Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 41
2024-11-14 15:38:12
Tuy nhiên, một nhiệm vụ khác lại thuộc về anh…
“Anh bảo là sắp phải đi làm nhiệm vụ à?”
Buổi trưa khi rời khỏi nhà hàng quốc doanh, Đường Mộng lại ghé qua chợ đen một vòng, kiếm được không ít phiếu vải, sau đó thay đồ rồi thẳng tiến đến cửa hàng bách hóa dùng hết đống phiếu. Cô còn định mua thêm chút bông nhưng hỏi mãi vẫn không có, đành đợi đến khi về nhà, tranh thủ lúc không có ai, cô liền mua vài cân bông từ siêu thị trong hệ thống.
Mua xong, cô hăm hở kéo Tiểu Hạ đi tìm Từ Dung, rồi lại dẫn cô ấy về nhà đo đạc kích thước bàn ghế, cuối cùng đem hết đống vải và bông đến nhà Từ Dung. Lúc cô quay về sau một hồi bận rộn thì Cố Thiếu Diễm đã về nhà rồi.
Trong lúc ăn, anh tiện tay “quăng” cho cô một tin như một quả bom...
“Ừ, nhiệm vụ lần này có liên quan đến sáu người đó.”
Nhắc đến sáu người đó, Đường Mộng không có chút biểu cảm, cô điềm nhiên hỏi, “Ý anh là sáu người nằm viện ấy?”
Cô không biết tình hình của bọn họ ra sao, cô ra tay toàn đánh vào chỗ đau, tuy không trí mạng nhưng chắc đủ để bọn chúng khổ cả đời.
Còn sống mà chịu tội mới gọi là chuộc tội.
“Ừ, họ chết rồi.”
“Không thể nào…”
Đường Mộng vô thức thốt lên, rồi thấy ánh mắt khó hiểu của Cố Thiếu Diễm, cô liền chữa lại ngay, “Anh không phải đã cử người canh cửa sao? Canh cửa mà bọn họ vẫn chết được à? Đây có tính là anh thất trách không? Anh có sao không?”
Giọng điệu vội vã của cô, đúng chuẩn là một cô vợ nhỏ lo lắng cho chồng.
Ít nhất, trong mắt Cố Thiếu Diễm là thế...
Cả một buổi chiều tâm trạng u ám của anh bỗng chốc tan biến dưới sự quan tâm của Đường Mộng.
“Không sao, chuyện này không liên quan đến anh, đừng lo cho anh.”
“Ừ…”
Thấy Cố Thiếu Diễm không truy cứu nữa, Đường Mộng thở phào trong lòng.
Chết tiệt thật, suýt nữa là bại lộ rồi.
Rốt cuộc là ai, sau khi cô đi rồi lại ra tay với bọn họ?
Đường Mộng rất tự tin vào sức mình, mấy chuyện hành hạ người khác, trước đây ở tinh tế cô đã làm không ít, không thể nào chỉ đổi thời đại mà lại sơ suất…
Rốt cuộc… là ai đây...
Đang cúi đầu trầm tư, trong mắt của Cố Thiếu Diễm, Đường Mộng trông như đang lo lắng cho mình. Tự nhiên anh cảm thấy mềm lòng. Cố Thiếu Diễm vốn là người hay suy nghĩ linh tinh, cũng nhờ khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu đuối của Đường Mộng mà anh luôn có cảm giác muốn bảo vệ cô.
"Vậy lần này nhiệm vụ của anh, có thể nói gì với em không?"
"Lần này là nhiệm vụ mật, nên..."
"Thôi được rồi, anh nhớ cẩn thận, biết không?"
"Ừ, em cứ ở nhà, nếu chán quá thì qua tìm vợ của Lăng Khải Minh, trong khu còn có vài chị dâu cũng dễ mến, thời gian còn lại cứ tự sắp xếp, mỗi ngày sẽ có người mang cơm đến cho em."
"Được, em biết rồi."
Chán là không thể nào chán được, mấy ngày nay Đường Mộng sống rất thoải mái, mấy quyển sách cô mượn đã đọc hết, rồi cô lại lục lọi trong siêu thị hệ thống, tìm được một đống thứ gọi là tiểu thuyết, một đồng vàng mua được cả chục cuốn, bây giờ cô đang nghiền ngẫm rất thích thú. Trước đây Cố Thiếu Diễm ở nhà, cô còn e ngại, giờ thì có thể thoải mái mà đọc.
“Anh bảo là sắp phải đi làm nhiệm vụ à?”
Buổi trưa khi rời khỏi nhà hàng quốc doanh, Đường Mộng lại ghé qua chợ đen một vòng, kiếm được không ít phiếu vải, sau đó thay đồ rồi thẳng tiến đến cửa hàng bách hóa dùng hết đống phiếu. Cô còn định mua thêm chút bông nhưng hỏi mãi vẫn không có, đành đợi đến khi về nhà, tranh thủ lúc không có ai, cô liền mua vài cân bông từ siêu thị trong hệ thống.
Mua xong, cô hăm hở kéo Tiểu Hạ đi tìm Từ Dung, rồi lại dẫn cô ấy về nhà đo đạc kích thước bàn ghế, cuối cùng đem hết đống vải và bông đến nhà Từ Dung. Lúc cô quay về sau một hồi bận rộn thì Cố Thiếu Diễm đã về nhà rồi.
Trong lúc ăn, anh tiện tay “quăng” cho cô một tin như một quả bom...
“Ừ, nhiệm vụ lần này có liên quan đến sáu người đó.”
Nhắc đến sáu người đó, Đường Mộng không có chút biểu cảm, cô điềm nhiên hỏi, “Ý anh là sáu người nằm viện ấy?”
Cô không biết tình hình của bọn họ ra sao, cô ra tay toàn đánh vào chỗ đau, tuy không trí mạng nhưng chắc đủ để bọn chúng khổ cả đời.
Còn sống mà chịu tội mới gọi là chuộc tội.
“Ừ, họ chết rồi.”
“Không thể nào…”
Đường Mộng vô thức thốt lên, rồi thấy ánh mắt khó hiểu của Cố Thiếu Diễm, cô liền chữa lại ngay, “Anh không phải đã cử người canh cửa sao? Canh cửa mà bọn họ vẫn chết được à? Đây có tính là anh thất trách không? Anh có sao không?”
Giọng điệu vội vã của cô, đúng chuẩn là một cô vợ nhỏ lo lắng cho chồng.
Ít nhất, trong mắt Cố Thiếu Diễm là thế...
Cả một buổi chiều tâm trạng u ám của anh bỗng chốc tan biến dưới sự quan tâm của Đường Mộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao, chuyện này không liên quan đến anh, đừng lo cho anh.”
“Ừ…”
Thấy Cố Thiếu Diễm không truy cứu nữa, Đường Mộng thở phào trong lòng.
Chết tiệt thật, suýt nữa là bại lộ rồi.
Rốt cuộc là ai, sau khi cô đi rồi lại ra tay với bọn họ?
Đường Mộng rất tự tin vào sức mình, mấy chuyện hành hạ người khác, trước đây ở tinh tế cô đã làm không ít, không thể nào chỉ đổi thời đại mà lại sơ suất…
Rốt cuộc… là ai đây...
Đang cúi đầu trầm tư, trong mắt của Cố Thiếu Diễm, Đường Mộng trông như đang lo lắng cho mình. Tự nhiên anh cảm thấy mềm lòng. Cố Thiếu Diễm vốn là người hay suy nghĩ linh tinh, cũng nhờ khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu đuối của Đường Mộng mà anh luôn có cảm giác muốn bảo vệ cô.
"Vậy lần này nhiệm vụ của anh, có thể nói gì với em không?"
"Lần này là nhiệm vụ mật, nên..."
"Thôi được rồi, anh nhớ cẩn thận, biết không?"
"Ừ, em cứ ở nhà, nếu chán quá thì qua tìm vợ của Lăng Khải Minh, trong khu còn có vài chị dâu cũng dễ mến, thời gian còn lại cứ tự sắp xếp, mỗi ngày sẽ có người mang cơm đến cho em."
"Được, em biết rồi."
Chán là không thể nào chán được, mấy ngày nay Đường Mộng sống rất thoải mái, mấy quyển sách cô mượn đã đọc hết, rồi cô lại lục lọi trong siêu thị hệ thống, tìm được một đống thứ gọi là tiểu thuyết, một đồng vàng mua được cả chục cuốn, bây giờ cô đang nghiền ngẫm rất thích thú. Trước đây Cố Thiếu Diễm ở nhà, cô còn e ngại, giờ thì có thể thoải mái mà đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro