Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Bát Ca Vương Gi...
2025-01-01 13:03:55
Vương Giản dù tài giỏi, cũng không cưỡng lại được một con ngựa hoàn toàn mất kiểm soát. Chỉ một sơ suất, hắn bị hất xuống, lăn từ triền dốc xuống và va phải một tảng đá lớn. Mắt thấy trời đất xoay chuyển, hắn liền ngất lịm đi.
Thị vệ vội vàng xuống kiểm tra, phát hiện ngoài vài vết trầy xước, hắn không có thương tích rõ ràng, trên đầu cũng không thấy chảy máu.
Các đồng liêu nhẹ nhõm thở phào, nghĩ rằng hẳn là không nguy hiểm.
Con ngựa điên cuồng kia lao như bay về phía trước, một thị vệ thấy tình hình bất thường, liền thúc ngựa đuổi theo.
Giờ đây, Vương Giản gặp nạn, bọn họ chỉ còn cách nhanh chóng hộ tống hắn về kinh, mời đại phu tới chẩn đoán.
Nghe tin con trai gặp chuyện, phu nhân Diêu thị cuống quýt chạy tới Ngọc Quỳnh Viên thăm nom.
Vương Giản nằm yên trên giường, tựa như đang ngủ, nhìn bề ngoài không hề có dấu hiệu khác thường.
Đại phu sau khi bắt mạch liền nói:
“Thế tử hẳn không có gì đáng lo, muộn một chút tự khắc sẽ tỉnh, phu nhân không cần lo lắng, cứ quan sát thêm hai ngày rồi tính tiếp.”
Nghe vậy, tảng đá nặng trong lòng Diêu thị cuối cùng cũng rơi xuống:
“Không sao là tốt rồi.”
Không lâu sau, lão thái quân họ Vương ở Thọ An Đường được đại nha hoàn dìu tới. Bà tuổi tác đã cao, thân thể bất tiện, rất ít khi ra ngoài.
Lần này khiến bà cũng phải kinh động, Diêu thị có phần bối rối, vội vàng ra nghênh đón, hành lễ:
“Thưa mẹ.”
Lão thái quân họ Vương ăn vận giản dị, dung mạo hiền từ nhưng mang khí chất uy nghiêm. Ánh mắt bà dừng trên người Vương Giản đang nằm trên giường, hỏi:
“Tam Lang kỵ thuật tinh thông, cớ sao lại ngã ngựa?”
Diêu thị thưa:
“Con nghe nói con ngựa đột nhiên nổi điên, hất Tam Lang va vào đá, khiến đầu bị thương nên mê man bất tỉnh.”
Lão thái quân ngồi xuống mép giường, lại hỏi:
“Văn Lâm đã biết chuyện này chưa?”
Diêu thị đáp:
“Con đã sai người đi báo tin.”
Đúng lúc ấy, nhị phòng bên kia, Kiều thị cũng tới thăm.
Lão thái quân nhíu mày không vui, phất tay bảo:
“Giờ phút này qua góp chuyện gì, bảo bà ta quay về.”
Hạ nhân lập tức ra ngoài truyền lời.
Kiều thị ở bên ngoài, cố rướn cổ nhìn vào trong viện, nha hoàn bên cạnh khẽ nói:
“Phu nhân vẫn nên quay về thì hơn, đừng để lão thái quân không vừa ý.”
Kiều thị "ừ" một tiếng, trên đường trở về Linh Thu Các, ánh mắt bà ta lóe lên vẻ trầm tư, nói:
“Ngươi bảo, tình trạng của Tam Lang liệu có nghiêm trọng không? Nếu không, sao đến lão thái quân cũng bị kinh động.”
Bà tử hạ giọng:
“Tối nay lão nô sẽ đi nghe ngóng.”
Kiều thị gật đầu, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc.
Khi Vệ Quốc Công hồi phủ, ông lập tức tới Ngọc Quỳnh Viên. Lão thái quân ngồi trên tháp, sắc mặt âm trầm.
Vệ Quốc Công xem qua tình trạng của Vương Giản, liền hành lễ với lão thái quân. Bà nói:
“Ta vừa nghe tin, con ngựa mà Tam Lang cưỡi đã sùi bọt mép mà chết.”
Vệ Quốc Công nhíu mày.
Lão thái quân Vương nói:
“Là ai dắt ngựa cho nó? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi nhất định phải tra rõ.”
Vệ Quốc Công đáp:
“Con hiểu.”
Lão thái quân vẻ mặt trầm ngâm, nói tiếp:
“Ngươi phải để tâm hơn, chỉ có một đứa con trai chính thất, nếu xảy ra bất trắc gì, trong cung Thái hậu nhất định không để yên. Nếu truy cứu trách nhiệm, ngươi định trả lời thế nào?”
Vệ Quốc Công kính cẩn thưa:
“Con xin ghi nhớ.”
Năm đó, ông đưa trưởng nữ Vương Trinh vào cung, chính là để dùng nàng làm bàn đạp, mở đường cho Vương gia.
Vương Trinh quả không phụ lòng kỳ vọng của gia tộc, rất có bản lĩnh. Chính nhờ sự phối hợp giữa trong cung và ngoài triều, Vương gia mới có được địa vị rực rỡ như ngày hôm nay.
Vương Trinh không chỉ lập công lớn mà hiện giờ còn là Thái hậu, thân phận cao quý. Vệ Quốc Công dù là cha nàng cũng phải quỳ gối hành lễ quân thần.
Quan trọng hơn, người con gái này không thân thiết với ông, mà chỉ gần gũi với Vương Giản.
Thêm vào đó, hoàng đế từ nhỏ đã chơi đùa cùng Vương Giản, rất mến mộ vị cữu cữu này. Vì thế, ông luôn nhắc nhở Vương Giản hãy cố gắng tranh thủ cảm tình của hai mẹ con trong cung.
Tuy tính tình Vương Trinh khó đoán và không dễ gần, nhưng nàng lại yêu thương và nghe lời Vương Giản.
Tình cảm giữa hai chị em rất sâu đậm. Có thể nói, Vương Giản chính là sợi dây kết nối giữa hoàng thất và Vương gia. Nếu không có mối quan hệ này, hoàng thất sẽ không thể tin tưởng người Vương gia.
Ban đầu, đại phu nói Vương Giản sẽ tỉnh lại sau vài giờ. Nhưng không ngờ, sang ngày thứ hai, hắn vẫn mê man không tỉnh.
Diêu thị bắt đầu lo lắng, lại mời thêm một vị đại phu đến chẩn đoán. Vị này suy đoán rằng do não bộ va chạm mạnh dẫn đến tụ máu, khiến bệnh nhân hôn mê.
Đại phu dùng ngân châm khai huyết tán ứ.
Sau đó, Vương Giản lại nằm thêm hai ngày nữa mới từ từ tỉnh lại. Ánh sáng chói lòa khiến hắn không thoải mái, khẽ nheo mắt, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Nhắm mắt điều chỉnh một lúc lâu, hắn mới mở ra lần nữa. Đập vào mắt là một cảnh tượng kỳ lạ.
Trước mắt hắn là những thanh ngang dọc chắn tầm nhìn, khiến Vương Giản không khỏi nghi hoặc.
Qua những khe hở của chấn song, hắn nhìn thấy một con mèo mướp to béo đang lười nhác liếm móng vuốt.
Vương Giản:
“???”
Tình cảnh thật sự quá kỳ quái. Đầu óc hắn mơ hồ, lại ngẩng lên nhìn, thấy Tần Uyển Như đang nằm trên ghế mây, đung đưa qua lại. Một tay nàng cầm quả dưa chuột cắn từng miếng, tay kia đang vuốt ve con mèo.
Vương Giản:“???”
Ha, ban ngày mà hắn lại nằm mơ.
May mắn là không phải xuân mộng!
Vương Giản thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, khi cúi xuống nhìn thân thể mềm mại phủ lông tơ cùng đôi móng vuốt vàng nhạt trước mặt, hắn mới chậm chạp nhận ra mình dường như đang ở trong một chiếc lồng.
Lồng chim.
Trong khay thức ăn của chim, mấy con sâu đang ngoe nguẩy khiến người ta buồn nôn. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Vương Giản chớp chớp mắt, cái mỏ vàng há ra thật lớn, từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu quái dị: “A—!”
Tiếng kêu ấy lập tức thu hút sự chú ý của Tần Uyển Như và con mèo mướp. Ánh mắt của hai chủ tớ đều dừng lại trên chiếc lồng chim.
Chỉ thấy con bát ca trong lồng ngẩng cổ, từ từ xoay đầu một góc chín mươi độ nhìn thẳng về phía họ.
Mèo mướp: “???”
Tần Uyển Như: “???”
Thị vệ vội vàng xuống kiểm tra, phát hiện ngoài vài vết trầy xước, hắn không có thương tích rõ ràng, trên đầu cũng không thấy chảy máu.
Các đồng liêu nhẹ nhõm thở phào, nghĩ rằng hẳn là không nguy hiểm.
Con ngựa điên cuồng kia lao như bay về phía trước, một thị vệ thấy tình hình bất thường, liền thúc ngựa đuổi theo.
Giờ đây, Vương Giản gặp nạn, bọn họ chỉ còn cách nhanh chóng hộ tống hắn về kinh, mời đại phu tới chẩn đoán.
Nghe tin con trai gặp chuyện, phu nhân Diêu thị cuống quýt chạy tới Ngọc Quỳnh Viên thăm nom.
Vương Giản nằm yên trên giường, tựa như đang ngủ, nhìn bề ngoài không hề có dấu hiệu khác thường.
Đại phu sau khi bắt mạch liền nói:
“Thế tử hẳn không có gì đáng lo, muộn một chút tự khắc sẽ tỉnh, phu nhân không cần lo lắng, cứ quan sát thêm hai ngày rồi tính tiếp.”
Nghe vậy, tảng đá nặng trong lòng Diêu thị cuối cùng cũng rơi xuống:
“Không sao là tốt rồi.”
Không lâu sau, lão thái quân họ Vương ở Thọ An Đường được đại nha hoàn dìu tới. Bà tuổi tác đã cao, thân thể bất tiện, rất ít khi ra ngoài.
Lần này khiến bà cũng phải kinh động, Diêu thị có phần bối rối, vội vàng ra nghênh đón, hành lễ:
“Thưa mẹ.”
Lão thái quân họ Vương ăn vận giản dị, dung mạo hiền từ nhưng mang khí chất uy nghiêm. Ánh mắt bà dừng trên người Vương Giản đang nằm trên giường, hỏi:
“Tam Lang kỵ thuật tinh thông, cớ sao lại ngã ngựa?”
Diêu thị thưa:
“Con nghe nói con ngựa đột nhiên nổi điên, hất Tam Lang va vào đá, khiến đầu bị thương nên mê man bất tỉnh.”
Lão thái quân ngồi xuống mép giường, lại hỏi:
“Văn Lâm đã biết chuyện này chưa?”
Diêu thị đáp:
“Con đã sai người đi báo tin.”
Đúng lúc ấy, nhị phòng bên kia, Kiều thị cũng tới thăm.
Lão thái quân nhíu mày không vui, phất tay bảo:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giờ phút này qua góp chuyện gì, bảo bà ta quay về.”
Hạ nhân lập tức ra ngoài truyền lời.
Kiều thị ở bên ngoài, cố rướn cổ nhìn vào trong viện, nha hoàn bên cạnh khẽ nói:
“Phu nhân vẫn nên quay về thì hơn, đừng để lão thái quân không vừa ý.”
Kiều thị "ừ" một tiếng, trên đường trở về Linh Thu Các, ánh mắt bà ta lóe lên vẻ trầm tư, nói:
“Ngươi bảo, tình trạng của Tam Lang liệu có nghiêm trọng không? Nếu không, sao đến lão thái quân cũng bị kinh động.”
Bà tử hạ giọng:
“Tối nay lão nô sẽ đi nghe ngóng.”
Kiều thị gật đầu, gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc.
Khi Vệ Quốc Công hồi phủ, ông lập tức tới Ngọc Quỳnh Viên. Lão thái quân ngồi trên tháp, sắc mặt âm trầm.
Vệ Quốc Công xem qua tình trạng của Vương Giản, liền hành lễ với lão thái quân. Bà nói:
“Ta vừa nghe tin, con ngựa mà Tam Lang cưỡi đã sùi bọt mép mà chết.”
Vệ Quốc Công nhíu mày.
Lão thái quân Vương nói:
“Là ai dắt ngựa cho nó? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi nhất định phải tra rõ.”
Vệ Quốc Công đáp:
“Con hiểu.”
Lão thái quân vẻ mặt trầm ngâm, nói tiếp:
“Ngươi phải để tâm hơn, chỉ có một đứa con trai chính thất, nếu xảy ra bất trắc gì, trong cung Thái hậu nhất định không để yên. Nếu truy cứu trách nhiệm, ngươi định trả lời thế nào?”
Vệ Quốc Công kính cẩn thưa:
“Con xin ghi nhớ.”
Năm đó, ông đưa trưởng nữ Vương Trinh vào cung, chính là để dùng nàng làm bàn đạp, mở đường cho Vương gia.
Vương Trinh quả không phụ lòng kỳ vọng của gia tộc, rất có bản lĩnh. Chính nhờ sự phối hợp giữa trong cung và ngoài triều, Vương gia mới có được địa vị rực rỡ như ngày hôm nay.
Vương Trinh không chỉ lập công lớn mà hiện giờ còn là Thái hậu, thân phận cao quý. Vệ Quốc Công dù là cha nàng cũng phải quỳ gối hành lễ quân thần.
Quan trọng hơn, người con gái này không thân thiết với ông, mà chỉ gần gũi với Vương Giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thêm vào đó, hoàng đế từ nhỏ đã chơi đùa cùng Vương Giản, rất mến mộ vị cữu cữu này. Vì thế, ông luôn nhắc nhở Vương Giản hãy cố gắng tranh thủ cảm tình của hai mẹ con trong cung.
Tuy tính tình Vương Trinh khó đoán và không dễ gần, nhưng nàng lại yêu thương và nghe lời Vương Giản.
Tình cảm giữa hai chị em rất sâu đậm. Có thể nói, Vương Giản chính là sợi dây kết nối giữa hoàng thất và Vương gia. Nếu không có mối quan hệ này, hoàng thất sẽ không thể tin tưởng người Vương gia.
Ban đầu, đại phu nói Vương Giản sẽ tỉnh lại sau vài giờ. Nhưng không ngờ, sang ngày thứ hai, hắn vẫn mê man không tỉnh.
Diêu thị bắt đầu lo lắng, lại mời thêm một vị đại phu đến chẩn đoán. Vị này suy đoán rằng do não bộ va chạm mạnh dẫn đến tụ máu, khiến bệnh nhân hôn mê.
Đại phu dùng ngân châm khai huyết tán ứ.
Sau đó, Vương Giản lại nằm thêm hai ngày nữa mới từ từ tỉnh lại. Ánh sáng chói lòa khiến hắn không thoải mái, khẽ nheo mắt, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Nhắm mắt điều chỉnh một lúc lâu, hắn mới mở ra lần nữa. Đập vào mắt là một cảnh tượng kỳ lạ.
Trước mắt hắn là những thanh ngang dọc chắn tầm nhìn, khiến Vương Giản không khỏi nghi hoặc.
Qua những khe hở của chấn song, hắn nhìn thấy một con mèo mướp to béo đang lười nhác liếm móng vuốt.
Vương Giản:
“???”
Tình cảnh thật sự quá kỳ quái. Đầu óc hắn mơ hồ, lại ngẩng lên nhìn, thấy Tần Uyển Như đang nằm trên ghế mây, đung đưa qua lại. Một tay nàng cầm quả dưa chuột cắn từng miếng, tay kia đang vuốt ve con mèo.
Vương Giản:“???”
Ha, ban ngày mà hắn lại nằm mơ.
May mắn là không phải xuân mộng!
Vương Giản thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, khi cúi xuống nhìn thân thể mềm mại phủ lông tơ cùng đôi móng vuốt vàng nhạt trước mặt, hắn mới chậm chạp nhận ra mình dường như đang ở trong một chiếc lồng.
Lồng chim.
Trong khay thức ăn của chim, mấy con sâu đang ngoe nguẩy khiến người ta buồn nôn. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Vương Giản chớp chớp mắt, cái mỏ vàng há ra thật lớn, từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu quái dị: “A—!”
Tiếng kêu ấy lập tức thu hút sự chú ý của Tần Uyển Như và con mèo mướp. Ánh mắt của hai chủ tớ đều dừng lại trên chiếc lồng chim.
Chỉ thấy con bát ca trong lồng ngẩng cổ, từ từ xoay đầu một góc chín mươi độ nhìn thẳng về phía họ.
Mèo mướp: “???”
Tần Uyển Như: “???”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro