Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 36
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
"Ta nói với Diệp Hoan những lời kia đều là kế hoãn binh!" Trương Mậu Tài bất đắc dĩ nói, "Nàng nghĩ thử xem, nếu không ổn định Diệp Hoan, nàng ta chó cùng rứt giậu, chúng ta phải làm thế nào?"
Dư Thiên Thiên rưng rưng lắc đầu, nàng ta nào biết nên làm thế nào, càng nghĩ lại càng hoảng hốt.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Diệp Hoan, nào phải phụ nhân nông thôn gì, rõ ràng là khí chất động lòng người, xinh đẹp tới nổi có thể đè bẹp nàng ta.
Trương Mậu Tài mềm mỏng dỗ dành, "Nàng cũng biết Diệp Hoan hiện tại có chút quan hệ quan trường, nếu ta chọc giận Diệp Hoan, nàng ta đi tố cáo chúng ta, đến lúc đó không chỉ có ta xong đời, Dư gia cũng sẽ bị liên lụy."
Mấy năm trước khi Trương Mậu Tài còn chưa trúng cử, thư từ mà Dư Thiên Thiên gửi về nhà mẹ đẻ, cơ hồ đều như đá chìm đáy biển. Sau đó Trương Mậu Tài trúng cử, Dư gia mới có hồi âm.
Chẳng qua Trương Mậu Tài thân phận đặc thù, vì tránh phiền toái không cần thiết, Dư Hành Chi cũng chỉ giúp đỡ nhắc đến hắn vài câu, nhưng thư từ qua lại thường xuyên hơn rất nhiều, cũng làm cho Trương Mậu Tài có thêm tự tin.
Trương Mậu Tài ôm lấy Dư Thiên Thiên, trấn an nói: "Chỉ cần ổn định Diệp Hoan, hiện tại ta là Thái Thú Từ Châu, muốn lặng lẽ trừng trị nàng ta, chắc chắn sẽ có biện pháp. Nàng đừng xúc động nữa được không?"
Dư Thiên Thiên trong lòng ủy khuất, nhưng nàng ta lại không thể nói không được, Dư gia đã vì nàng ta làm quá nhiều, nếu còn bởi vậy liên lụy Dư gia, nàng ta về sau cũng sẽ không được sống yên ổn.
Bên này Trương Mậu Tài dỗ được Dư Thiên Thiên, ở Thiên Thịnh tửu lâu, Diệp Hoan cũng nói với Tôn Gia Dụ chuyện của Trương Mậu Tài.
"Lý Thần hỏi ta có kẻ thù hay không, ta ở Từ Châu từ trước đến nay sống khiêm tốn, ngoại trừ Trương Mậu Tài vừa tới đây, thật sự không nghĩ ra còn là ai.” Diệp Hoan vắt khăn lau nước mắt.
Tôn Gia Dụ và Diệp Hoan quen biết nhiều năm, biết rõ nhân phẩm Diệp Hoan, lão cau mày nói, "Dư Hành Chi đúng là to gan lớn mật, chuyện tày trời như vậy cũng dám làm, hắn coi khoa cử là trò đùa sao!"
“Tôn tiên sinh, bây giờ Trương Mậu Tài là Thái Thú, ta thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, cho nên mới viết thư cầu cứu ngài." Diệp Hoan bất lực mỉm cười, đứng dậy rót trà cho Tôn Gia Dụ.
“Trương Mậu Tài đổi hộ tịch, còn dám tiếp tục tham gia khoa cử, chuyện này Hoàng Thượng nhất định trách phạt." Tôn Gia Dụ bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương trà thanh u quanh quẩn trong miệng, làm cho người ta nâng cao tinh thần không ít.
"Chỉ có điều, Hoàng Thượng mới đăng cơ vài năm, triều đình đang lúc dùng người. Tuy nói sẽ trách phạt Trương Mậu Tài, nhưng chỉ vì một tội danh giả mạo hộ tịch, e là sẽ không đến mức bãi quan.”
Hoàng đế trước kia là học trò của Tôn Gia Dụ, Tôn Gia Dụ hiểu rõ hắn, Hoàng đế tính cách ẩn nhẫn, không phải người hành sự nôn nóng.
Diệp Hoan nhíu mày suy tư, nếu không thể một lần giải quyết Trương Mậu Tài, về sau sợ là còn có hậu hoạn. Đáng tiếc Trương Mậu Tài làm việc cẩn thận, bằng không chỉ dựa vào năm người Lý Thần đã đủ cho hắn án tử rồi.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Hoan nghĩ tới hai người, "Tôn tiên sinh, năm đó Trương Mậu Tài chỉ là bị đoạt đi công danh, nhưng đại ca và mẫu thân hắn lại bị phán tội. Tính toán thời gian, Trương Hữu Tài có lẽ đã được thả ra.”
Dư Thiên Thiên rưng rưng lắc đầu, nàng ta nào biết nên làm thế nào, càng nghĩ lại càng hoảng hốt.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Diệp Hoan, nào phải phụ nhân nông thôn gì, rõ ràng là khí chất động lòng người, xinh đẹp tới nổi có thể đè bẹp nàng ta.
Trương Mậu Tài mềm mỏng dỗ dành, "Nàng cũng biết Diệp Hoan hiện tại có chút quan hệ quan trường, nếu ta chọc giận Diệp Hoan, nàng ta đi tố cáo chúng ta, đến lúc đó không chỉ có ta xong đời, Dư gia cũng sẽ bị liên lụy."
Mấy năm trước khi Trương Mậu Tài còn chưa trúng cử, thư từ mà Dư Thiên Thiên gửi về nhà mẹ đẻ, cơ hồ đều như đá chìm đáy biển. Sau đó Trương Mậu Tài trúng cử, Dư gia mới có hồi âm.
Chẳng qua Trương Mậu Tài thân phận đặc thù, vì tránh phiền toái không cần thiết, Dư Hành Chi cũng chỉ giúp đỡ nhắc đến hắn vài câu, nhưng thư từ qua lại thường xuyên hơn rất nhiều, cũng làm cho Trương Mậu Tài có thêm tự tin.
Trương Mậu Tài ôm lấy Dư Thiên Thiên, trấn an nói: "Chỉ cần ổn định Diệp Hoan, hiện tại ta là Thái Thú Từ Châu, muốn lặng lẽ trừng trị nàng ta, chắc chắn sẽ có biện pháp. Nàng đừng xúc động nữa được không?"
Dư Thiên Thiên trong lòng ủy khuất, nhưng nàng ta lại không thể nói không được, Dư gia đã vì nàng ta làm quá nhiều, nếu còn bởi vậy liên lụy Dư gia, nàng ta về sau cũng sẽ không được sống yên ổn.
Bên này Trương Mậu Tài dỗ được Dư Thiên Thiên, ở Thiên Thịnh tửu lâu, Diệp Hoan cũng nói với Tôn Gia Dụ chuyện của Trương Mậu Tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lý Thần hỏi ta có kẻ thù hay không, ta ở Từ Châu từ trước đến nay sống khiêm tốn, ngoại trừ Trương Mậu Tài vừa tới đây, thật sự không nghĩ ra còn là ai.” Diệp Hoan vắt khăn lau nước mắt.
Tôn Gia Dụ và Diệp Hoan quen biết nhiều năm, biết rõ nhân phẩm Diệp Hoan, lão cau mày nói, "Dư Hành Chi đúng là to gan lớn mật, chuyện tày trời như vậy cũng dám làm, hắn coi khoa cử là trò đùa sao!"
“Tôn tiên sinh, bây giờ Trương Mậu Tài là Thái Thú, ta thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, cho nên mới viết thư cầu cứu ngài." Diệp Hoan bất lực mỉm cười, đứng dậy rót trà cho Tôn Gia Dụ.
“Trương Mậu Tài đổi hộ tịch, còn dám tiếp tục tham gia khoa cử, chuyện này Hoàng Thượng nhất định trách phạt." Tôn Gia Dụ bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương trà thanh u quanh quẩn trong miệng, làm cho người ta nâng cao tinh thần không ít.
"Chỉ có điều, Hoàng Thượng mới đăng cơ vài năm, triều đình đang lúc dùng người. Tuy nói sẽ trách phạt Trương Mậu Tài, nhưng chỉ vì một tội danh giả mạo hộ tịch, e là sẽ không đến mức bãi quan.”
Hoàng đế trước kia là học trò của Tôn Gia Dụ, Tôn Gia Dụ hiểu rõ hắn, Hoàng đế tính cách ẩn nhẫn, không phải người hành sự nôn nóng.
Diệp Hoan nhíu mày suy tư, nếu không thể một lần giải quyết Trương Mậu Tài, về sau sợ là còn có hậu hoạn. Đáng tiếc Trương Mậu Tài làm việc cẩn thận, bằng không chỉ dựa vào năm người Lý Thần đã đủ cho hắn án tử rồi.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Hoan nghĩ tới hai người, "Tôn tiên sinh, năm đó Trương Mậu Tài chỉ là bị đoạt đi công danh, nhưng đại ca và mẫu thân hắn lại bị phán tội. Tính toán thời gian, Trương Hữu Tài có lẽ đã được thả ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro