Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Âm Sai Dương Th...

2025-01-01 13:03:55

Bà đặc biệt không hài lòng với vóc dáng của Tần Uyển Như, khó chịu nói: “Tam Nương sau này ít ăn đi, con gái cần phải thon thả một chút, nếu cứ thế này sau này lớn lên thành cô nương mập mạp, thì chẳng ai muốn cưới đâu.”

Tần Uyển Như lè lưỡi, Phương Thị liền véo nàng một cái.

Hai chị em sinh đôi vì bộ đồ mới mà cãi nhau om sòm, Phương Thị vội vàng đi xem tình hình.

Tần Uyển Như hỏi: “Tỷ tỷ đâu rồi?”

Tần Nhị Nương đáp: “Tỷ tỷ đang ở trong bếp, trời nóng như vậy mà chỉ có nàng ấy thích loay hoay, không nằm nghỉ cho khỏe à?”

Tần Uyển Như thay xong bộ đồ mới, ngửi thấy mùi thơm liền đi vào bếp, nhưng thấy Tần Đại Nương đang hào hứng vung tay làm mì.

Nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi: “Tỷ tỷ lại đang làm món mới à?”

Tần Đại Nương đáp: “Hôm nay thử làm mì kéo tay, ngon hơn bánh nướng nhiều.”

Tần Uyển Như lấy một quả đào từ trong rổ, rửa sạch rồi cắn ăn, nói: “Vậy thì tốt quá, ngày nào cũng có món mới.”

Tần Đại Nương cằn nhằn: “Vỏ còn không gọt đi, cẩn thận đau bụng đấy.”

Tần Uyển Như: “Ta khỏe, không sợ đâu.”

Hệ thống chỉ có thể sử dụng ngón tay vàng vào người khác, nàng cảm thấy thiết lập này rất hợp lý, vì như vậy nàng không phải động tay làm việc, cứ để người khác làm, nàng thì hưởng lợi.

Đây mới đúng là phong cách của một con cá mặn!

Trước đây nàng đã bón phân cho cây bông, nghĩ chắc sẽ có cơ hội mở hộp mù.

Quay về phòng sau, nàng ngồi tĩnh tâm và bước vào hệ thống, lần này không phải là những thứ kỳ quái mà là một điều rất may mắn – “Trường Thọ An Khang.”

Tần Uyển Như vui mừng khôn xiết, món quà này rất thích hợp để tặng bà nội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì vậy, nàng đem miếng kẹo đường mang chữ “Trường Thọ An Khang” đến phòng của Tần Lão Phu Nhân, dỗ bà ăn xong mới thôi.

Hai chị em sinh đôi vẫn tiếp tục tranh cãi về bộ đồ mới, Phương Thị phải quở trách hai đứa.

Trong sân ồn ào náo nhiệt, tiếng ve kêu cũng không ngừng, chúng kêu ầm ĩ trên thân cây, làm không khí càng thêm náo động.

Mùi thức ăn từ bếp cũng bay ra thơm phức.

Ở phía trước sân, người hầu nam đang lười biếng ngủ gật, con mèo vàng mập mạp đang vui vẻ chơi đùa với chiếc đuôi của mình dưới gốc cây, còn con vẹt đậu trên tường thì đang chăm chú nhìn nó, và dưới mái hiên, Trần bà tử đang nhỏ giọng nói gì đó...

Toàn bộ sân vườn tràn ngập sinh khí trần thế, ồn ào náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với sự yên tĩnh bên cạnh.

Dưới mái đình, Hạ Diệc Lam lười biếng phe phẩy chiếc quạt, nghe tiếng ve kêu, tiếng mèo kêu, và tiếng cười đùa của các cô nương, lòng hơi bớt đi sự nóng nảy.

Trước đó, hắn đã cãi nhau với Thành Ý Bá, tất nhiên là vì Tần Đại Nương.

Dù hắn là con trai thứ nhưng cũng không thể cam lòng lấy một cô gái con của một quan nhỏ lục phẩm làm vợ.

Vì vậy, hai cha con đã cãi nhau một trận, hắn tức giận, bỏ đi chỗ này để tự làm mình khó chịu.

Bỏ qua sự khác biệt về gia thế, hắn thực sự yêu thích Tần Đại Nương, thích tính dịu dàng, tao nhã của nàng, thích đôi tay khéo léo của nàng, và thích hình ảnh nàng uyển chuyển trong cuộc thi trước đó.

Đậu Thị cũng thấy Tần Đại Nương rất tốt, nhưng gia thế khác biệt quá rõ, không cao không thấp, nếu làm thiếp thì sẽ bị tổn thương, làm chính thê lại kém một chút, thật sự là khó xử.

Chẳng bao lâu sau, ngoài sân đột nhiên có tiếng động, Vương Giản bị thúc giục vào.

Lý Nam mở cửa lớn, Vương Giản đội nắng đi vào sân.

Không rõ là ảo giác của hắn hay thực sự có chuyện, Vương Giản bỗng dừng bước, như thể ngửi thấy một mùi lạ lùng nào đó.

Thấy hắn dừng lại, Lý Nam ngạc nhiên hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lang quân sao vậy?”

Vương Giản hơi nhíu mày, như bị điều gì thôi thúc, quay đầu nhìn về phía viện bên cạnh. Kỳ lạ thay, con bát ca trên đầu tường cũng đang nhìn về phía hắn.

Một loại từ trường lạ lẫm đã vô tình gắn kết người và chim lại với nhau.

Khi ấy, Tần Uyển Như trong viện bên cạnh hoàn toàn không hay biết rằng "Âm Sai Dương Thác(*)" - ngón tay vàng trong tài khoản của nàng - đột ngột biến mất.

(*)Âm Sai Dương Thác: Cụm thành ngữ này ám chỉ những sự việc xảy ra ngoài ý muốn do sự trùng hợp hoặc sai lầm không lường trước, nhưng kết quả thường lại dẫn đến điều bất ngờ, có thể tốt hoặc xấu.

—--------------------

Dẫu nàng chưa từng sử dụng nó, nhưng nó lại biến mất, và bằng cách ngẫu nhiên, nó đã gắn kết hai mục tiêu trong phạm vi hai mươi mét với nàng.

Vương Giản và con bát ca trở thành hai kẻ xui xẻo.

Một người một chim cùng lúc ngửi thấy mùi kỳ lạ ấy. Hắn không có phản ứng gì, nhưng con bát ca thì bị hun đến nôn, vỗ cánh vài cái, rồi trên đầu tường ho khan không ngừng.

Lý Nam nhìn theo ánh mắt của hắn về phía đầu tường, khẽ “ồ” một tiếng.

Vương Giản bất ngờ hỏi:

“Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

Lý Nam:

“Hả???”

Thấy vẻ mặt mơ hồ của y, chắc hẳn y không ngửi thấy gì.

Vương Giản cẩn thận ngửi lại một lần nữa, nhưng mùi ấy đã biến mất. Hắn cũng không để tâm thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0