụy trang, lần này đổi phong cách khác.
"Thật là bất tiện, mùa hè còn đỡ chứ nếu là mùa đông thì chẳng phải tôi sẽ chết rét khi phải thay đồ ngoài này sao?"
Vừa bước ra vừa lẩm bẩm, cô nghĩ mình nên tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo hơn.
Dùng ý nghĩ điểm vài cái trong siêu thị hệ thống, cô đổi được một bao gạo, vác trên lưng rồi đi đến chợ đen. Đến nơi thì thấy chợ đen vốn dĩ nhộn nhịp giờ đây trống rỗng, chẳng một bóng người...
Nghĩ đến tình hình đang căng thẳng gần đây, cô cũng hiểu nhưng hiểu thì hiểu, đây không phải là đang cản trở cô kiếm vàng sao?
Đang đứng cau mày suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, thì một giọng nói rụt rè vang lên: "Cậu em, cậu em, cậu đang định bán lương thực phải không?"
Đường Mộng quay đầu nhìn người kia, mắt lập tức sáng lên.
Ồ, chẳng phải người quen sao? Chính là anh chàng lần trước đã dùng vàng đổi lấy bột mì của cô, nay lại gặp, có vẻ được việc đây...
Giả vờ cảnh giác nhìn người trước mặt, cô đáp: "Anh là ai? Ai nói tôi bán lương thực?"
Nói xong liền làm bộ muốn đi, người kia vội vàng chặn cô lại.
"Cậu em, cậu em, tôi không phải là Hồng Vệ Binh đâu, tôi chỉ muốn mua lương thực thôi, mua lương thực."
"Anh chắc không phải?"
"Không phải, không phải, cậu em, chúng ta tìm chỗ vắng người mà nói chuyện."
Đường Mộng gật đầu, giả bộ cảnh giác và cẩn thận đi theo người đàn ông này đến một góc hẻo lánh. Anh ta nhìn quanh một lúc, chắc chắn không ai để ý mới lấy tiền ra từ túi, nói: "Tôi thấy cái bao kia chắc tầm mười cân, để tôi xem hàng trước rồi chúng ta bàn giá."
"Được, xem đi."
Cô quăng bao trên vai xuống đất, người đàn ông lập tức mở miệng bao ra, thấy những hạt gạo trắng tinh bên trong thì không khỏi hít một hơi.
"Trời ơi... Gạo này... Gạo này chắc chỉ có những người ở trên mới có quyền ăn thôi..."
"A..."
Giọng cô khẽ vang lên đầy quyến rũ khiến Cố Thiếu Diễm choàng tỉnh, anh vội quay sang nhìn cô đang ngồi trên giường, lo lắng sợ có chuyện gì.
Vẻ lo lắng ấy tan biến khi anh đối diện với đôi mắt đen láy mơ màng của Đường Mộng, ánh lên như nước thu, từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngập tràn vẻ ngạc nhiên đến đỏ bừng... cảnh tượng ấy khiến Cố Thiếu Diễm vội vã quay mặt rời đi.
"Ra là lần nào anh cũng vội ra ngoài vì thế này... Đồ ngốc, thật thú vị."
Đang ngồi trên giường, tâm trạng phấn khởi của Đường Mộng chợt bị cắt ngang...
Chết tiệt, anh chạy rồi, thế còn bữa sáng của mình thì sao??
May thay, vị thủ trưởng của chúng ta vẫn nhớ đến vợ. Dù anh có vội bỏ chạy thì vẫn không quên chu cấp bữa sáng cho cô.
Sau khi ăn xong phần ăn Cố Thiếu Diễm cho người mang đến, Đường Mộng nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, thay đồ rồi lập tức ra khỏi khu gia đình. Hôm nay cô có nhiều việc phải làm, thời gian hạn hẹp cho nên cần nhanh lên.
Cô chạy bộ đến thành phố Hải Khang, lại đến góc khuất để thay đồ và ngụy trang, lần này đổi phong cách khác.
"Thật là bất tiện, mùa hè còn đỡ chứ nếu là mùa đông thì chẳng phải tôi sẽ chết rét khi phải thay đồ ngoài này sao?"
Vừa bước ra vừa lẩm bẩm, cô nghĩ mình nên tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo hơn.
Dùng ý nghĩ điểm vài cái trong siêu thị hệ thống, cô đổi được một bao gạo, vác trên lưng rồi đi đến chợ đen. Đến nơi thì thấy chợ đen vốn dĩ nhộn nhịp giờ đây trống rỗng, chẳng một bóng người...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến tình hình đang căng thẳng gần đây, cô cũng hiểu nhưng hiểu thì hiểu, đây không phải là đang cản trở cô kiếm vàng sao?
Đang đứng cau mày suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, thì một giọng nói rụt rè vang lên: "Cậu em, cậu em, cậu đang định bán lương thực phải không?"
Đường Mộng quay đầu nhìn người kia, mắt lập tức sáng lên.
Ồ, chẳng phải người quen sao? Chính là anh chàng lần trước đã dùng vàng đổi lấy bột mì của cô, nay lại gặp, có vẻ được việc đây...
Giả vờ cảnh giác nhìn người trước mặt, cô đáp: "Anh là ai? Ai nói tôi bán lương thực?"
Nói xong liền làm bộ muốn đi, người kia vội vàng chặn cô lại.
"Cậu em, cậu em, tôi không phải là Hồng Vệ Binh đâu, tôi chỉ muốn mua lương thực thôi, mua lương thực."
"Anh chắc không phải?"
"Không phải, không phải, cậu em, chúng ta tìm chỗ vắng người mà nói chuyện."
Đường Mộng gật đầu, giả bộ cảnh giác và cẩn thận đi theo người đàn ông này đến một góc hẻo lánh. Anh ta nhìn quanh một lúc, chắc chắn không ai để ý mới lấy tiền ra từ túi, nói: "Tôi thấy cái bao kia chắc tầm mười cân, để tôi xem hàng trước rồi chúng ta bàn giá."
"Được, xem đi."
Cô quăng bao trên vai xuống đất, người đàn ông lập tức mở miệng bao ra, thấy những hạt gạo trắng tinh bên trong thì không khỏi hít một hơi.
"Trời ơi... Gạo này... Gạo này chắc chỉ có những người ở trên mới có quyền ăn thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro