Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Ngã Ngựa

2025-01-01 13:03:55

Thấy Hạ Diệc Lam ngồi dưới đình với dáng vẻ không vui, Vương Giản chẳng buồn để ý, tự mình bước vào tiền sảnh.

Lý Nam khom người hành lễ với hắn.

Hạ Diệc Lam dặn dò:

“Tiểu Nam, ngươi đến Yến Xuân Lâu gọi một bàn đem tới, ghi vào sổ của ta.”

Lại nói:

“Đừng quên qua quán rượu nhà họ Thái bên đối diện mua thêm một vò Nữ Nhi Hồng.”

Lý Nam dạ một tiếng, tiến lên nhận lấy tấm bài tử mà Hạ Diệc Lam đưa, rồi lập tức ra ngoài làm việc.

Không lâu sau, Vương Giản ở trong nhà gọi Lý Nam, Hạ Diệc Lam bước vào đáp:

“Tiểu Nam ra ngoài rồi, ta vừa sai y đến Yến Xuân Lâu gọi một bàn thức ăn.”

Ánh mắt Vương Giản liếc đến chén trà lạnh trên bàn.

Hạ Diệc Lam cười:

“Ta pha đó, không có độc đâu.”

Lúc này Vương Giản mới múc một bát uống giải khát.

Hạ Diệc Lam buồn rầu ngồi xuống bên bàn, mặt mày ủ rũ:

“Trong lòng không thoải mái chút nào.”

Vương Giản "chậc" một tiếng:

“Liên quan gì đến ta?”

Hạ Diệc Lam chống một tay lên má, than thở:

“Uống với ta vài chén đi, ta vừa cãi nhau với phụ thân, đang tính chuyện rời khỏi nhà đây.”

Thấy thần sắc y không còn vẻ phóng túng thường ngày, có vẻ như thật sự gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Vương Giản không nói lời cay nghiệt nữa, chỉ bảo:

“Rời khỏi phủ Thành Ý Bá, với chút bổng lộc của một Thái Thường Thừa, ngươi nuôi nổi mình sao?”

Hạ Diệc Lam không lên tiếng, dường như nghĩ đến điều gì đó, rồi lại oán trách:

“Ngươi nói xem, tại sao ta lại không được như Vương Tam Lang nhà ngươi? Nếu ta có bản lĩnh đạt đến Tòng Tứ phẩm thượng, phụ thân ít nhiều cũng sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.”

Vương Giản liếc nhìn y, với cái tính ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tất cả chỉ nhờ bóng cây lớn của cha ông.

Nhưng nghĩ lại, hắn Vương Giản há chẳng phải cũng nhờ cậy vào gốc cây to của gia tộc sao?

“Ta muốn cưới Đại nương nhà họ Tần.”

Hạ Diệc Lam bất thình lình thốt ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Giản ngẩn người, cầm chén trà lên rồi lại đặt xuống.

Hạ Diệc Lam tiếp tục nói:

“Phụ thân không đồng ý, chê gia thế nhà họ Tần quá thấp.”

Vương Giản nhàn nhạt nói:

“Tần Trí Khôn chỉ là quan Lục phẩm, so với phủ Thành Ý Bá của ngươi đúng là chênh lệch không ít.”

Hạ Diệc Lam nói:

“Nhưng con gái nhà hắn lại tốt, được dạy dỗ đoan trang, chững chạc, không hề mang dáng vẻ của tiểu gia bích ngọc.”

Vương Giản hừ lạnh, không buồn đáp lời. Nghĩ đến chuyện Tam Nương nhà họ Tần từng làm với hắn, không nhắc đến thì hơn.

“Tam Lang, ngươi có thể nghĩ giúp ta một cách không?”

“???”

“Ta muốn cưới Đại nương nhà họ Tần, nhưng phụ thân không đồng ý, phải tìm cách thuyết phục ông ấy.”

Vương Giản không chút nể tình, dội cho y một gáo nước lạnh:

“Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, môn đăng hộ đối mới là con đường của ngươi. Đại nương nhà họ Tần là con gái quan lại, làm thiếp thì quá ủy khuất, làm chính thê lại thiếu thân phận. Đừng mơ giữa ban ngày nữa.”

Hạ Diệc Lam nghe xong rất không vừa lòng:

“Về sau, nếu ngươi có nữ tử mình yêu thương, chẳng lẽ cũng chỉ theo ý cha mẹ, hoàn toàn không tranh giành?”

Vương Giản thản nhiên đáp:

“Ngươi đã hưởng lợi từ gia tộc, tự nhiên phải trả giá. Hôn nhân của con cái chẳng phải đều là cha mẹ định đoạt hay sao? Cha mẹ bảo ngươi cưới ai, ngươi liền cưới người đó, không được trái ý.”

Hạ Diệc Lam đau khổ nói:

“Ta không muốn cưới một nữ lang mà mình không vừa ý, rồi cả hai lại tự hành hạ nhau, càng nhìn càng chán ghét.”

Vương Giản không nghĩ nhiều như y, chỉ nói:

“Cưới ai mà chẳng là cưới.”

Hạ Diệc Lam chán nản:

“Cũng phải, như ngươi là loại người chỉ một lòng lao đầu vào công vụ, ngày đêm lo trèo cao vào Chính Sự Đường, nữ nhân chỉ khiến ngươi chậm bước. Nhưng ta thì khác, ta không có chí tiến thủ, chỉ muốn sống qua ngày bình thường.”

Vương Giản không đáp, trầm mặc.

Hạ Diệc Lam thử dò hỏi:

“Tam Lang, ngươi có từng yêu thích một nữ tử nào không?”

Vương Giản:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chưa từng.”

Hạ Diệc Lam lại hỏi:

“Vậy sau này hôn nhân của ngươi…”

Vương Giản lạnh lùng ngắt lời:

“Ngươi nghĩ nhà họ Vương là ta làm chủ sao?”

Hạ Diệc Lam:

“…”

Vương Giản nhàn nhạt nói:

“Phụ mẫu chi mệnh, họ vui là được.”

Giọng hắn lạnh lùng như không hề có chút cảm xúc, chẳng biết bản thân thích gì, cũng chẳng biết ghét điều gì.

Mọi chuyện, trưởng bối nói sao thì làm vậy.

Dù sao, trong phủ, Vệ Quốc Công chính là biểu tượng của quyền uy tuyệt đối. Mọi chuyện chỉ cần ông quyết định, không ai có thể lay chuyển.

Người trong nhà cũng quen rồi. Con cháu đều cúi đầu nghe theo phụ thân, chưa từng nghi ngờ đúng sai.

Vương Giản cũng đã quen với điều đó.

Hạ Diệc Lam tìm hắn để giãi bày, rõ ràng là chọn sai người. Vì hắn chẳng thể đồng cảm với y.

Hai người bọn họ là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Hạ Diệc Lam tùy tính phóng khoáng, còn Vương Giản thì cứng nhắc. Hạ Diệc Lam theo đuổi cuộc sống gia đình ấm áp, còn Vương Giản lại khao khát từng bước thăng tiến, trở thành Tể tướng ở Chính Sự Đường.

Một người hài lòng với hiện tại, chỉ muốn ăn uống vui chơi qua ngày. Một người lại không cam chịu, ra sức thoát khỏi chiếc áo quan màu hồng tím.

Hai người như vậy, sao có thể nói chuyện hợp ý?

Hạ Diệc Lam ghét Vương Giản không có thú vui trong cuộc sống, còn Vương Giản lại chê y lắm chuyện phiền phức.

Dù sao hai người cũng có giao tình từ thuở mặc tã lót, chơi đùa với nhau lớn lên. Hạ Diệc Lam tâm trạng không vui, Vương Giản vẫn nhẫn nại cùng y uống vài chén rượu giải sầu.

Tối hôm đó, Hạ Diệc Lam ngủ lại ở phủ, còn Vương Giản thì trở về.

Ai ngờ lần rời đi ấy, hai người mãi không gặp lại nhau.

Ba ngày sau, Vương Giản rời kinh để xử lý công vụ. Cùng đi, ngoài thị vệ, còn có vài đồng liêu, tổng cộng bảy người.

Khi họ cưỡi ngựa đi ngang qua một rừng trúc, con ngựa của Vương Giản đột nhiên như bị kích động, hí vang, đứng dựng hai vó sau, điên cuồng bất kham.

Vương Giản vốn tinh thông kỵ thuật, lập tức siết chặt dây cương, cố gắng khống chế ngựa.

Nhưng con ngựa như hóa điên, nhảy chồm lên không ngừng, hoàn toàn không chịu nghe theo.

Đám người xung quanh kinh hãi thét lên, nhưng không ai dám lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0