Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 35
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Dư Thiên Thiên sau khi đến gần, chợt nghe thấy Trương Mậu Tài nói muốn bù đắp cho Diệp Hoan.
Nàng ta biết Diệp Hoan không chết còn đến báo quan, trong lòng lo lắng chạy tới xem tình hình, nhưng không ngờ lại nghe được Trương Mậu Tài nói những lời tình cũ khó quên.
Nhiều năm trôi qua, nàng ta chưa từng sinh cho Trương Mậu một trai một gái, đây vốn là tâm bệnh của nàng ta. Hiện tại nghe được Trương Mậu Tài vì Diệp Hoan, thậm chí nguyện ý tiếp nhận một hài tử được nhặt về nuôi, Dư Thiên Thiên cảm giác mình sắp sửa bị vứt bỏ.
“Trương Mậu Tài, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy!" Dư Thiên Thiên tiến lên cho Trương Mậu Tài một bạt tai, khóc lóc bỏ chạy.
Trương Mậu Tài trong lòng chỉ muốn đả động Diệp Hoan rồi lợi dụng nàng, không nghĩ tới sẽ bị Dư Thiên Thiên nghe thấy.
“Thiên Thiên, nàng hiểu lầm rồi!”
Nhưng Trương Mậu Tài muốn đuổi theo Dư Thiên Thiên, lại bị Diệp Hoan giữ chặt cánh tay.
Diệp Hoan vẻ mặt áy náy nhìn Trương Mậu Tài, giống như không nhìn ra hắn đang sốt ruột, "Trương đại nhân, tính tình phu nhân ngài dường như không tốt lắm. Hai chúng ta rõ ràng không có chuyện gì, nhưng nàng lại hiểu lầm, có muốn ta đi giải thích hay không?"
Trương Mậu Tài vừa muốn ổn định Diệp Hoan, lại sợ Dư Thiên Thiên lúc này xúc động viết thư về nhà mẹ đẻ, hắn là khó xử, bực bội đến không có chủ ý.
Lúc này Diệp Thiên Thịnh đã làm xong ghi chép đi ra, cho rằng Trương Mậu Tài khi dễ Diệp Hoan, lập tức vọt tới, Diệp Hoan mới thả tay Trương Mậu Tài ra.
Trương Mậu Tài vội vàng đuổi theo Dư Thiên Thiên.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?" Diệp Thiên Thịnh siết chặt nắm đấm, nghĩ đến Trương Mậu Tài là tức giận.
“Ta đương nhiên không có việc gì." Thấy Diệp Thiên Thịnh nhíu mày, Diệp Hoan cười nói, "Ta thật sự không sao, hiện tại Trương Mậu Tài mới là người có chuyện. Hậu viện của hắn bốc cháy, e là động tĩnh không nhỏ. Chúng ta về trước đi, hôm nay mới náo loạn xong, Trương Mậu Tài sẽ không từ bỏ, trước khi Tôn tiên sinh hồi âm, ta dự định ra ngoài thành tránh đầu sóng ngọn gió.”
Diệp Hoan vốn định trở lại quán rượu liền thu dọn đồ đạc chạy trốn, không ngờ Tôn Gia Dụ đã ở quán rượu chờ nàng.
Nhìn thấy Tôn Gia Dụ, Diệp Hoan có người giúp đỡ, nội tâm mới thấy an tâm hơn một chút.
Trương Mậu Tài vừa mới hồi phủ đã thấy Dư Thiên Thiên đang thu dọn đồ đạc.
“Nàng đừng làm loạn nữa có được không?" Trương Mậu Tài vô lực nói.
“Ta làm loạn cái gì chàng không biết sao?”
Dư Thiên Thiên hung hăng ném rơi hộp trang sức trong tay, mảnh vỡ đầy đất, "Lúc trước nếu không có nhà của ta giúp chàng, chàng một người không có công danh, liệu có được như hôm nay?"
“Thôi, ta thấy chàng đã sớm không còn kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy, trong lòng chàng vẫn còn oán hận ta. Là ta không thể sinh cho chàng một trai một gái, cho nên ngay cả hài tử Diệp Hoan nhặt về cũng xem như bảo bối.”
“Trương Mậu Tài, ta thật sự đã nhìn thấu chàng!”
"Nàng bình tĩnh một chút được không!" Trương Mậu Tài đè thấp thanh âm, hung hăng nói, không muốn cho những người khác trong viện nghe được.
Mấy năm qua, phàm là có chuyện gì không vui, Dư Thiên Thiên sẽ lấy chuyện quá khứ ra để nói. Nhưng nàng ta không biết, Trương Mậu Tài ghét nhất người khác nói hắn từng ở rể.
Nhưng Dư gia giúp hắn thượng vị, hắn lại chưa tới mức đủ lông đủ cánh có thể mặc kệ Dư gia, chỉ đành nhẫn nhịn dỗ dành Dư Thiên Thiên.
Nàng ta biết Diệp Hoan không chết còn đến báo quan, trong lòng lo lắng chạy tới xem tình hình, nhưng không ngờ lại nghe được Trương Mậu Tài nói những lời tình cũ khó quên.
Nhiều năm trôi qua, nàng ta chưa từng sinh cho Trương Mậu một trai một gái, đây vốn là tâm bệnh của nàng ta. Hiện tại nghe được Trương Mậu Tài vì Diệp Hoan, thậm chí nguyện ý tiếp nhận một hài tử được nhặt về nuôi, Dư Thiên Thiên cảm giác mình sắp sửa bị vứt bỏ.
“Trương Mậu Tài, sao chàng có thể đối xử với ta như vậy!" Dư Thiên Thiên tiến lên cho Trương Mậu Tài một bạt tai, khóc lóc bỏ chạy.
Trương Mậu Tài trong lòng chỉ muốn đả động Diệp Hoan rồi lợi dụng nàng, không nghĩ tới sẽ bị Dư Thiên Thiên nghe thấy.
“Thiên Thiên, nàng hiểu lầm rồi!”
Nhưng Trương Mậu Tài muốn đuổi theo Dư Thiên Thiên, lại bị Diệp Hoan giữ chặt cánh tay.
Diệp Hoan vẻ mặt áy náy nhìn Trương Mậu Tài, giống như không nhìn ra hắn đang sốt ruột, "Trương đại nhân, tính tình phu nhân ngài dường như không tốt lắm. Hai chúng ta rõ ràng không có chuyện gì, nhưng nàng lại hiểu lầm, có muốn ta đi giải thích hay không?"
Trương Mậu Tài vừa muốn ổn định Diệp Hoan, lại sợ Dư Thiên Thiên lúc này xúc động viết thư về nhà mẹ đẻ, hắn là khó xử, bực bội đến không có chủ ý.
Lúc này Diệp Thiên Thịnh đã làm xong ghi chép đi ra, cho rằng Trương Mậu Tài khi dễ Diệp Hoan, lập tức vọt tới, Diệp Hoan mới thả tay Trương Mậu Tài ra.
Trương Mậu Tài vội vàng đuổi theo Dư Thiên Thiên.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?" Diệp Thiên Thịnh siết chặt nắm đấm, nghĩ đến Trương Mậu Tài là tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đương nhiên không có việc gì." Thấy Diệp Thiên Thịnh nhíu mày, Diệp Hoan cười nói, "Ta thật sự không sao, hiện tại Trương Mậu Tài mới là người có chuyện. Hậu viện của hắn bốc cháy, e là động tĩnh không nhỏ. Chúng ta về trước đi, hôm nay mới náo loạn xong, Trương Mậu Tài sẽ không từ bỏ, trước khi Tôn tiên sinh hồi âm, ta dự định ra ngoài thành tránh đầu sóng ngọn gió.”
Diệp Hoan vốn định trở lại quán rượu liền thu dọn đồ đạc chạy trốn, không ngờ Tôn Gia Dụ đã ở quán rượu chờ nàng.
Nhìn thấy Tôn Gia Dụ, Diệp Hoan có người giúp đỡ, nội tâm mới thấy an tâm hơn một chút.
Trương Mậu Tài vừa mới hồi phủ đã thấy Dư Thiên Thiên đang thu dọn đồ đạc.
“Nàng đừng làm loạn nữa có được không?" Trương Mậu Tài vô lực nói.
“Ta làm loạn cái gì chàng không biết sao?”
Dư Thiên Thiên hung hăng ném rơi hộp trang sức trong tay, mảnh vỡ đầy đất, "Lúc trước nếu không có nhà của ta giúp chàng, chàng một người không có công danh, liệu có được như hôm nay?"
“Thôi, ta thấy chàng đã sớm không còn kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy, trong lòng chàng vẫn còn oán hận ta. Là ta không thể sinh cho chàng một trai một gái, cho nên ngay cả hài tử Diệp Hoan nhặt về cũng xem như bảo bối.”
“Trương Mậu Tài, ta thật sự đã nhìn thấu chàng!”
"Nàng bình tĩnh một chút được không!" Trương Mậu Tài đè thấp thanh âm, hung hăng nói, không muốn cho những người khác trong viện nghe được.
Mấy năm qua, phàm là có chuyện gì không vui, Dư Thiên Thiên sẽ lấy chuyện quá khứ ra để nói. Nhưng nàng ta không biết, Trương Mậu Tài ghét nhất người khác nói hắn từng ở rể.
Nhưng Dư gia giúp hắn thượng vị, hắn lại chưa tới mức đủ lông đủ cánh có thể mặc kệ Dư gia, chỉ đành nhẫn nhịn dỗ dành Dư Thiên Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro