Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 40
2024-11-14 15:38:12
“Khụ, không không, không cần đâu, tôi… tôi chỉ là bị thương nên mới thế này thôi mà…” Lăng Khải Minh vội vàng đứng bật dậy, đổi chủ đề.
“Bên trong thế nào rồi? Vừa rồi thấy họ la hét dữ dội, chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Đều chết cả rồi.”
“Cái gì? Chết hết rồi?” Lăng Khải Minh sững sờ. Không đúng, lúc anh ta đến đó, mấy người kia vẫn còn thở mà. Chưa kể, dù có mất mạng cũng không thể nhanh đến thế...
Bất chợt, như nghĩ đến điều gì đó, Lăng Khải Minh nhìn Cố Thiếu Diễm, mấp máy môi vài lần nhưng cuối cùng lại nuốt lời muốn nói.
“Để tôi vào xem.”
Cố Thiếu Diễm mím môi, bước qua chỗ chặn ở cửa, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hướng xa xăm.
Anh biết Lăng Khải Minh chắc hẳn đã nhận ra mình có nhúng tay vào, nhưng anh không hối hận. Chuyện này dù có tra xét thế nào cũng không thể lần ra anh, cùng lắm chỉ là không bắt được hung thủ, nhận vài lời giáo huấn mà thôi.
Nhưng kể cả có bị bắt, anh cũng không hối hận…
Vì những gì bọn chúng đã làm đã đạp lên giới hạn của anh, điều anh không bao giờ có thể tha thứ. Dù pháp luật quốc gia sẽ xử lý bọn chúng, nhưng đó lại là một quá trình dài với bao nhiêu phiên điều tra, tạm giam, phán quyết, thi hành án… Anh không thể đợi lâu đến vậy, nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng những tên này bán đứng đồng bào mình cho lũ người xấu đó.
Lũ người đó vừa tiến hành thí nghiệm trên cơ thể họ bằng dao, bằng độc. Những đồng bào của anh chỉ có thể nằm bất lực trên giường, cơ thể quằn quại, kêu la trong đau đớn mà không có lấy một tia hy vọng.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh căm hận bản thân vì bất lực, vì không thể cứu giúp họ...
Đúng lúc này, anh cảm nhận được một cái vỗ vai nóng hổi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, tên nhóc đó ra tay mạnh quá, bác sĩ nói xương sườn bị gãy đâm vào nội tạng, không cứu được.”
“Ừ, rút quân thôi.”
“Rút quân, về quân khu.”
“Rõ.”
Các chiến sĩ nhanh chóng tập hợp, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Lúc này, thấy không ai chú ý, Lăng Khải Minh kéo Cố Thiếu Diễm lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“Cậu... cậu ổn chứ?”
“Ừ, rất ổn.”
“Lần này cậu bộc phát quá rồi, sao lại tự mình ra tay… lẽ ra cậu nên bàn với tôi.”
“Khải Minh, cậu phải hiểu, tôi không thể chờ thêm được nữa…”
“Cậu… cậu đừng quên, cậu là một quân nhân, trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ dân chúng. Dù chúng có tội nặng đến đâu… Tôi biết chuyện đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến cậu, nhưng Thiếu Diễm, quân đội cần cậu, dân chúng cần cậu, đừng làm điều dại dột.”
“Ừ, chuyện này chỉ có cậu biết, tôi biết, sẽ không có người thứ ba nào biết.”
“Vậy thì tốt… thôi nào, đi thôi, các chiến sĩ đang chờ chúng ta.”
“Ừ.”
Cố Thiếu Diễm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, để lại hai chiến sĩ mang những thi thể kia về, sau đó anh mới dẫn những người còn lại về báo cáo tiến triển vụ việc.
Không ngoài dự đoán, cấp trên của quân đội nổi trận lôi đình. Dù thủ phạm đã làm điều mà họ cũng muốn làm, nhưng hành động đó vẫn trái với quy định chính sách, bắt buộc phải nghiêm trị, nhưng việc bắt thủ phạm thì không phải trách nhiệm của Cố Thiếu Diễm nữa, mà được giao lại cho cảnh sát địa phương.
“Bên trong thế nào rồi? Vừa rồi thấy họ la hét dữ dội, chắc là không sao đâu nhỉ?”
“Đều chết cả rồi.”
“Cái gì? Chết hết rồi?” Lăng Khải Minh sững sờ. Không đúng, lúc anh ta đến đó, mấy người kia vẫn còn thở mà. Chưa kể, dù có mất mạng cũng không thể nhanh đến thế...
Bất chợt, như nghĩ đến điều gì đó, Lăng Khải Minh nhìn Cố Thiếu Diễm, mấp máy môi vài lần nhưng cuối cùng lại nuốt lời muốn nói.
“Để tôi vào xem.”
Cố Thiếu Diễm mím môi, bước qua chỗ chặn ở cửa, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hướng xa xăm.
Anh biết Lăng Khải Minh chắc hẳn đã nhận ra mình có nhúng tay vào, nhưng anh không hối hận. Chuyện này dù có tra xét thế nào cũng không thể lần ra anh, cùng lắm chỉ là không bắt được hung thủ, nhận vài lời giáo huấn mà thôi.
Nhưng kể cả có bị bắt, anh cũng không hối hận…
Vì những gì bọn chúng đã làm đã đạp lên giới hạn của anh, điều anh không bao giờ có thể tha thứ. Dù pháp luật quốc gia sẽ xử lý bọn chúng, nhưng đó lại là một quá trình dài với bao nhiêu phiên điều tra, tạm giam, phán quyết, thi hành án… Anh không thể đợi lâu đến vậy, nhất là khi nghĩ đến cảnh tượng những tên này bán đứng đồng bào mình cho lũ người xấu đó.
Lũ người đó vừa tiến hành thí nghiệm trên cơ thể họ bằng dao, bằng độc. Những đồng bào của anh chỉ có thể nằm bất lực trên giường, cơ thể quằn quại, kêu la trong đau đớn mà không có lấy một tia hy vọng.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh căm hận bản thân vì bất lực, vì không thể cứu giúp họ...
Đúng lúc này, anh cảm nhận được một cái vỗ vai nóng hổi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, tên nhóc đó ra tay mạnh quá, bác sĩ nói xương sườn bị gãy đâm vào nội tạng, không cứu được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, rút quân thôi.”
“Rút quân, về quân khu.”
“Rõ.”
Các chiến sĩ nhanh chóng tập hợp, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Lúc này, thấy không ai chú ý, Lăng Khải Minh kéo Cố Thiếu Diễm lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“Cậu... cậu ổn chứ?”
“Ừ, rất ổn.”
“Lần này cậu bộc phát quá rồi, sao lại tự mình ra tay… lẽ ra cậu nên bàn với tôi.”
“Khải Minh, cậu phải hiểu, tôi không thể chờ thêm được nữa…”
“Cậu… cậu đừng quên, cậu là một quân nhân, trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ dân chúng. Dù chúng có tội nặng đến đâu… Tôi biết chuyện đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến cậu, nhưng Thiếu Diễm, quân đội cần cậu, dân chúng cần cậu, đừng làm điều dại dột.”
“Ừ, chuyện này chỉ có cậu biết, tôi biết, sẽ không có người thứ ba nào biết.”
“Vậy thì tốt… thôi nào, đi thôi, các chiến sĩ đang chờ chúng ta.”
“Ừ.”
Cố Thiếu Diễm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, để lại hai chiến sĩ mang những thi thể kia về, sau đó anh mới dẫn những người còn lại về báo cáo tiến triển vụ việc.
Không ngoài dự đoán, cấp trên của quân đội nổi trận lôi đình. Dù thủ phạm đã làm điều mà họ cũng muốn làm, nhưng hành động đó vẫn trái với quy định chính sách, bắt buộc phải nghiêm trị, nhưng việc bắt thủ phạm thì không phải trách nhiệm của Cố Thiếu Diễm nữa, mà được giao lại cho cảnh sát địa phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro